Chương 47: Phát giác

Ngã tu đường nơi đó hiển nhiên là một địa phương tập trung tương đôi nhiều của hàng, bất quá bởi vì hôm nay là lễ Giáng Sinh, trên đường cơ hồ không có người. Moody dẫn bọn họ đi đến trước của một cái cửa hàng bách hóa treo biển ngừng kinh doanh. Ngu Đạt nhìn đến những con ma nơ canh ở bên trong tủ kính ngã trái ngã phải, bên trong tích đầy bụi bẩn.


Remus tiến đến trước mặt một con ma nơ canh mặc bộ quần áo màu xanh thấp giọng nói gì đó, sau đó Ngu Đạt liền thấy hắn đứng thẳng thân thể, con ma nơ canh gật đầu một cách rất nhẹ đến mức cơ hồ không thể nhận ra.
Mọi người nối đuôi nhau xuyên qua tủ kính đi vào.


Ngu Đạt mở to hai mắt nhìn, Harry đứng ở bên cạnh cậu, “Chỉ cần đi xuyên qua là được, cái này giống như tàu tốc hành Hogwarts, chính là một cái thủ thuật che mắt.”
Ngu Đạt cẩn thận gật gật đầu, đứng ở sau lưng Harry, khi mà thân ảnh của y biến mất tại tủ kính, cũng cố lấy dũng khí đi vào.


Trong và ngoài tủ kính là hai cảnh tượng rất khác nhau, nơi này tuyệt không rách nát, thoạt nhìn là một phòng chờ khám bệnh, chật ních người đến xem bệnh.
Ngu Đạt nhìn những bệnh nhân mang bệnh trạng so với trong trường học càng thêm cổ quái đang ngồi ở trên băng ghế.


“Y Đạt? Đuổi kịp!” Remus quay đầu tìm cậu.
“Được.” Ngu Đạt gật gật đầu, đi theo mọi người xuyên qua lầu một đông đúc, bắt đầu đi thang lầu.
Phòng bệnh của Arthur • Weasley tiên sinh ở lầu hai, khoi thương tổn do sinh vật phép thuật gây nên.


Khi Ngu Đạt đi vào phòng bệnh, cũng không thấy Moody, mà Remus cũng không có chen vào, chính là tại trước cửa cùng Weasley tiên sinh bắt chuyện.
“A! Thật cao hứng cháu tới xem ta, y đạt.” Weasley rất nhiệt tình nói.


available on google playdownload on app store


“Giáng sinh vui vẻ, Weasley tiên sinh.” Ngu Đạt đứng ở bên cạnh hắn, nhìn băng vải lộ ra bên trong quần áo hắn “Ngài tốt một chút nào không?”
“Anh thay đổi băng vải?” Molly kinh ngạc hỏi, “Không là ngày mai mới đổi sao?”


“Chú cảm giác tốt hơn nhiều… Cái gì? Molly? A, băng vải…” Trên mặt Weasley tiên sinh hiện lên một tia không được tự nhiên, “Anh chỉ là muốn muốn nếm thử một chút phùng tuyến… Là St Mungo một vị thực tập thầy thuốc nói ra … Em biết đấy, phương pháp trị liệu của Muggle nhóm…”


“Phùng tuyến?!” Molly thanh âm cao đứng lên, “Anh đem làn da mình trở thành cái gì? Còn muốn phùng sao!”
Ngu Đạt xấu hổ nhìn Molly bắt đầu quở trách Weasley tiên sinh mang vẻ mặt uể oải, mà phía sau cậu, Ron thấp giọng hỏi Hermione cùng Harry cái gì là phùng tuyến.


Molly tiếng nói cao đến muốn nhấc lên nóc nhà, hài tử lớn nhất của nhà Weasley thông minh nói hắn đi lấy một ly trà liền trốn không thấy bóng người, mà sau Harry Hermione còn có Ron cũng không phúc hậu sử dụng chiêu lấy trà này.


Ngu Đạt bỏ lỡ thời cơ, chỉ có thể đứng ở nơi đó chân tay luống cuống nhìn Weasley tiên sinh tội nghiệp lui cổ, Molly thẳng đến khi xác định làm Weasley tiên sinh mất đi cái suy nghĩ ngốc nghếch này mới đình chỉ.


“A bọn nhỏ đâu?” Molly mờ mịt nhìn căn phòng đã giảm bớt hơn phân nửa số người, hỏi Ngu Đạt đang cô linh linh đứng trước giường bệnh.
Remus nén cười đi tới, hắn dường như không có việc gì tiêu sái đến bên cạnh giường bệnh, làm bộ không phát hiện bộ dáng quẫn bách của Weasley tiên sinh.


“Thật sự là ngại ngùng. Arthur đối Muggle hết thảy đều quá mức mê muội, ta phải nói mấy cái đồ vật đấy có tốt đâu… Đương nhiên ta không phải nói tất cả đồ vạt của Muggle đều không tốt, chẳng qua phùng tuyến…” Molly nhịn không được hướng Ngu Đạt oán giận.


“Không phải nói bệnh viện có một loại tân băng vải sao? Như thế nào không nếm thử một chút.” Ngu Đạt đau đầu, thừa dịp Molly nói chuyện mới hỏi.


“Cái loại cấp cứu băng vải này sao?” Arthur tinh thần đứng lên, hắn hưng trí bừng bừng nói: “Đương nhiên cho chú dùng, cái kia nếu so sánh với bổ huyết tề thì rẻ hơn nhiều, trước vẫn luôn sử dụng chính là cái loại băng vải này, nếu không phải miệng vết thương hiện tại còn dư độc, chú đã sớm có thể xuất viện.”


Vừa nghe đến hắn nói rằng dư độc, Ngu Đạt lắp bắp kinh hãi, cậu còn tưởng rằng xà độc đã bị giải trừ. Cậu mở ra không gian trò chơi, xem xét trạng thái cùng máu của Arthur.


Arthur bình máu không phải đầy, mà trong mắt của Ngu Đạt còn đang thong thả rụng huyết, phía dưới máu của hắn còn có một cái kí hiệu trúng độc.
Ngu Đạt nhíu mày, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy trạng thái trúng độc của nhóm phù thủy ở thế giới này.


Đáng tiếc cậu là cái mục sư, chỉ có thể bị xua tan ma pháp cùng loại trừ tật bệnh, không thể giải độc.
Trong phòng bệnh còn có những người khác, Ngu Đạt cũng không có thể bộc lộ ra sự đặc biệt của cậu giúp Weasley tiên sinh thêm máu.


Cậu nắm nắm tay, đối với trạng thái hiện tại chỉ có thể che giấu sự đặc biệt mà không thể giúp người khác rất là không vừa lòng.
Cậu thở dài một tiếng, cũng không biết đến khi nào cậu mới có thể quang minh chính đại sử dụng những kia năng trò chơi của cậu mà không bị người khác uy hϊế͙p͙.


Tại trong phòng bệnh nói chuyện phiếm, bọn nhỏ thật lâu sau mới trở về, cảm xúc cũng không được tốt lắm.
Ngu Đạt kỳ quái nhìn nhìn bọn họ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em mới biết được cha mẹ Neville cư nhiên cũng ở trong bệnh viện.” Ron suy sụp nói.


“Chúng em vừa rồi gặp Neville Longbottom, cậu ấy ở tầng năm, cùng bà của cậu ấy đến vấn an cha mẹ của cậu ấy.” Harry thấy Ron nói, đơn giản trực tiếp nói cho Ngu Đạt.
“Cha mẹ em ấy làm sao vậy?” Ngu Đạt hỏi.


“Longbottom vợ chồng bị Tử Thần Thực Tử Bellatrix • Lestrange dùng toàn tâm đoan cốt tr.a tấn điên.” Molly đi tới, “Thời điểm Kẻ thần bí lần đầu tiên biến mất, thuộc hạ trung thành của lão không tín lão thất bại, Bellatrix • Lestrange muốn từ trong miệng vợ chồng Longbottom đáng thương biết được nơi chủ tử của nàng biến mất”


Chuyện này làm cho con đường trở về của bọn họ càng thêm trầm trọng.
Thẳng đến khi trở lại số 12 quảng trường Grimmauld, đến bữa tối giáng sinh, không khí mới một lần nữa tốt hơn.
Sau ngày nghỉ giáng sinh, bọn họ trải qua vẫn luôn rất khoái trá, Ngu Đạt thậm chí cùng Ron học tập như thế nào chơi cờ phù thủy.


Phải biết, cờ phù thủy thật đúng là một loại cò cực kì có ý tứ.


Các người chơi cùng quân cờ đối thoại là có thể đảm đương quân cờ kia, đúng ra loại cờ này cùng loại với cò vua nhưng đến thời điểm căng thẳng những người chơi mặc kệ quy tắc, phân phối nhân vật như ong vỡ tổ nhằm về phía đối phương mà đánh.


Ngày nghỉ cuối cùng của giáng sinh, Snape đến.
Ngu Đạt thật cao hứng có thể ở trong này nhìn thấy hắn, phải biết cậu đã vài ngày không nhìn thấy hắn.
“Giáng sinh khoái hoạt, tuy rằng chậm, Severus.” Ngu Đạt cười hướng hắn nói.


Snape khoác áo choàng vốn là một khuôn mặt không bao giờ đổi sắc, thấy cậu liền dịu đi một ít.
“Giáng sinh khoái hoạt.” Hắn chậm rãi nói.
“Cám ơn ngài đưa em đũa phép bộ.” Ngu Đạt ấn vị trí của đũa phép bộ trong quần áo “Nó phi thường hữu dụng.”


“Không khách khí.” Snape cởi bỏ áo choàng, khoát lên trên cánh tay.
Ngu Đạt nhìn đến bên trong lại là một bộ áo phù thủy tối như mực, cậu không khỏi hỏi: “Em đưa cho ngài pháp bào ngài không vui sao? Tại sao ngài không có mặc đâu?”


Đúng vậy, Ngu Đạt đưa cho Snape chính là một bộ áo choàng xuất thân từ thế giới ma thú —— dũ tâm trường bào.
Cái dũ tâm trường bào này là áo giáp không tồi một chút nào ở trong số các bộ áo giáp được tạo thành từ ki năng may vá.
Dũ tâm trường bào
Vật phẩm cấp bậc:306


Trang bị buộc định
Sau khi mặc vào:
+312 sự chịu đựng
+208 trí lực
+139 bạo đánh
+139 gia tốc


Đây là Ngu Đạt chính mình làm, bởi vì trong ngày thường cậu cũng sẽ tích góp từng tí một một ít tài liệu làm áo giáp cấp bậc tím hoặc là các loại dồ vật phụ trợ đem đi bán đấu giá, cho nên bên trong ngân hàng của cậu có mấy khuôn vải cùng vật liệu may vá, chỉ kim tuyến cũng có mấy cuộn. Vì thế cậu liền động thủ làm một kiện bố giáp đưa cho Snape làm quà.


Khi cậu ý thức được chính mình hao hết tâm tư vì Snape làm lễ vật giáng sinh, cậu liền hiểu được địa vị của Snape ở trong tim của cậu đã bất đồng với người khác.
Cậu biết chính mình có thể là có chút thích vị giáo sư độc dược độc mồm độc miệng này.


Khi phát hiện ra điểm này, Ngu Đạt trực tiếp ngã vào trên giường kí túc xá, ôm đầu rên rỉ.
Vì cái gì cậu mỗi lần đều phải tự ngược như vậy đâu?
Ngu Đạt biết tính hướng của mình cùng đại bộ phận người không giống nhau.


Khi vẫn còn học trung học, cậu thầm mến một vị học trưởng ở trong trường, hắn là một đội viên của đội bóng rổ, một cái kiện tướng thể dục thể thao. Bởi vì đường đến trường của cậu cùng vị học trưởng này giống nhau nên Ngu Đạt mỗi ngày đều chế tạo ra một hồi tình cờ gặp nhau cùng đi đến trường.


Sau khi học trưởng tốt nghiệp trung học, Ngu Đạt cố lấy dũng khí hướng hắn thông báo. Những càng không xong chính là, đối phương cự tuyệt cậu thì không nói làm gì, đằng này hắn còn cho rằng cậu có vấn đề. May mắn vị học trưởng này không đem tính hướng của cậu tuyên truyền mọi người đều biết, hắn chính là bướng bỉnh cho rằng Ngu Đạt là nhận thức sai lầm, hắn nhất định phải làm cho cậu thẳng lại.


Hắn cảm thấy này có thể là bởi vì Ngu Đạt quá mức không có khí khái nam tử, vì thế, Ngu Đạt bắt đầu một đoạn nghỉ hè nam tử khí khái “Huấn luyện”, học trưởng chính là không ngừng dẫn cậu cùng đi phòng tập thể thao đánh quyền.


Nói là đối luyện, Ngu Đạt cảm giác chính là hành vi bạo lực đơn phương mà thôi.
Cái thời điểm kia, Ngu Đạt mỗi ngày đều mang thương về nhà, mẹ của cậu quá sợ hãi, cậu không thể không cùng nàng nói cậu chẳng qua là cùng học trưởng luyện quyền, kỳ thật chính là bị đánh.


Dưới hành vi bạo lực như thế này, một chút lửa của Ngu Đạt về điểm này thực nhanh liền tan thành mây khói, không đợi đến khi đối phương khai giảng chạy lấy người, cậu liền trực tiếp trốn qua nahf bà ngoại.
Đây là nguyên nhân Ngu Đạt chán ghét bạo lực, dã man, sợ hãi tranh đấu.


Bởi vì tính hướng cùng đại bộ phận người không giống, bị học trưởng trước mặt nói không có khí khái nam tử, Ngu Đạt liền có một loại ẩn ẩn tự ti. Hăng hái thi đậu trọng điểm đại học, Ngu Đạt độc lai độc vãng, sau đó ở trong võng du tìm được an ủi, ở trên cái thế giới này, người người đều là khoác áo giáp, ai cũng không biết phía sau máy tính là người nào.


Mà sau khi đến đến thế giới này, cậu cư nhiên đối với một nam nhân không thể nào thân cận như vậy sinh ra hảo cảm.
Cậu đây là mang một loại tinh thần tự ngược nào a, phải biết trước kia cứ mỗi tuần cậu còn bị hắn đánh một lần đâu!


Ngu Đạt hấp thu một lần giáo huấn, cũng không dám biểu hiện ra cái gì, phải biết vị giáo sư này chính là so với học trưởng kia có lực công kích cao hơn nhiều, mặc kệ là tại mặt ma pháp vẫn là tại mặt tinh thần.
REVIEW 48






Truyện liên quan