꧁༺༒ Chương 41༒༻꧂ : Chiếm Giữ Hắc Nham Thành
Hẳn là do có kinh nghiệm từ trước nên đám đầu mục làm công việc cướp bóc này rất có một tay, bọn hắn lúc này mang theo thuộc hạ của bản thân sau đó tới từng vị trí mấu chốt bên trong Hắc Nham Thành khống chế lại quân đội của tòa thành trì này lại.
Do Xuân Đức vừa rồi mới huyết tẩy một lượt chấn nhiếp toàn bộ rồng rắn bên trong Hắc Nham Thành nên khi nhìn thấy những đầu mục này đi tới thì đám kia nhất mực nghe theo không hề có một chút gì gọi là phản kháng cả.
Nắm được quân đội của Hắc Nham Thành thì nhóm người của Xuân Đức chính thức nắm giữ được huyết mạch của tòa thành trì này. Binh chia bốn cửa ngăn chặn lại toàn bộ đường thoát của những kẻ có ý đồ đào tẩu.
Những kẻ có ý đồ đào tẩu thường là đám quý tộc bên trong thành, về phần thường dẫn thì lúc này chỉ biết chui rúc ở bên trong nhà đợi cho đợt tai kiếp này qua đi.
Nếu là trước khi lấy thực lực của nhóm người Xuân Đức là hoàn toàn không có khả năng khống chế cả tòa thành lớn như vậy nhưng lúc này sau khi đã giúp cho đám thuộc hạ nâng cao chiến lực, thì đám nhóm người Xuân Đức hoàn toàn dư lực để khống chế nơi đây.
Bất kỳ kẻ nào phản kháng hay có ý đồ làm loạn đều bị chém giết tại chỗ. Những kẻ muốn mang theo tài sản bỏ chạy ra khỏi Hắc Nham Thành cũng chung một cái kết cục.
Có điều đám quý tộc bên trong thành là một cái xương cứng, bọn hắn trong nhà đều có lão quái vật ẩn giấu, để khống chế lại đám này Xuân Đức cũng tổn hại không ít binh lực. Nhưng chung quy lúc này đại cục đã định đám này chỉ là giãy ch.ết mà thôi.
…..
Trong lúc Xuân Đức đang chỉ đạo đám thuộc hạ khống chế lại Hắc Nham Thành thì đột nhiên phát hiện ra ba người lúc trước, ba người kia khi trước rõ ràng là đã chạy thoát nhưng lúc này không hiểu nghĩ thế nào mà lại một lần nữa quay trở lại.
Xuân Đức tính cách thì trẻ con có thù tất báo, lúc trước là bị ba người kia đổ nước bẩn lên người bây giờ gặp lại hắn không có lý gì mà tha cho bọn họ cả.
Nhìn qua Vũ Y, hắn cười gian nói:
“Tiểu Y ở lại nơi đây giám sát động tĩnh trong thành, huynh ra ngoài có chuyện cần giải quyết.”
Vũ Y nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc, có bé hỏi:
“Đại ca đi đâu vậy?”
Xuân Đức cười nói:
“Đi bắt mấy tên khi trước hãm hại chúng ta.”
Vũ Y nghe vậy thì khẽ a lên một tiếng, sau đó gật đầu nói:
“Vâng.”
Xuân Đức nhẹ xoa đầu Vũ Y một cái cười nói:
“Ngoan!”
Nói xong lời này Xuân Đức liền rời đi, cũng không ai rõ ràng hắn rời đi như thế nào, chỉ thấy thân ảnh hắn dần mờ nhạt sau đó hoàn toàn biến mất.
Mặc dù không có tu luyện cái gì nhưng Xuân Đức lại được hưởng lợi từ đại ca hắn, đại ca hắn đã luyện một thân thần thông dung nhập vào bên trong thân thể hắn chỉ cần tâm niệm vừa động liền có thể kích phát ra thần thông vô cùng tiện lợi.
Xuân Đức rời đi không bao lâu thì liền quay về, lúc quay về hắn còn dẫn theo ba người. Ba người này không phải là ai khác mà là hai cô gái cùng lão già khi trước đánh nhau cùng với tên thiếu chủ Địa Ngục Tông.
Ném ba người này xuống sàn nhà, Xuân Đức đứng ở nơi đó hai tay ôm ngực cười lạnh. Nhìn thấy nụ cười lạnh của hắn thì một trong hai cô gái sợ hãi kêu lên.
“Ngươi muốn làm gì?”
Xuân Đức ánh mắt chán ghét nhìn cô nàng nói:
“Ta còn muốn hỏi các ngươi đây? Các ngươi khi trước cố tình nói như vậy là có ý gì? Nếu như không phải chúng ta có một chút bản lĩnh phòng thân thì hôm nay không phải nuốt hận tại nơi này rồi sao? Hừ, một đám lang tâm cẩu phế.”
Bị Xuân Đức nói như vậy thì cô gái kia sắc mặt lúc trắng lúc xanh, không chỉ có nàng mà hai người khác sắc mặt cũng không khá đi đâu. Có điều ở trong ba người thì ông lão da mặt vẫn dày nhất, hắn lúc này cười nói:
“Đó chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.”
Lời hắn vừa dứt thì…
“Phập!”
Một con dao dài gần gang tay bị Vũ Y đâm ngay lồng ngực lão già, nhìn con dao đâm gần sát trái tim lão giả Vũ Y lạnh lẽo nói:
“Ta đây cũng là hiểu lầm.”
Nói xong nàng liền rút ra con dao đang đâm ở lồng ngực lão giả, ngay lập tức máu tươi đỏ hồng từ ngực lão giả phun ra như suối, do bị Xuân Đức giam cầm pháp lực nên lão giả kia mặc dù có tu vi cao siêu nhưng lúc này cũng không khác thường nhân là bao. Do mất máu quá nhiều khiến cho lão ta sắc mặt trắng nhợt.
Hai cô gái ở bên cạnh thấy vậy thì quá sợ hãi, các nàng lúc này muốn kêu cứu gọi người nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng như nhìn người ch.ết của Vũ Y thì cả hai đều ngậm miệng lại không dám hé răng.
Xuân Đức mặc dù bị ảnh hưởng từ đại ca hắn nhưng tâm tính lương thiện trong người hắn vẫn còn, lúc này nhìn thấy lão giả kia mất máu sắp ch.ết thì hắn có chút không đành lòng, lúc này hắn tay khẽ bắn một luồng sáng bay vào vết thương ở ngực lão giả.
Ngay lập tức máu ngưng chảy, vết thương cũng lành lại. Có điều do mất máu quá nhiều lão giả kia sắc mặt vốn đã không tốt do bị thương lúc này càng thêm trắng bệch.
Nhưng dù là vậy lão giả kia lúc này vẫn hướng về phía Xuân Đức nói lời cảm tạ.
“Cảm ơn vị thiếu hiệp này. Khi trước thật sự là chúng ta không đúng mong thiếu hiệp bỏ qua.”
Người già sống thành tinh, lão giả này sống được rất dài nên ánh mắt nhìn người rất chuẩn, hắn biết lúc này muốn sống chỉ có thể dựa vào Xuân Đức, về phần nữ ma đầu đứng bên cạnh hắn là không thể trông cậy vào, người này tuy còn nhỏ nhưng ma tính sâu nặng, cầm dao đâm ngươi khác mà sắc mặt không đổi. Loại người như vậy cầu xin là vô nghĩa.
Cũng không có ngoài suy đoán của lão giả, tâm tình của Xuân Đức vẫn còn rất non nớt, khi trước bắt ba người bọn họ chỉ là tức giận nhất thời, lúc này ông lão kia làm bộ đáng thương đồng thời xin lỗi thì hắn lập tức nguôi ngoai.
Nhìn ông lão hắn hỏi:
“Các người đến từ đâu là người của cái thế lực nào? Hiện tại lại muốn đi đâu?”
Ông lão kia lúc này cũng đã nắm được tâm tính của Xuân Đức trong lòng nhẹ thở phào một hơi, nhìn Xuân Đức ông lão này hòa ai nói:
" Vị thiếu hiệp này chúng ta là người của Diệp Gia , gia tộc của chúng ta ở trong khu vực man hoang địa cực, còn đây là tam tiểu thư và nhị tiểu thư nhà chúng ta, chúng ta bây giờ đang đến Trương gia ở Thiên Long Đế Quốc, hai vị tiểu thư nhà chúng ta còn là học viên của Thiên Long Học Viện."
Ông lão lúc nói chuyện cũng không quên việc giới thiệu hai cô gái đi cùng đồng thời nêu ra sự ưu tú của các nàng.
Xuân Đức nghe ông lão nói đến Trương Gia ở Thiên Long Đế quốc thì không khỏi kinh ngạc, trong lòng hắn lúc này bốc lên một cái dự cảm không tốt. Cố làm bộ điềm tĩnh hắn nhìn ông lão hỏi:
" Các vị tới Trương Gia làm gì ? "
Nghe được hắn hỏi thì Diệp Thanh Thanh lúc này đáp:
"Chúng ta tới thăm đại tỷ á, tỷ của ta lấy đại thiếu gia của Trương Gia."
Xuân Đức nghe được lời này thì trong lòng không khỏi thầm nói “Đậu đen rau má, biết ngay mà.” Mà hắn cũng âm thầm kỳ quái không biết đại ca hắn khi nào thì lại đã thành thân rồi, chẳng lẽ trong lúc hắn không có nhà xảy ra nhiều chuyện nhưng vậy sao.
Đúng lúc này Vũ Y ở bên cạnh sau khi nghe Diệp Thanh Thanh nói vậy thì kinh ngạc nhìn Xuân Đức hỏi:
“Trương Gia ở Thiên Long Thành làm sao giống gia tộc của đại ca quá vậy? Muội nhớ là...”
Vũ Y còn chưa nói hết câu liền đã bị Xuân Đức cốc một cái, sau đó hắn làm bộ người lớn nói:
" Người lớn đang nói chuyện không được xen ngang biết không.”
Vũ Y hai tay ôm đầu đáng thương nhìn Xuân Đức manh manh nói:
“Không biết.”
Nhìn thấy Vũ Y như vậy thì trong lòng Xuân Đức mềm nhũn, hắn từ nhỏ đã luôn rất cô độc, hắn thật vui khi có Vũ Y ở bên cạnh, với không hiểu tại sao nhìn thấy Vũ Y như vậy hắn thật đau lòng, cổ cảm xúc này không đến từ hắn mà đến từ đại ca hắn. Có điều do chung một thân thể nên hắn bị ảnh hưởng.
Nhẹ xoa đầu Vũ Y, hắn nói ra một câu rất chân tâm:
“Xin lỗi Tiểu Y.”
Vũ Y nghe vậy thì lắc đầu, cô bé đặt tay lên ngực nói:
“Tiểu Y không sao, chỉ là ở chỗ này hơi khó chịu.”
Xuân Đức nghe vậy thì bế nàng lên sau đó nói:
“Là đại ca không tốt, sau này sẽ không bao giờ đánh Tiểu Y nửa.”
Đứng ở một bên quan nhìn thấy hai người như vậy thì đám người Diệp Gia cảm thấy có chút gì đó rất khác thường, nhất là lão giả càng cảm nhận sâu điều này.
Nhìn Xuân Đức tam tiểu thư Diệp Gia nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi cũng là người của Trương Gia sao?”
Xuân Đức lập tức phủ nhận nói:
“Không có, ta không phải người của Trương Gia nhưng mà người của Trương Gia có ơn với ta. Nhị tiểu thư Lam Vũ từng có thời gian chăm sóc ta rất dài khi ta bệnh nặng, ân tình này ta vẫn nhớ. Nếu các ngươi cùng với Trương Gia có quan hệ vậy thì ta cũng sẽ không làm khó các ngươi.”
Nói xong thì Xuân Đức liền giải khai cấm chế trên thân ba người này sau đó còn tặng cho bọn họ một ít bảo vật gọi là quà gặp mặt.
Đang lúc mọi người nói chuyện cùng với nhau thì đột nhiên có một tên thuộc hạ không biết từ đâu chạy tới nơi này, sắc mặt hắn có phần lo lắng vừa nhìn thấy Xuân Đức liền quỳ xuống nói:
" Chủ nhân việc lớn không tốt, ở bên trong phủ thành chủ xuất hiện một lão giả tu vi cao tuyệt, nghi ngờ đã tiếp cận Luyện Hư kỳ các đầu lĩnh không thể làm gì được lão ta, mong chủ nhân ra tay tiêu diệt cường địch."
Vũ Y nghe vậy thì nhìn Xuân Đức hỏi:
“Có cần Tiểu Y đi không?”
Xuân Đức nhẹ lắc đầu nói:
“Không cần Tiểu Y ra tay, huynh có người đi làm việc này rồi.”
Tâm niệm vừa động hắn liền triệu hoán ra tiểu xà yêu, lúc được triệu hoán từ Không Gian Vong Linh đi ra thì con rắn mập này còn đang ngủ chảy nước miếng , bị đánh thức nó chửi ngay và luôn mặc dù còn chưa biết là ai làm phiền nó:
" Kẻ nào chán sống dám phá vỡ mộng đẹp của bản thần hả? Có tiên ta một ngụm liền nuốt sạch đám các người không?"
Nghe được con tiểu xà yêu này nói như vậy thì sắc mặt Xuân Đức liền đen lại, hắn lúc này buông ra Vũ Y sau đó ngồi xuống dùng tay nắn bóp hai má của tiểu xà yêu tiếp đó tà ác nói:
“Là ta phá vỡ mộng đẹp của ngươi đấy, làm sao? Ăn của ta, uống của ta bây giờ có việc cần người đi làm thì ngươi lại thái độ à? Có muốn ta gọi đại ca dậy không?”
Rắn mập nhìn nhìn Xuân Đức sau đó rụt rè nói:
" Ta đi, đi là được chứ gì, làm gì mà hung với ta."
[Tiếp tục viết lại hom nay 11/3/20]