꧁༺༒ Chương 52༒༻꧂ Độc Đáo
Đi theo Vô Cực một hồi lâu thì mọi người rốt cuộc cũng đã tới được nơi bán binh khí. Khi mọi người tới nơi này thì thấy ở bên ngoài cửa hàng đang đứng rất nhiều người. Quan sát một chút thì đám người Văn Tài liền phát hiện những người này là đang giao dịch cùng với nhau, đa phần mọi người là đang trao đổi bảo vật, có người thì dùng bảo vật trao đổi bảo vật nhưng phần nhiều là dùng ma tinh trao đổi.
Vì là người của cửa hàng nên khi Vô Cực vừa dẫn người tới lập tức liền có người đi ra đón tiếp, người đi ra đón tiếp bọn họ lần này là một thiếu nữ tương đối xinh đẹp, thân hình uyển chuyển, da trắng tóc nâu, một đôi mắt xanh như bảo thạch.
Thiếu nữ kia trao đổi cùng với Vô Cực một chút sau đó nhìn qua đám người Mã Văn Tài nở một nụ cười mê người, tiếp đó cô nàng nói:
“Mọi người theo ta đi lối này để tiến vào bên trong cửa hàng. À phải rồi nếu như mọi người có gì không hiểu thì mọi người có thể trực tiếp hỏi ta, ta sẽ giúp mọi người giải đáp.”
Vừa nói nàng vừa xoay người đi trước dẫn đường, tất cả những người khác lúc này đi theo ở phía sau. Mọi người càng đi vào bên trong cửa hàng thì càng cảm thấy nơi đây rộng lớn. Ở bên ngoài nhìn không rộng lắm nhưng ở bên trong nhờ có trận pháp không gian gia cố nên càng đi vào trong càng trở nên rộng rãi.
Lúc tiến vào bên trong đại sảnh thì mọi người cảm giác mình giống như một con kiến đứng ở bên trong một quảng trường rộng lớn vậy. Ở trong này đâu đâu cũng là người, mọi người tùm năm tụm ba đang nói chuyện gì đó.
Trong lúc mọi người còn đang choáng ngợp với sự rộng lớn ở bên trong này thì cô gái dẫn đường lúc này quay lại nhìn qua mọi người hỏi:
"Không biết các vị khách quý là muốn lên khu thương gia hay là khu bình dân?"
Văn Tài nghĩ cũng không cần nghĩ lập tức nói:
" Chúng ta có tiền đương nhiên là phải đi khu thương gia rồi.”
Lời còn còn chưa dứt thì Mã Văn Tài lúc này đã tiến lên đứng cùng với cô gái phía trước, sau đó tiêu sái cười hỏi:
“Mà không biết vị tiểu thư xinh đẹp này tên là gì? Có thể cho tại hạ làm quen được hay không?”
Mấy người đứng ở phía sau thấy vậy một màn thì cũng đến bó tay với tên này. Có điều cũng không ai nói cái gì mà lặng yên nhìn xem tên sắc lang này muốn làm cái gì.
Thiếu nữ kia nghe Văn Tài hỏi như vậy thì mỉm cười nói:
"Ta tên Mộng Hy không biết công tử tên gì?"
Nói xong cô nàng còn nháy mắt rất động lòng người, chả phải vậy mà khi Mã Văn Tài nhìn thấy nàng nháy mắt thì ngẩn ra. Mãi sau một lúc thì mới hồi thần trở lại.
Mã Văn Tài cười có phần ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi ta thất lễ quá, haha, tại hạ là người của Mã Gia ở thành Lan Lăng, tên Văn Tài. Không biết cô nương..."
Hắn còn đang định nói mấy lời ong bướm gì đó với Mộng Hy nhưng lúc này một thanh âm ho khan từ phía sau vang lên.
“Khục khục!!!”
Nghe được thanh âm này thì sắc mặt Mã Văn Tài không khỏi cứng lại, về phần Mộng Hy thì khẽ cười, nàng uyển chuyển cười nói:
“Mọi người theo ta đi lên trên lầu, phía bên trên hẳn là có rất nhiều thứ khiến mọi người cảm thấy hứng thú đấy.”
Nói xong nàng lại đi trước dẫn đường, có điều lần này nàng cũng không cần phải đi một mình mà có Mã Văn Tài theo cùng.
Ở phía sau Lưu Ly nhìn thấy vậy thì có phần chán nản nói:
“Cái tên này thật là.”
Tam thúc của Mã Văn Tài thấy vậy thì nhún nhún vai nói:
“Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Ta cũng khuyên không ít lần nhưng vẫn là chứng nào tật nấy.”
Ở phía trước, đi ở bên cạnh Mộng Hy, Văn Tài cười hỏi:
“Tiểu thư xinh đẹp như vậy không biết đã có ý trung nhân hay chưa?”
Mộng Hy nhìn qua Văn Tài hơi nghiêng đầu cười hỏi:
“Công tử thích ta sao?”
Nghe được câu hỏi bất ngờ này thì Văn Tài có đôi chút lúng túng, có điều hắn vẫn là thừa nhận.
“Thích!”
Mộng Hy trêu chọc nói:
“Nhưng mà ta không có thích công tử à làm sao bây giờ?”
Mã Văn tài nghe vậy thì bối rối không biết nên nó thế nào, đúng lúc này Mộng Hy lại cười nói.
“Chỉ cần công tử có thể đánh thắng ta, ta liền làm người của công tử thế nào?”
Mã Văn tài nghe vậy thì ánh mắt sáng ngời, hắn gấp giọng hỏi:
“Thật sao?”
Thiếu nữ nhẹ gật đầu cười duyên nói:
“Thật, người ta nói dối công tử làm gì đâu.”
Mã Văn Tài ánh mắt càng thêm sáng ngời, hắn hỏi:
“Cô nương hiện tại cảnh giới gì rồi? Nếu chiến đấu ta có cần áp chế cảnh giới hay không?”
Mộng Hy ghé vào tai Văn Tài nói nhỏ:
"Muội đã là Luyện Hư đỉnh phong rồi cũng sắp đột phá Huyền Thăng huynh không cần phải áp chế cảnh giới để đánh với muội đâu. Hi hi."
Nghe được lời này thì Mã Văn Tài cả người thoáng cái cứng lại, hắn có chút không dám tin hỏi lại:
“Thật...Thật sự sao?”
Mông Hy đôi mắt khẽ chớp chớp sau đó khẽ thả ra linh áp của chính mình, ngay lập tức một cổ khí tức Luyện Hư kỳ đỉnh phong tản mạn đi ra.
Cảm nhận được cổ khí tức này thì không chỉ Mã Văn Tài mà những người đi theo ở phía sau cũng phải toát mồ hôi, như thế nào tùy tiện một người dẫn đường đều có cảnh giới đáng sợ như vậy.
Mã Văn Tài cười có chút miễn cưỡng nói:
"Ta...Ta chỉ là một công tử bất tài vô học ngoại trừ có một chút tiền ra thì không có bản lĩnh gì khác, thật là để Mộng Hy chê cười rồi."
Mộng Hy mỉm cười nói: "Huynh cũng không nên tự ti như vậy. Tiền cũng là một loại sức mạnh mà, nói cho huynh một bí mật này huynh có muốn nghe hay không?"
Mã Văn Tài không chút do dự liền gật đầu những người khác đi ở phía sau lúc này cũng vểnh tai lên mà nghe, đáng tiếc lúc này Mộng Hy truyền âm trực tiếp cho Văn Tài nên mọi người không có nghe được gì.
Mã Văn Tài nghe xong thì ngây người, sau đó hắn hỏi lại:
"Mộng Hy cô nương không có gạt ta chứ? Nếu thực sự ta chuộc Mộng Hy ra khỏi đây thì Mộng Hy sẽ là người của ta sao?"
Mộng Hy có phần e lệ gật đầu đáp:
"Ừm, đến lúc đó huynh cầm sinh tử khế ước còn sợ muội chạy nữa sao?"
Văn Tài nghe vậy thì không suy nghĩ nhiều hắn liền nói:
" Được. Muội đợi chút để ta đi nói cho tam thúc."
Sau khi nói xong thì hắn liền chậm lại bước chân đợi tam thúc hắn tiến lên sau đó truyền âm cho tam thúc hắn. Tam thúc của Văn Tài sau khi nghe xong thì kinh ngạc nhìn hắn hỏi:
“Tiểu quỷ ngươi thực sự muốn làm như thế?”
Văn Tài nhẹ gật đầu nói:
“Thật sự.”
Tam thúc của hắn cười nói:
“Nói lời nhớ giữ lấy lời, việc này ta sẽ giúp tiểu quỷ ngươi.”
Văn Tài nghe vậy thì vui vẻ nói:
“Cảm ơn tam thúc.”
Sau khi nói xong lời này thì hắn chạy lên phía trên cùng Mộng Hy thông báo một tiếng, Mộng Hy nghe hắn nói xong thì nhẹ gật đầu.
Mọi người ở phía sau thấy vậy thì âm thầm ký quái, tên này làm thế nào mà chỉ sau hai ba câu liền khiến cho con gái người ta đỏ mặt rồi.
……
Khu thương gia.
Nơi này các vật phẩm đều được bày bán một cách tự động cũng không cần có người trông coi hay hướng dẫn hoặc giám định đại sư gì cả. Các đồ vật đều có ghi rõ công năng, cách sử dụng vô cùng tiện lợi.
Vì để tạo cảm giác độc và lạ Xuân Đức lúc này cũng phải tốn hao không ít công phu để chế tạo ra nơi đây, hắn cũng học theo cách hiện thông tin của hệ thống phụ trợ, chỉ cần bấm vào vật phẩm sẽ tự động hiện công năng. Có điều hệ thống phụ trợ rất linh hoạt còn cái hắn tạo ra rất xơ cứng. Không thể tự do tắt bất thông tin, ở mỗi vật phẩm đều có một cái thông tin cố định, nếu thay vật phẩm khác phải giám định sau đó một lần nữa viết lại thông tin cực kỳ mất thời gian. Có điều chỉ cần như vậy thôi cũng khiến cho người ở đây thích thú rồi.
Lúc nhóm người Văn Tài tiến lên trên này thì thấy nơi đây cũng không có bao nhiêu người, thực ra không có bao nhiêu người là so với dưới đại sảnh thôi chứ thực tế vẫn rất đông.
Vừa đi lên trên này ở ngay ngoài hành lang, ánh mắt mọi người đã bị thu hút bởi một tấm bia. Tấm bia kia được làm từ tinh thạch cấp cao trong suốt nhìn rất đẹp, ở bên trong tấm bia có trưng bày một đôi cánh nhìn giống cánh dơi nhưng lại phát ra huyết quang vô cùng mãnh liệt, độ dài của sải cánh lên tới sáu bảy mét. Chỉ vừa nhìn liền biết là trọng bảo.
Ở ngay phía dưới cánh còn có một bảng thông tin cùng chú thích.
“Thánh khí phi hành cấp 1 giảm giá 10%
Tăng 12% sát thương.
Giảm 12% sát thương.
Tốc độ bay gia tăng 30%.
Chủ động kỹ năng : phóng ra tia ánh sáng xuyên thủng địch nhân, bỏ qua phòng ngự chân nguyên, sát thương tạo ra 120% sức mạnh bản thân.
Giá : 5000 thần tinh ,giảm giá còn 4500 thần tinh.”
Còn chưa hiểu hết công năng của cái thứ được gọi là thánh khí này nhưng bọn người Văn Tài đã bị cái giá của nó dọa sợ. Trong này không hổ là nơi đốt tiền tùy tiện bày ra một món vật phẩm liền có cái giá trên trời.
Văn Tài nhìn lên đôi cánh kia cảm thán nói:
“Không biết ai lại nghĩ ra phương thức trưng bày thế này, quả thực rất độc đáo à.”
Lưu Ly nghe vậy thì cười nói:
“Phương thức này chỉ có thể ở bên trong này sử dụng được thôi, ở bên ngoài là bị đám đạo tặc trộm đi ngay.”
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu đồng ý. Tiếp đó mọi người lại đi dọc theo hành lang. Đi thêm một đoạn bọn họ mới thấy cái phi hành thánh khí khi trước cũng chỉ hàng bình thường mà thôi.
“Thánh khí Cấp 3 được đại sư cường hóa +5 Hàn Băng Kiếm
Cảnh giới yêu cầu: Luyện Hư.
60% bạo kích gây thương tổn 225%
Tăng 10% sát thương
Giảm 10% công kích
Suy yếu đối thủ 10%
Tăng tốc độ đánh 5%
Có khả năng tự lành khi bị hao tổn
+5 nhận hiệu quả đặc biệt ,kháng băng hàn 25%
Bị động kĩ năng : 10% đóng băng đối thủ 1s
Giá 15.000 thần tinh, giảm giá còn 13.500 thần tinh.
Văn Tài nhìn qua Mộng Hy hỏi:
" Mộng Hy có thể giúp ta giải thích những thuật ngữ trên này được hay không? Mà vì sao nhiều từ ngữ ta chưa từng nghe qua vậy.”
Mộng Hy nghe vậy thì mỉm cười, nàng cũng không có giữ lại cái gì mà nói ra toàn bộ cho mọi người hiểu rõ, sau khi nghe xong thì mọi người cảm thấy đây chẳng qua là một loại biến ngữ thôi cũng không có cái gì cả.
Lúc này Văn Tài lại hỏi:
“Mộng Hy chứ cái cường hóa cộng năm đó là sao như vậy cái thánh khí này có phải trở thành bí bảo cấp tám hay không?”
Mộng Hy đáp:
" Không phải đầu, binh khí cấp bậc là mười, còn về cái cường hóa đó chính là luyện linh, luyện linh đến cấp bậc nhất định sẽ có đặc hiệu thuộc tính.”
Nghe Mông Hi giải thích mọi người mới bừng tỉnh, hóa ra cái cường hóa kia là luyện linh.
Lưu Ly bên cạnh đột nhiên hỏi " Mông Hy tỷ, tỷ vào trong Ác Ma Lâu Đài chưa?"
Mông Hi gật gật đầu nói:
"Tỷ có vào qua một canh giờ rồi bị mời ra ngoài.”
Lưu Ly nghe vậy thì kỳ quái nói:
"Sao lại kỳ vậy? Không phải là vào ít nhất cũng là một ngày sao ?"
Mộng Hy nhớ lại cái ngày đó thì trên mặt xuất hiện chút gì đó không qua tự nhiên.
Lưu Ly thấy vậy thì kì quái hỏi:
" Tỷ bị sao vậy? ".
Mông Hy thở dài nói:
"Ta phải đi làm phục vụ như bây giờ cũng là do ngày đó. Ài! Nếu mọi người muốn nghe thì ta sẽ kể cho."
[23/3/20]