Chương 46: Giáng sinh
“Được rồi, nếu bắt buộc phải như vậy,” Sirius phẫn hận kích động nói, “Như vậy vì cái gì ngài không dạy Harry, không muốn cái tên Snivellus kia đến dạy, ”
“Sirius, ” Dumbledore thanh âm to hơn một chút, sau đó cụ nói, “Ta không thể dạy trò ấy, nếu làm Voldemort sớm hơn ý thức được lão có thể thông qua vết sẹo trên trán Harry nối liền, khống chế Harry đại não, ảnh hưởng tâm tình của trò ấy, đây đối với Harry là một loại thương tổn. Mà Bế quan Bí thuật, có thể phòng ngừa loại xâm lấn này, chặt đứt loại liên hệ này của hai người.”
“A!” Ngu Đạt bừng tỉnh đại ngộ, “Nguyên lai còn có loại phương pháp có thể phòng ngừa kiểu nối liền này. Kia Harry quả thật hẳn là học tập một chút.”
Phải biết tại thời điểm trước mặt Harry, Ngu Đạt luôn phải đặc biệt chú ý không cần nói ra cái gì không nên nói nói, tinh thần vô cùng căng thẳng, thậm chí lần đó giúp y trị liệu mu bàn tay, cậu cũng chỉ có thể cho y sử dụng tơ lụa băng vải.
Việc ba người đứng ở cửa nói chuyện tựa hồ kinh động những người khác ở trong căn phòng này, thang lầu truyền đến thanh âm đông đông đông của người xuống lầu thanh âm.3
“Ta phải đi rồi, Y Đạt, Sirius, cầu chúc các cậu có một cái giáng sinh khoái hoạt.” Dumbledore nói xong, ba một tiếng, liền tiêu thất.
Mà lúc này, trên lầu truyền đến thanh âm của Ron: “Ai tới?”
“Là anh.” Ngu Đạt trấn định nhìn y, “Buổi sáng tốt lành, Ron.”
“Anh cũng trở về a!” Ron ngạc nhiên nhìn cậu, “Em nghĩ anh muộn một ít mới có thể đến đâu.”
Ron còn tưởng rằng cậu sẽ ngồi xe tốc hành Hogwarts trở về, dù sao nơi này cách nhà ga Ngã tư Vua cũng không xa, ngồi xe lửa thực tiện.
“Ân, có người trực tiếp đưa anh trở về. Ba ba của em thế nào?” Ngu Đạt hỏi.
“Ông ấy đã thoát ly nguy hiểm.” Ron thoạt nhìn tâm tình không tồi.
Ngu Đạt đoán Weasley tiên sinh hẳn là không quá nghiêm trọng.
Lúc này, trên lầu lại xuất hiện hai nam hài nữa, là cặp song sinh nhà Weasley.
“Y Đạt.” Một người trong đó vẻ mặt tươi cười chào cậu.
“Em khỏe chứ, Fred.”
“Anh đoán sai, em là George.” Y nháy ánh mắt nói.
“Không, em không lừa được anh. Em chính là Fred.” Ngu Đạt bình tĩnh theo dõi tên trên đầu của y.
Ngay cả khi y có thể lừa người trên toàn hế giới, cũng không có khả năng làm khó cậu trên phương diện nhận biết hai người kia, trừ phi hai người này đản đau đi uống Quả Đa Dịch.
“Anh tại sao có thể một lần đều không đoán sai vậy?” George cảm thấy hứng thú đập bờ vai của cậu.
“Đây là kỹ năng đặc biệt.” Ngu Đạt làm bộ làm tịch nói.
“Ha ha ha.” Hai huynh đệ nở nụ cười.
“Harry đâu?” Ngu Đạt nhìn nhìn, giống như bởi vì động tĩnh của bọn họ, người trong phòng đều đến. Mà ngay cả Ginny đều đứng ở thang lầu nhìn bọn họ.
“Cậu ấy ở trong phòng, vẫn luôn tự giam mình ở nơi đó.” Ron thở dài.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngu Đạt mạc danh kỳ diệu hỏi.
“Anh ấy đang tự trách, tựa hồ là cho là mình cắn ba ba của em.” Ginny nói rằng, “Chính là điều này sao có thể.”
Ngu Đạt cau mày, không rõ đây là có chuyện gì.
“Ba ba của em bị con rắn do kẻ thần bí nuôi cắn, ở trong Bộ Pháp Thuật.” George nói, “Ngày đó là Harry trùng hợp nằm mơ thấy, vì thế cứu mạng của ông.”
Lông mày của Ngu Đạt nhăn chặt hơn, như thế nào cùng con rắn của Voldemort lại nhấc lên quan hệ?
“Không người nào có thể xác định đó là rắn do Voldemort nuôi, các cậu bé.” Sirius nói.
“Chính là trừ hắn ra, còn có thể là ai sẽ làm một con rắn tiến vào Bộ Pháp Thuật?” Fred phản bác.
“Chúng ta vẫn không chắc chắn là lão ta hay không.” Sirius nói.
“Ba ba của em đang bảo vệ cái vũ khí kia, mà kẻ thần bí nghĩ muốn nó, vì thế khiến cho con rắn kia —— có lẽ là muốn cho nó dùng miệng cắn thứ đó rồi mang đi —— đi đến nơi đó, mà vừa vặn ba ba của em ở nơi đó canh gác, vì thế ông bị tập kích.” Ron một hơi nói xong những lời này.
“Chính là như vậy.” George nói.
“Chú phải nói… Các cháu biết quá nhiều.” Sirius khô cằn nói.
“Đó là thật sự sao?” Vài người còn lại hỏi.
“Đại khái đi.” Sirius hàm hồ nói, không dám chắc cũng không phủ nhận, xoay người đi mất.
“Bọn họ rất đáng ghét, ai cũng không chịu nói cho chúng em biết.” Ron uể oải nói.
George cùng Fred thì nhìn Ngu Đạt, cười tủm tỉm.
“Đừng nhìn anh, anh vẫn luôn ở trong trường học, vừa mới mới bước vào nơi này không bao lâu, anh cái gì cũng không biết!” Ngu Đạt nói như đinh chém sắt.
Không để ý tới nhóm Weasley bất mãn, Ngu Đạt nhấc chân lên tầng, vào gian phòng của mình.
Chạng vạng, Hermione cũng tới, tựa hồ lễ Giáng Sinh này cô bé muốn ở trong này vượt qua.
Dưới sự khuyên bảo của bọ họ, Harry rốt cục từ trong phòng đi ra, bất quá bộ dáng của y vẫn là có vẻ tiều tụy.
Đem gian phòng của mình quét dọn xong, Ngu Đạt cảm thấy mỏi mệt không thể chịu được, phá lệ hoài niệm nhóm tiểu tinh linh chuyên nghiệp ở trong trường học. Vừa nghĩ tới không còn có có lộc ăn ăn đến những món ăn do tiểu tinh linh làm, Ngu Đạt thật sự là hối hận cậu như thế nào sẽ không đóng gói một ít nhồi đầy túi trong trò chơi của cậu đâu!
Cơm chiều là Ngu Đạt làm, Hermione cùng Ginny cũng hỗ trợ, bởi vì không thể dùng kĩ năng nấu nướng, đồ ăn làm ra cũng không ngon nhưng là tốt xấu không tính khó ăn.
“Ngày mai chúng em định đi xem Weasley tiên sinh, Y Đạt anh muốn cùng đi sao?” Hermione hỏi ý kiến cậu.
“Được a.” Ngu Đạt gật gật đầu, “Là tại St Mungo bệnh viện đúng không, anh cũng cùng đi.”
“Ngày mai sẽ có người của hội Phượng Hoàng cùng đi với các cháu.” Sirius nói rằng.
“Là chú sao?” Ánh mắt màu xanh lục của Harry mong chờ nhìn cha đỡ đầu của mình
“Tùy tiện một ai đó, cũng không có khả năng là chú!” Sirius buồn bực mà dùng dĩa ăn trạc trạc thức ăn trong bát.
Bộ dáng tội nghiệp kia, Ngu Đạt quả thực đều có thể nhìn đến lỗ tai cùng cái đuôi của hắn đều cụp xuống.
Bởi vì hình tượng quá mức cụ thể, cậu không cẩn thận đem canh sặc vào khí quản, dưới ánh mắt không thể tin được của mọi người, liều mạng ho khan.
Ngày hôm sau chính là lễ Giáng Sinh, buổi sáng ngủ dậy Ngu Đạt phát hiện ở chân giường của cậu có đặt mấy hộp lễ vật của mọi người.
Đây là lễ Giáng Sinh thứ hai của cậu ở nơi này, trước kia chỉ có mỗi mình Mark đưa cho cậu lễ vật.
Nhớ tới Mark, tâm tình của Ngu Đạt suy sụp một chút, nhưng là thực nhanh cậu liền lấy lại tinh thần.
Sau đó cậu đánh giá những lễ vật đó, nơi này có của bọn nhỏ đưa, cũng có nhóm giáo sư đưa —— hai ba vị thường xuyên nói chuyện, cũng có lễ vật của Dumbledore, những thứ khác chính là Sirius cùng Remus đưa cậu lễ vật.
Harry đưa cậu một bộ sách về Quidditch, Hermione thì đưa một quyển từ điển tiếng Anh mà trước kia cậu đã vô tình đề cập tới —— đây đúng là thứ cậu đang muốn, Snape cư nhiên đưa cho cậu một cái đũa phép bộ!
Ngu Đạt mới mẻ đùa nghịch cái đũa phép bộ kia, đại khái là hắn rốt cục không nhịn được chuyện cậu luôn lấy đũa phép ra từ trong túi tiền, ha ha.
Ngu Đạt thực thích cái lễ vật này, lập tức đem đũa phép cất vào, sau đó đem đũa phép bộ mang ở trên người, cậu thử xem vươn tay lấy ra đũa phép, quả thật thập phần phương tiện.
Hoàn hảo ta đưa lễ vật cũng là tỉ mỉ chọn lựa, Ngu Đạt thầm nghĩ.
Những lễ vật khác cậu không kịp nhìn tới, đã bị gọi đi ăn cơm.
Buổi trưa, Harry cùng Sirius còn có Hermione Ron tại trong phòng loạn chuyển, không biết đang tìm cái gì.
Ngu Đạt đem tất cả thời gian đều dùng để đọc sách, nghiên cứu quyển từ điển mới mà Hermione đưa cho cậu, một bên nhìn một bên nhớ.
Ăn xong cơm trưa của giáng sinh, bọn họ dự định đi bệnh viện nhìn Weasley tiên sinh.
Lần này là Moody cùng Remus dẫn đường, cố tình bởi vì lễ Giáng Sinh mà tàu điện ngầm không hoạt động, bọn họ chỉ có thể nghĩ biện pháp đưa bọn cậu đi.
Ngay khi bọn họ thảo luận như thế nào đi, Mundungous trực tiếp liền đem một chiếc xe hơi chạy đến trước mặt bọn họ.
“Ô tô? Muggle? Như thế nào tới?” Molly hồ nghi nhìn hắn.
Mundungous xuy xuy cười nói: “Mượn! Yên tâm, trước khi chủ nhân của nó phát hiện nó không thấy đâu ta sẽ trả lại.”
George cùng Fred hoan hô một tiếng, không thể chờ đợi được mở cửa ra đi vào.
Molly thoạt nhìn thực không cao hứng, vẻ mặt không đồng ý.
Ngu Đạt nhìn nhìn chiếc xe, phỏng đoán nó là bị Mundungous từ trong gara kia thuận tay lấy ra, phải biết, vị này chính là một vị kẻ cắp chuyên nghiệp.
Molly tựa hồ thực không vui lòng ngồi trên phương tiện giao thông có được do thủ đoạn không chính đáng này, chính là con gái của nàng lại làm nũng, khẩn cầu nàng, Remus nhìn đồng hồ, thúc giục nàng làm quyết định nhanh lên.
Ngu Đạt nhìn ra Molly thực chướng mắt nam phù thủy có hành vi không hợp này, chính là vì trượng phu đang cô đơn ở trong bệnh viện trải qua lễ Giáng Sinh, nàng vẫn là lên chiếc xe kia.
Ngu Đạt đứng ở ven đường, nhìn mười người tiến vào ô tô kia, cậu nuốt một ngụm nước bọt.
Đây chính là nghiêm trọng quá tải!
“Y Đạt, mau tới a!” George nhô đầu ra, hướng cậu ngoắc.
Ngu Đạt đi đến trước cửa xe, hướng về bên trong nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn ra, bên trong cũng không có xuất hiện cảnh tượng đi lễ hội mùa xuân người chen người.
Cậu do dự một chút, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, chui vào bên trong xe.
Đi vào nơi này, cậu mới biết được, không gian bên trong được mở rộng, căn bản là không chật.
Tuy rằng không chật chội, nhưng là đại gia cũng đều là lần lượt ngồi, Ngu Đạt ngồi ở giữa Harry cùng Ron, cửa xe phanh một phát đóng lại.
Mundungous hưng phấn kêu một tiếng, nhất giẫm chân ga, xe bay ra ngoài.
Bệnh viện chữa trị vế thương ma pháp St Mungo tại trung tâm thành phố Luân Đôn, xe trên đường phi thường rất thưa thớt, chờ đến nơi, bọn Ngu Đạt xuống xe, mà Mundungous đem xe chạy đến góc đường chờ bọn họ.
St Mungo bệnh viện, Ngu Đạt là lần đầu tiên thanh tỉnh đi vào cái chỗ này.
REVIEW 47