꧁༺༒ Chương 53༒༻꧂ Dực Đức Ra Đi - Xuân Đức Nghỉ Quẩn - Đại Năng Ra Tay

Ở một thế giới khác, nơi này có sông có núi, có cây cối chim chóc mọi thứ nhìn như rất thật nhưng thực tế nó là hư ảo. Nơi đây gọi là “thế giới linh hồn”, ở trong đây mọi vật đều có thể diễn sinh từ ý niệm nhưng mọi thứ đều chỉ là hư ảo.


Bên trên một ngọn núi cao, phía bên dưới một gốc đại thụ đang có hai người nam tử, cùng một quả cầu ánh sáng màu tím hư ảo. Một người trong đó là một thanh niên có bộ dạng bình thường, gương mặt phổ thông, trên gương mặt hiện lên nét khắc khổ cùng tang thương. Một người khác là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi có gương mặt rất điển trai.


Người thanh niên có gương mặt phổ thông chính là linh hồn Xuân Đức, còn người thiếu niên đang nhắm mắt nằm trong lòng hắn là linh hồn của Dực Đức. Về phần quả cầu ánh sáng màu tím huyền ảo kia chính là người thần bí.


Đột nhiên thiếu niên đang nằm lòng Xuân Đức mở mắt ra, hắn có phần yếu ở nói:
“Đại ca, huynh có thể hứa với đệ một chuyện được không?”
Xuân Đức vẻ u buồn nhìn người thiếu niên trong lòng ôn hòa hỏi:
“Đệ cứ nói đi nhất định huynh sẽ làm được.”


Dực Đức linh hồn càng ngày càng mờ nhạt, hắn nhìn Xuân Đức cười nói:
“Sống thay đệ, giúp đệ chứng kiến hết thảy cảm nhận niềm vui trên cuộc đời này. Cũng đừng để bọn người Tiểu Y biết, đệ không muốn mọi người buồn.”


Xuân Đức cười chua xót, hắn dùng tay khẽ vỗ về Dực Đức nói:
“Được, huynh hứa với đệ sẽ giúp đệ chứng kiến toàn bộ phấn khích nhân sinh.”
Dực Đức mỉm cười, hắn nói:
“Cảm ơn đại ca.”


available on google playdownload on app store


Nói xong lời này Dực Đức cũng nhắm mắt lại, kể từ sau đó cũng không có lần nữa mở mắt ra. Xuân Đức ngẩng đầu nhìn trời cao thở dài một tiếng. Hắn cảm thấy cuộc đời này buồn thì nhiều mà vui chẳng có bao nhiêu.


Khi con nhỏ thì em gái mất trái tim hắn đã một lần vỡ vụn, sau đó lại lưu lạc đến cái thế giới này, một cái thế giới xa lạ không người quen, không thân thích, không ai cả. Hắn thực sự rất nhớ mẹ nhưng mẹ hắn ở đâu? Hắn cô độc ở trong trời đất bao la.


Nhưng rồi có người nói cho hắn biết có thể một lần nữa nhìn thấy mẹ của chính hắn, hắn đã rất cố gắng tu luyện, đã làm những việc mà chính hắn cũng chưa từng làm qua, hắn cũng đã có được một vài người thân. Khi hắn tưởng mình đã có sức mạnh đã có thể bảo vệ được người ở bên cạnh hắn, có thể níu giữ được bọn họ không để cho bọn họ rời xa thì một người lại đã từ biệt hắn.


Hắn đau, nỗi đau này ai thấu? Hắn chung quy cũng chỉ là một con người bình thường, ước mơ của hắn cũng chỉ rất bình thường, hắn cũng không có mơ ước cao sang gì cả. Nhưng mà tại sao nhưng thứ quý trọng nhất của hắn luôn bị tước đoạt đi mất?


Nhìn thấy Xuân Đức thật lâu không nói gì, đồng thời thấy được sự bi thương nồng đậm trong mắt hắn thì quả cầu tím kia lên tiếng:
“Ổn chứ? Ngươi đang rất buồn sao?”
Xuân Đức ánh mắt nhìn về chân trời nơi xa, hắn tự giễu cười một tiếng sau đó mới nói:


“Ngươi cảm thấy ta rất yếu đuối phải không? Tồn tại như ngươi thì không thể nào hiểu được cảm giác của những kẻ tầm thường như bọn ta đâu.”
Quả cầu màu tím bình thản nói:


“Ngươi nói không sai ta không hiểu được cảm giác của người bình thường giống các ngươi.Chúng sinh như sâu kiến ch.ết liền ch.ết cũng không cấu thành bất kỳ ảnh hưởng gì. Tâm của ngươi rất yếu đuối. Ta không biết chọn ngươi có phải là một lựa chọn đúng hay không?”


Xuân Đức thản nhiên mà cười, nụ cười của hắn mang theo một loại gì đó thê lương khó nói thành lời:


“Tùy ngươi thôi ngươi có thể giết ta mà ta cũng sẽ không phản kháng, mà thực ra ta có muốn phản kháng cũng không thể phản kháng được. Nhưng mà dù ngươi có giết ta thì ta vẫn sẽ cảm ơn ngươi. Những tháng ngày này có ngươi ta cũng cảm thấy rất vui, nhất là ngươi tạo ra Vũ Y cùng Lan Lan hai cô bé đó rất giống em gái của ta.”


Quả cầu ánh sáng màu tím kia thở dài nói:


“Ngươi là một kẻ bình thường nhưng lại có nghị lực phi thường, ngươi là một con người rất cực đoan. Ta biết ngươi bây giờ tâm tồn tử chí không coi trọng sinh mạng nhưng mà ngươi phải tin ta, chỉ cần ngươi tu luyện lên tới đỉnh cao thì mọi thứ đều có thể thay đổi. Với Tiểu Y cùng Lan Lan không phải do ta tạo ra, các nàng cũng giống ngươi có một quá khứ bi thảm, linh hồn của các nàng bị tổn hại nên đã không còn nhớ được bất cứ cái gì, chỉ khi nào linh hồn của các nàng đầy đủ thì mới nhớ lại một thế trước kia.”


Xuân Đức nghe vậy thì cười càng thêm chua xót:


“Lúc đầu ta cũng tin ngươi. Người bảo ta học cái gì ta liền học cái đó, ngươi bảo ta tu luyện thế nào ta liền tu luyện thế đó, ngươi bảo ta uống thuốc gì ta liền uống thuốc đó. Nói chung tất cả ta đều thuận theo ngươi. Mặc dù ta không rõ tu luyện kia nó như thế nào nhưng yêu cầu ngươi đặt ra ta đều hoàn thành. Ba ngay ta đạt Kim Đan Cảnh giới, không đến nửa tháng ta đã là Nguyên Anh, gần một tháng ta liền lên Hóa Thần, rồi Luyện Hư, Huyền Thăng, Khai Sơn, Tích Địa, Liệt Hải, Phá Thiên. Hahaha, nhưng mà rồi sao? Ngươi bảo cảnh giới ta vẫn còn có thấp, rốt cuộc ngươi yêu cầu ta đến cảnh giới nào?”


Nhìn Xuân Đức giống như người điên đang cười một cách cuồng dại thì quả cầu màu tím kia thở dài nói:


“Ngươi đây chỉ là vừa bước trên con đường tu đạo mà thôi nhưng cảnh giới này ai cũng có thể dễ dàng vượt qua. Muốn thực hiện được điều mà ngươi mong muốn cần phải tu luyện đến cảnh giới cao hơn nữa. Ta đã nói rồi con đường này rất gian nan ngươi chỉ mới tu luyện trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể đạt được thành tựu gì. Ngươi không phải muốn quay về thế giới trước kia sao? Không phải muốn cứu sống Dực Đức sao? Ngươi phải nghe ta, tiếp tục tu luyện.”


Nhìn không thấy tương lai cùng không còn hy vọng, Xuân Đức lúc này đã đi tới một mặt cực đoan khác, hắn thản cười nói:
“Thôi bỏ đi, ta cũng không muốn cùng ngươi tranh cái vấn đề này. Cái mạng này là do ngươi cứu ta bây giờ ta trả ngươi. Một kiếp này chúng ta xem như không nợ gì nhau.”


Nói xong Xuân Đức ngang nhiên mà tự hủy đi linh hồn, quả cầu màu tím thấy vậy thì đột nhiên bắn ra một luồng sáng màu tím chiếu thẳng vào linh hồn của Xuân Đức, ngay khi ánh sáng kia chiếu vào đầu thì hắn liền nằm lăn ra hôn mê bất tỉnh.


Nhìn thấy Xuân Đức nằm trên mặt tuyết quả cầu màu tím kia biến ảo hóa thành một bạch y thanh niên, người kia buồn bực nói:
“Vậy mà thực sự muốn tự hủy linh hồn, xem ra ta vẫn là xem thường hắn rồi.”
Nói xong lời này thì người thanh niên kia đạp cho Xuân Đức một cái sau đó mắng:


“Ta còn chưa có nói xong mà đã đi tìm cái ch.ết rồi, thật sự không biết nên nói gì với ngươi nữa. Dực Đức đứa nhỏ kia đã ch.ết đâu vẫn có thể cứu sống mà, ít ra phải nghe ta nói xong đã chứ. Bây giờ thì hay rồi không biết linh hồn có sao không nữa.”


Vừa mới đạp Xuân Đức xong nhưng lúc này người thanh niên kia lại ân cần kiểm tr.a linh hồn Xuân Đức, không kiểm tr.a thì thôi vừa kiểm tr.a sắc mặt hắn liền đen lại.
“Bị hủy không ít rồi như thế này còn phải rất lâu mới có thể khôi phục. Ai, làm sao mệnh của ta lại khổ thế này không biết nữa trời.”


Vung tay lên một cái có hai chiếc quan tài hiện ra rơi xuống ở bên cạnh, ngươi thanh niên kia ôm Dực Đức bỏ vào bên trong một chiếc quan tài sau đó đóng lại đồng thời viết lên bên trên quan tài vài chữ.
Nhìn Dực Đức ở bên trong quan tài, người thanh niên có phần tức giận nói:


“Chỉ vì tiểu quỷ này mà tí nữa mọi cố gắng của ta đều trôi theo dòng nước. Thật muốn tự tay bóp ch.ết luôn.”
Nói thì nói vậy nhưng người thanh niên này cũng không có bóp ch.ết Dực Đức, hắn lúc này đi qua ôm linh hồn Xuân Đức bỏ vào bên trong quan tài. Sau đó cũng đóng nắp lại.


“Ngươi tên đầu đất này có biết lão phu đầu tư bao nhiêu vào ngươi rồi không. Cơ hồ là dốc hết vốn liếng rồi, ngươi tưởng lấy cái tư chất cặn bã của ngươi ba người thành Kim Đan sao, đừng có mơ tất cả là nhờ đan dược của lão phu. Trời ạ, mệnh của ta thật khổ mà. Làm sao lại đụng phải loại người này cơ chứ.”


Nhớ đến cái gì người thanh niên kia lại buồn bực nói:


“Tiểu tử này tỉnh dậy thấy Dực Đức kia còn có thể cứu hẳn là không ch.ết nhưng mà tên này trọng tình trọng nghĩa hắn nhất định sẽ thực hiện theo lời của Dực Đức, nếu hắn cứ đi lung tung tìm kiếm cái gì phấn khích nhân sinh thì nên làm sao đây? Như vậy còn thế nào tu luyện? Hơn nữa phương thức luyện tập của lão phu lại là ở trong mộng cảnh nữa.”


Đột nhiên người thanh niên này vỗ tay một cái nói:


“Ta đôi khi cũng thực khờ mà, cái này thì có gì khó chứ, ta còn một ít không linh lấy một cái sau đó để cho nó khống chế thân thể này tung tăng bay nhảy đâu thì tùy, có phụ trợ hệ thống ta cũng tiện khống chế nó đồng thời cũng có thể ghi lại hết thảy như vậy là có thể cùng tiểu tử này bàn giao rồi. À mà phải cải tạo không linh một chút cho giống tiểu quỷ Dực Đức kia không mấy nha đầu kia phát hiện lại đau lòng tới lúc đó lại có phiền toái. Ôi trời ạ, lão phu tuổi cũng đã cao vì sao còn khổ như thế này cơ chứ.”


………
Cùng thời gian này ở Ác Ma Thành - Khu vực ngoại thành.
Thanh âm của hệ thống báo động bên trong Ác Ma Thành đang liên tục vang lên.
"Phát hiện kẻ gian đánh cắp thánh khí cấp 3 đang chạy về phía tây khu ngoại vi, kẻ gian có tu vi Huyền Thăng tầng hai, có nhược điểm ở eo bên phải, yêu cầu đánh gục."


Đang đi cùng với đám người Văn Tài Nghe thấy âm thanh này Mộng Hi không khỏi cười nói:
"Lại một tên không biết sống ch.ết, chuẩn bị lại có hàng mới bán ra."
Văn Tài tò mò hỏi: " Vật phẩm mới bán ra là sao vậy Mộng Hy?"
Mộng Hy cười vui vẻ nói:


"Thì cái tên Huyền Thăng xui xẻo mới bị thông báo đó, không bao lâu sẽ bị bán ở chợ nô lệ, nếu hắn không bị ai mua thì thảm rồi."
Nhìn qua mọi người Mộng Hy tiếp tục nói:
" Mọi người có xem cái gì thì xem đi nhanh một chút, chúng ta đi xem tên xui xẻo kia như thế nào?"


Mọi người nghe vậy thì gật gật đầu tỏ ý tán thành, tiếp đó Mộng Hy dẫn mọi người đi xem tên xui xẻo, đi ra bên ngoài cửa hàng mọi người cũng không cần đi đâu xa mà đi qua cửa hàng kế bên, vừa đi qua bên này thì mọi người liền thấy được một cái bảng hiệu to đùng đập vào mặt “Bán Tu Sĩ Giá Rẽ.”


Mọi người thấy bảng hiệu này cảm giác có chút gì đó kỳ quái, đi vào bên trong thì thấy rất nhiều người đang bàn tán xôn xao, trong đó lớn tiếng nhất là một tên đại hán đang nói với tên mập. Hai tên này nói chuyện mà cứ giống như là đang hét lên, kiểu như sợ những người khác không biết bọn hắn đang nói gì.


" Ngươi cho ta mượn chút thần tinh đi, ta định tí nữa bán đấu giá tên Huyền Thăng Cảnh kia liền mua về làm tùy tùng, nơi này thật nhiều đồ tốt chỉ tiếc lần này ta mang đi quá ít tiền"


Tên Mập đáp: " Ta cũng như ngươi lần thứ 2 tới nơi này, lúc đi cũng đã chuẩn bị mang theo rất nhiều thần tinh ai dè chỉ mua được một món thánh khí cấp 2 thì hết tiền, muốn mua một mỹ nữ hộ vệ cũng không có tiền, bây giờ ta chỉ đi xem cho đã con mắt thôi."
Tráng hán kia nghe vậy thì thở dài nói:


"Ngươi cũng hết tiền rồi sao? Mà thôi kệ đi lần sau qua man hoang chi địa, vào cực kim khố tìm tòi, may mắn gặp được xương của thần thú chúng ta có khi lại phát tài, lúc đó ta phải mua vài hộ vệ mỹ nữ về làm ấm giường. Hắc hắc."


Còn chưa có nói xong thì hắn chảy cả nước miếng, mọi người nhìn thấy vậy thì không khỏi cảm thấy chán ghét.
Tên mập ở gần đó nghe vậy thì phóng đãng cười to nói:
"Ý tưởng hay à, nhưng nơi đó nguy hiểm vô cùng, chúng ta hai tên Luyện Hư không đủ cân lượng, phải tìm thêm mấy minh hữu nữa."


Lưu Ly vừa vào trong này nghe vậy thì nói nhỏ:
“Bọn hắn thật ồn ào.”
Mộng Hy cười nói:
“Kệ đi, cũng không phải việc của chúng ta.”


Trong khi mọi người đang bàn tán thì một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn đang yêu kéo theo một tên đại hán to gấp mười lần nàng cũng nên, hình ảnh tương phản khiến người nhìn vào không khỏi cảm thấy buồn cười, có điều mọi người cười không nổi cũng không dám cười, vừa nhìn thấy cô bé này xuất hiện thì người ở nơi đây liền an tĩnh trở lại cũng không ai dám nói cái gì, nếu có nói thì cũng là truyền âm.


Lan Lan đứng ở phía trên đài cao nhìn xuống dưới nói:
"Ngày này là Huyền Thăng Cảnh tầng hai giá 12.000 thần tinh ai muốn mua có thể đăng ký, sau đó ta sẽ chọn ra ngươi may mắn nhất."


Có lẽ cũng quen với thông lệ nơi đây nên những người nơi này nhanh chóng làm theo lời của Lan Lan, không qua bao lâu mọi người đã đăng ký xong. Lan Lan lúc này nhắm mắt chọn bừa một cái tấm thiếp, sau khi mở ra thì nhìn về một phương hướng nói:


" Xin chúc mừng quý phu nhân xinh đẹp ghế số 50 là người may mắn nhất , xin mời theo ra sau cửa hàng nhận khế ước và trả tiền.”
Theo ánh mắt của Lan Lan mọi người thấy một người phụ nhân xinh đẹp vừa mới đứng dậy đang mỉm cười, đứng ở bên cạnh nàng còn có mấy tên đại hán rất đô con.


Một ông lão than thở " Nàng thật có tiền cũng thật may mắn, mấy ngày này cũng chỉ có không tới mười nô lệ Huyền Thăng Cảnh mà thôi, nàng liền chiếm được 5 người."
Một tên có khuôn mặt hèn mọn nói:


" Một con kỹ nữ có tiền mà thôi, có khi nàng mua nam nhân về để cho lên nàng cũng nên, năm người lên mình nàng không biết cái thân nhỏ bé kia sẽ ra sao đây. Chậc chậc"
Người bên cạnh nghe vậy thì khinh bỉ nói:
" Người ta có tiền liền tùy hứng, nàng nếu làm kỹ nữ cũng không tới lượt ngươi lên."


Tên hèn mọn kia nhìn lại thì thấy một người thiếu niên đang dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn chính mình thì gằn giọng nói.
"Ngươi vừa nói cái gì, muốn ch.ết sao?"
Thiếu niên cũng không vừa, hắn cười gằn nói:
"Hừ, loại đê tiện."


Đang lúc hai người sắp sửa bộc phát xung đột thì đột nhiên có ai đó vỗ vai hai người, sau đó một thanh âm ồm ồm vang lên.
" Hai người các ngươi là thích ăn xương hay ăn thịt"


Nghe thấy âm thanh này hai người như quả bóng xì hơi, sắc mặt cả hai có chút trắng xám, lúc nãy máu dồn lên não quên mất nơi đây là địa phương nào, từ từ nhìn lại hai người nét mặt tươi cười đồng thanh nói:


" Bọn ta chỉ là đang đùa với nhau một chút mà thôi, hai người chúng ta là thân huynh đệ một nhà."
Nói xong hai người còn ôm nhau thắm thiết.
Mọi người xung quanh, kể cả bọn người Mã Văn Tài nhìn thấy vậy cũng phải phì cười.
[24/3/20]


[Lưu ý nhỏ: Chương nào có đánh số thời gian bên dưới là chương đã sửa còn không có đánh số là chương chưa viết lại.]






Truyện liên quan