꧁༺༒ Chương 42༒༻꧂ : Không Cần Lo Lắng Mọi Chuyện Đều Đá Có Đại Ca
Hai cô nàng nhà họ Diệp nhìn thấy Xuân Đức đối xử với một tiểu xà yêu dễ thương như vậy thì sâu bên trong ánh mắt có chút gì đó không đành lòng, dù sao các nàng đều là thiếu nữ thiện lương chưa va chạm cuộc sống nhiều nên có biểu hiện như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Có điều các nàng tuy rất thiện lương nhưng cũng không có ngốc, các nàng cũng hiểu được tình cảnh bản thân hiện tại vì vậy rất muốn bênh vực bảo vệ cho Tiểu Xà Yêu nhưng cũng không dám nói gì, ai bảo người ta bây giờ còn là đại nhân còn mình thì thành tù nhân đâu.
Sau khi Tiểu Xà Yêu cùng với tên thuộc hạ lúc trước rời đi thì Xuân Đức lúc này lại nhìn qua mấy người nhà họ Diệp nói:
“Ta nghĩ các vị bây giờ hẳn là vội vàng đến Trương Gia để gặp người thân, ta cũng không giữ các vị lại nữa. Có điều trước khi đi ta có cái này muốn tặng cho các vị.”
Nói xong Xuân Đức liền mang vài thanh bảo kiếm mà hắn từng cướp đoạt được đưa cho ba người Diệp Thanh Thanh, không những vậy hắn còn đưa cho ba người một số tiền lớn để bọn hắn không lo cái ăn cái mặt trong thời gian từ nơi này đi tới Trương Gia.
Tiếp nhận những món quà mà Xuân Đức đưa cho, ba người Diệp Gia cũng không có ngay lập tức nhìn xem bên trong kia có những cái gì mà trước tiên nói lời cảm ơn:
“Cảm ơn thiếu hiệp, nếu có thời gian thiếu hiệp có thể tới Diệp Gia chúng ta làm khách, chúng ta sẽ nhất định tận tình tiếp đãi.”
Xuân Đức sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc thừa hiểu đây chỉ là lời nói xã giao, vì vậy hắn lúc này cũng theo như thường thức mà đáp lại.
“Nhất định, nếu có thời gian ta sẽ tới Diệp Gia làm khách, khi đó còn cần làm phiền các vị.”
Sau đôi ba câu xã giao thì Xuân Đức cho người mang xa đưa tiễn ba người Diệp Gia trở về Thiên Long Thành. Riêng phần mình sau khi đưa tiễn người của Diệp Gia đi rồi thì Xuân Đức mang theo Vũ Y cùng nhóm thiếp thân thủ hạ đi tới phủ thành chủ.
.......
Không lâu sau đó Xuân Đức liền mang người đến phủ thành chủ. Có điều khi hắn tới nơi đây thì cả một khu vực nơi đây đều đã hóa thành một phiến phế tích, khắp nơi là kiến trúc đổ nát, thi thể tu sĩ nằm rải rác khắp nơi.
Gọi tới một tên thuộc hạ, Xuân Đức hỏi:
“Người đâu?”
Tên thuộc hạ kia cung kính đáp:
“Thưa chủ nhân, nơi này ở phía dưới là một địa cung người mà chủ nhân phái tới đang cùng với vị lão thành chủ kia đánh nhau phía bên dưới.”
Xuân Đức ánh mắt nhìn qua nơi đây, hắn lắng tai nghe cũng không cảm nhận được thanh âm đánh nhau thì cau mày lại, có điều nhớ đến những gì đại ca từng dạy hắn lúc này liền có một cái suy đoán.
“Nơi đây có trận pháp ngăn cách với bên ngoài sao?”
Tên thuộc hạ kia nghe vậy liền đáp:
“Vâng, chủ nhân.”
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“Phía bên dưới kia ngoại trừ người của ta phải tới còn có ai nữa không?”
Tên thuộc hạ gật đầu nói:
“Có một ít đầu lĩnh đang ở phía dưới để trợ giúp vị đại nhân kia thưa chủ nhân.”
Xuân Đức nhẹ gật đầu nói:
“ Truyền đạt mệnh lệnh của ta tất cả mọi người theo kế hoạch khi trước mà làm, người nào trái lệnh thì đừng trách ta độc ác. Được rồi, việc này ta sẽ giải quyết các ngươi đi dọn dẹp nơi này đi, nhớ làm sạch sẽ một chút.”
Người kia nghe vậy thì vội vàng gật đầu nói:
“Rõ chủ nhân, thuộc hạ biết nên làm gì rồi.”
Nói xong người này liền mang theo mệnh lệnh của Xuân Đức rời đi, đợi cho tên thuộc hạ kia rời đi thì Xuân Đức lúc này mới đi xuống địa cung phía bên dưới.
Cái trận pháp bao phủ địa cung phía bên dưới phủ thành chủ là một cái trận pháp tương đối đơn giản được dùng để vây khốn địch nhân, mặc dù Xuân Đức mù tịt trận pháp nhưng sau khi được đại ca chỉ điểm thì hắn liền dễ dàng xuyên qua trận pháp đi vào bên trong.
Đi vào bên trong địa cung Xuân Đức phát hiện nơi này rất tối tăm, nếu không phải hắn là tu sĩ có thị lực vượt xa thường nhân thì hẳn chẳng thấy gì trong này.
Ánh mắt quét qua Xuân Đức phát hiện nơi đây tràn ngập dấu vết đánh nhau nhưng hắn lắng nghe một chút thì lại phát hiện nơi đây không có thanh âm va chạm, trong lòng hắn âm thầm kỳ quái “Sao lại không nghe thấy gì?”
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy Xuân Đức lúc này men theo dấu vết đánh nhau mà đi tới sâu bên trong địa cung. Cũng không biết nơi này là có trận pháp gì mà Xuân Đức ở trong này hoàn toàn không có cách triển khai hồn niệm. Không thể vận dụng hồn niệm công việc xác định phương hướng cùng các mối nguy hiểm gặp phải không ít khó khăn.
Sau khi đi được một đoạn thì Xuân Đức phát hiện thân thể của một tên thuộc hạ, người này bị đánh nát trái tim nên ch.ết, đi thêm một đoạn thì Xuân Đức lại nhìn thấy ba bốn cái xác, tất cả những người này đều là thuộc hạ của hắn khi trước.
Bọn họ đều là bị người dùng tay đào ra trái tim mà ch.ết. Cá biệt có ngươi còn bị đập vỡ sọ.
Có điều trong số những thi thể hắn nhìn thấy không có Tiểu Xà Yêu ở bên trong, vừa đi Xuân Đức vừa cầu nguyện “Không bị làm sao, tốt nhất không nên làm sao.”
Hắn mặc dù hay bắt nạt Tiểu Xà Yêu nhưng phải do hắn ghét Tiểu Xà Yêu nên bắt nạt nó, mà là do hắn thích Tiểu Yêu kia. Bây giờ nhìn thấy người ch.ết hắn mới nghĩ đến khả năng Tiểu Xà Yêu không thể địch lại đối phương bị người giết ch.ết.
Dù sao tâm lý của Xuân Đức vẫn còn rất non nớt nhiều chuyện hắn không thể suy nghĩ thấu đáo được. Nếu như hắn lớn thêm một chút, va chạm nhiều hơn một chút thì ở trong tình cảnh như thế này hắn sẽ không có bối rối như vậy.
Đi được một hồi lâu thì hắn cuối cùng cũng nhìn thấy được Tiểu Xà Yêu, có điều lúc này Tiểu Xà Yêu trên người không ít chỗ thương tích, đã vậy sắc mặt của nó vô cùng trắng, hơi thở cũng bất ổn.
Thực sự lo lắng, lúc này Xuân Đức chạy tới bên cạnh Tiểu Xà Yêu hỏi:
“Có sao không?”
Tiểu Xà Yêu nước mắt long long, nhìn Xuân Đức nó mếu máo nói:
“Ta đau bụng quá.”
Xuân Đức nghe vậy thì nói:
“Đừng khóc, để ta đưa ngươi vào bên trong Không Gian Vong Linh sau đó nhờ đại ca giúp đỡ.”
Nói xong Xuân Đức lúc này nhanh chóng đưa Tiểu Xà Yêu vào bên trong Không Gian Vong Linh, tiếp đó tâm niệm hắn khẽ động liên lạc cùng với đại ca hắn. Ngay lập tức hắn liền được đến đại ca hắn đáp lại.
“Có chuyện gì cần huynh giúp sao?”
Dực Đức gấp giọng nói:
“Vâng, Tiểu Yêu không hiểu làm sao lúc này đang khóc, bộ dạng có vẻ rất đau đớn huynh nhanh giúp Tiểu Yêu đi, đệ không biết làm sao ca.”
Nghe xong lời này của Dực Đức thì Xuân Đức liền nói:
“Đệ đừng lo có huynh ở đây sẽ không có việc gì, bây giờ đệ ngủ một lát đi huynh mượn dùng thân thể của đệ một chút.”
Nói xong thì Xuân Đức lại chiếm lấy thân thể của Dực Đức. Nhìn Tiểu Yêu cả người mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch thì Xuân Đức ôn nhu hỏi:
“Tiểu Yêu làm sao vậy nói cho huynh biết, huynh sẽ giúp Tiểu Yêu.”
Tiểu Xà Yêu nhìn lên Xuân Đức, thấy hắn bộ dạng vẫn giống lúc trước nhưng cảm nhận được trên người hắn một loại an toàn cảm giác thì nó biết đây là chính chủ.
Tiểu Yêu mếu máo nói:
“Khi trước bé có nuốt một nhân loại, có điều sau khi nuốt xong thì cảm thấy vô cùng khó chịu, lúc này bé cảm thấy đau bụng lắm.”
Xuân Đức nghe vậy thì dùng tay nhẹ vỗ về Tiểu Yêu sau đó ôn hòa nói:
“Cố chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ không còn thấy đau nữa.”
Nói xong Xuân Đức liền dùng hồn niệm của mình xâm nhập vào bên trong cơ thể của Tiểu Yêu, rất nhanh hắn liền rõ ràng nguyên nhân khiến cho Tiểu Yêu đau đớn. Bên trong ổ bụng của Tiểu Yêu có một lão giả, người kia toàn thân bị thương có điều ở xung quanh hắn lại được bao quanh một tầng hào quang màu đỏ, hào quang này là phát ra từ một cái đai lưng.
Cũng nhờ hào quang này mà lão già kia mới không bị chất dịch bên trong ổ bụng của Tiểu Yêu luyện hóa. Nhìn Tiểu Yêu Xuân Đức nói:
“Bé nói a a a đi nào.”
Tiểu Xà Yêu cũng không rõ ràng Xuân Đức muốn mình làm như vậy để làm cái gì. Có điều lúc này nàng vẫn há miệng nói:
“A a a a…”
Ngay khi nàng nói “a a a” thì Xuân Đức bàn tay khẽ chuyển vỗ nhẹ vào bụng của Tiểu Yêu một cái, cùng lúc đó một luồng lực lượng nhu hòa truyền xuyên qua thân thể của Tiểu Y đánh lên trên lão giả.
Lão giả kia lúc này không tự chủ được mà từ bên trong bụng của Tiểu Yêu bay ra ngoài. Vừa thoát khỏi miệng của Tiểu Yêu thì việc đầu tiên mà lão giả kia làm chính là lùi về phía sau nhưng ngay sau đó hắn liền hướng về phía Xuân Đức cùng Tiểu Yêu xuất thủ.
Đối với tiểu nhân vật dạng này Xuân Đức không có xem thường nhưng cũng không có coi trọng đối phương, nhìn đối phương thế đến hung mãnh hắn chỉ điểm ra hai ngón tay.
Từ bên trong hai đầu ngón tay của hắn bắn ra hai luồng sáng màu đỏ, luồng sáng này tốc độ cực nhanh thoáng cái liền đã bay đến trước mắt của lão giả kia, còn không kịp để cho lão giả kia phản ứng thì hai luồng sáng hủy diệt kia đã phá tan hộ thể pháp lực của người này.
“Xèo!”
Hai luồng sáng bắn qua đầu lâu của lão giả khiến cho ông lão này trong nháy mắt bốc hơi khỏi nhân gian. Bốc hơi này là theo nghĩa đen mà không phải nghĩa bóng, sau khi bị hai luồng tia sáng hủy diệt bắn trúng thì thân thể của lão giả kia thoáng cái hóa thành mây khói tan biến hoàn toàn.
Nhìn thấy một màn như vậy thì Tiểu Yêu mở to đôi mắt mà nhìn. Trong đôi mắt của nàng tất cả đều là sự sùng bái.
Trái với Dực Đức trong sáng thiện lương, Xuân Đức lại là một cái thái cực khác hắn mạnh mẽ, lạnh lùng, hắn giết người mà vẻ mặt lạnh tanh không hề hiện lên chút gợn sóng nào, nếu là trẻ con bình thường sẽ cảm thấy sợ hãi nhưng Tiểu Yêu lại khác, Tiểu Yêu là hung thú hơn nữa còn là dị chủng hung thú nên hung tính rất mạnh, bản tính của nó là tôn sùng lực lượng, vì vậy so với Dực Đức thì nó vẫn thích Xuân Đức hơn.
Thấy Tiểu Yêu nhìn chằm chằm mình Xuân Đức khẽ dùng tay vuốt ve đầu của cô bé sau đó ôn hòa cười nói:
“Huynh phải quay trở về tu luyện đây, Tiểu Yêu ở lại chơi vui vẻ nhé. Nếu sau này có bị sao thì gọi huynh biết không.”
Tiểu Yêu nhẹ gật đầu nói:
“Vâng ạ.”
Xuân Đức hài lòng mỉm cười.
“Ngoan lắm.”
Nói xong Xuân Đức liền rời đi để lại quyền khống chế thân thể này cho Dực Đức. À không, phải nói là nhường lại quyền khống chế cho Tiểu Xuân Đức mới phải, còn vì sao nói vậy thì ai cũng hiểu rồi.
[12/3/20]