Chương 39: Phải hạnh phúc

Tô An Ninh về đến nhà thì đã gần mười giờ, trong phòng khách đèn đóm sáng trưng, cô hơi bất ngờ, đi vào mới phát hiện ra ba mẹ đều đang ngồi trong phòng khách rồi.
Còn có Phương Hành Chu nữa.
Trong phòng khách yên tĩnh.
Nhìn dáng vẻ, giống như vẫn đang luôn chờ cô vậy.


Nam Nhã nhìn thấy cô đầu tiên, đứng dậy định đi đến bên cô thì bị Tô Triết Hoa kéo ngồi xuống.
Sắc mặt Tô Triết Hoa không hề tốt.
Tô An Ninh đổi dép, đi qua, gọi một tiếng “Ba, mẹ.”
“Gan con lớn đấy, vậy mà dám giấu diếm chúng ta yêu đương ở ngoài.” Tô Triết Hoa trầm mặt.


Tô An Ninh nghe xong, đầu cũng đau. Cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía Nam Nhã.
Nam Nhã vừa muốn mở miệng thì Tô Triết Hoa đã vươn tay vỗ vào lưng bà, Nam Nhã đành nhìn Tô An Ninh bằng một ánh mắt ‘dù thương nhưng rất tiếc là không giúp được gì’.


Tô An Ninh lại nhìn về phía Phương Hành Chu, kết quả anh ta lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không thèm nhìn cô.
“Tại sao không nói chuyện?”
Tô An Ninh giãy dụa mở miệng, “Ba, con đã trưởng thành rồi.”
Ý tứ của những lời này là cô đã có thể tự quản cho cuộc đời mình.


“Con có tám mươi thì cũng là con ba.” Tô Triết Hoa trầm mặt, “Bao lâu rồi?”
“Không bao lâu ạ.” Tô An Ninh trầm trầm nói, nhận được ánh mắt sắc bén từ Tô Triết Hoa, cô yếu ớt mở miệng, “Gần một tháng ạ.”


Tô Triết Hoa vỗ ghế sofa, sắc mặt càng kém hơn, “Một tháng, con đúng là giỏi giấu đấy!”
“Mẹ ơi.” Tô An Ninh cầu cứu nhìn Nam Nhã.


available on google playdownload on app store


Nam Nhã mở miệng khuyên nói, “Được rồi được rồi, có lời gì thì cứ nói nhẹ nhàng thôi, đừng nóng giận, anh vừa mới xuất viện thôi đấy, bác sĩ nói không thể nổi giận, sẽ tổn hại đến cơ thể.”


Tô Triết Hoa, “Em nhìn xem con bé làm chuyện gì kìa, mới hai mươi tuổi, không lo mà phát triển sự nghiệp của mình cho tốt lại đi nói chuyện yêu đương cái gì?”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ cần không ảnh hưởng đến học tập và công việc là được mà.” Nam Nhã nháy mắt với An Ninh.


Tô An Ninh vội vàng nói, “Con xin thề, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến học tập và công việc đâu ạ.”
Nam Nhã kịp thời giải vây, “Tiểu Chu, không phải con có chuyện tìm An Ninh sao? Nhanh đi đi.”
Phương Hành Chu lúc này mới lên tiếng, “Ừm, An Ninh, chúng ta ra ngoài đi dạo chút đi.”


Tô An Ninh mặc dù không chào đón Phương Hành Chu, nhưng lúc này cũng còn tốt hơn là ngồi đây nghe ba cô dạy dỗ, vội vàng gật đầu đi theo anh ta ra ngoài.
Đêm càng khuya, hơi lạnh càng bức người, ở nơi xa xa có mấy chấm sáng, lúc sáng lúc tối.


Bọn họ đi trong tiểu khu, ở đây các biện pháp bảo vệ rất tốt, cũng không sợ gặp được bọn paparazzi chụp trộm.
Hai người đều không có che chắn gì, dạo bước đi lại trong tiểu khu. Lúc này sắc trời đã tối, chung quanh yên lặng, không có người qua lại, cũng không sợ gặp phải ai.


Một trận gió thổi tới, Tô An Ninh bỏ tay vào trong túi, nghiêng đầu nhìn Phương Hành Chu, hỏi, “Anh tìm em là muốn nói gì?”
Phương Hành Chu dừng bước lại, đối diện với cô, ngọn đèn lờ mờ phủ lên dung nhan anh ta một tầng ánh sáng màu vàng.
“Em và Cố Thời Cảnh thật sự ở bên nhau à?”


Lại là vấn đề này, cô bị người ta hỏi rất nhiều lần rồi, vì sao cô nói chuyện yêu đương thôi mà có lắm người quan tâm thế chứ.
Cô gật đầu thừa nhận, “Ừm, em với anh ấy đang ở bên nhau.”
Phương Hành Chu nhìn cô chằm chằm một một hồi, thật lâu sau mới quay người rời đi.


Tô An Ninh ở phía sau gọi anh ta, “Phương Tiểu Chu, anh phát bệnh thần kinh cái gì thế hả?”
*
Trên mạng nháo một thời gian cũng dần thôi nóng máu.
Sau khi vượt qua kì thi rồi, Tô An Ninh bắt đầu tích cực chuẩn bị cho việc phát hành album đầu tay.
Lời bài hát cô viết cùng với Cố Thời Cảnh, tên là “Anh của em”.


Sau khi hoàn thành lời bài hát rồi, cả ngày cô đều ở trong phòng luyện hát mà hát, trừ ăn cơm và đi ngủ ra, dù chỉ một giây thôi cô cũng chưa từng ngừng lại.


Cố Thời Cảnh rất bất mãn mà lên án cô lạnh nhạt anh, Tô An Ninh giống như dỗ con nít, nói qua khoảng thời gian bận rộn này thôi cô nhất định sẽ ở bên anh.
Cuối tháng mười một, nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, album đầu tay của Tô An Ninh cũng thành công phát hành, chỉ qua ba ngày, album đã được bán sạch.


Mọi người đều bày tỏ rằng nó rất dễ nghe.
Tô An Ninh đăng Weibo, bày tỏ sự biết ơn của cô đến những người đã ủng hộ mình
Cố Thời Cảnh còn làm một buổi ăn mừng cho cô nữa.
Những người được mời đều là người quen, qua ba lần rượu, đám người bắt đầu giải tán.


Cố Thời Cảnh lái xe đưa Tô An Ninh về nhà.
Tô An Ninh uống một chút rượu, gương mặt hơi đỏ lên, hai mắt mông lung, hiện ra ánh nước.
Đến cửa nhà, cô ôm cánh tay Cố Thời Cảnh không chịu buông tay, nói phải ở bên anh.


Cố Thời Cảnh sửa tóc cô lại, buồn cười nói, “Bây giờ không vội, nhiều ngày như thế anh vẫn chờ được mà, mau về ngủ đi.”
Anh vỗ vỗ mặt Tô An Ninh, thấy đôi mắt cô khép hờ, bên miệng còn thì thào nhỏ nhẹ.


Anh kề sát lại một chút thì nghe thấy cô nói, “Em đã nói kết thúc rồi thì phải ở bên anh, phải ở bên anh mà.”
Cố Thời Cảnh cười khẽ, “Được rồi, không đuổi em đi đâu.”
Tô An Ninh lên tiếng hừ hừ, cọ xát với anh, cũng không biết có nghe thấy không.


Cô thế này mà về nhà thì cũng là không được, anh đưa cô về ghế ngồi xong xuôi, lái xe đưa cô về nhà mình.
Anh ôm cô đặt lên giường, lúc rời đi còn bị hai tay cô bấu víu lấy cổ, cô còn không ngừng cọ cọ người mình lên người anh, cọ đến mức cả người anh cũng nóng bừng lên.


Chịu đựng mà túm hai tay cô lại, anh vào phòng tắm đi tắm một trận nước lạnh.
Ngày tiếp theo Tô An Ninh tỉnh dậy, phát hiện Cố Thời Cảnh bị cảm, giọng anh khàn khàn.
Tô An Ninh không biết hôm qua mình đã làm ra chuyện tốt gì, tích cực nấu canh gừng cho Cố Thời Cảnh.


Cố Thời Cảnh thấy cô thận trọng bưng bát tới, cảm thấy ấm áp. Cô vì anh rửa tay làm canh thang, chỉ là cái bát canh gừng này vị của nó cứ kì lạ thế nào…
Tô An Ninh nhìn anh cau mày, lo lắng hỏi, “Thế nào ạ?”
Cố Thời Cảnh, “Hơi mặn.”


Tô An Ninh trừng lớn mắt, “A, xin lỗi xin lỗi anh, lúc đầu em còn định bỏ đường, anh đừng uống nữa.”
Tô An Ninh đi lấy bát của anh, lại bị Cố Thời Cảnh dịch ra, “Như vậy sao được, không thể để cho những vất vả của em bị uổng phí được.”
Cố Thời Cảnh ngửa đầu uống sạch sẽ.


Tô An Ninh nói với anh, “Cảm ơn anh.”
Cố Thời Cảnh kéo cô ngồi xuống, vuốt vuốt tóc cô, cười khẽ, “Đứa trẻ ngốc, nói cảm ơn cái gì, muốn nói cảm ơn thì cũng là anh cảm ơn em.”
*


Trước đêm Tết xuân, Tô An Ninh và Tô Triết Hoa đến đài truyền hình để tham gia lễ trao giải với bộ phim truyền hình “Khuynh Thành”.
Chân Tô Triết Hoa đã ổn rồi, lại bắt đầu tích cực trù bị cho bộ phim truyền hình, đối với chuyện Tô An Ninh yêu đương, bây giờ đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi.


Chỉ cần không làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn thì cứ theo cô đi.
Từ khi “Khuynh Thành” phát sóng đến nay đã nhận được sự chú ý từ mọi người, ngày đầu tiên ra mắt đã nhận được tỉ suất hơn một trăm lượt nhấn xem, có thể nói là vô cùng nổi tiếng.


Tô Triết Hoa cũng bởi vậy mà nhận được một giải đạo diễn xuất sắc nhất, rửa trôi đi sắc mặt tối thui mấy ngày qua.


Tô An Ninh được một giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, đọc xong lời phát biểu thì cô về chỗ ngồi của mình. Bên cạnh cô là Phương Hành Chu, hai người chạm mặt thì nhìn nhau một chút, rồi sau đó cũng không trò chuyện.


Từ lần Phương Hành Chu chẳng rõ mô tê gì mà rời đi, Tô An Ninh đã lâu không gặp anh ta rồi. Khoảng thời gian này cô vội vàng chuẩn bị album, dĩ nhiên là không rảnh liên lạc với anh ta.
Bây giờ nghĩ lại, đã lâu lắm rồi không liên lạc với Phương Hành Chu.


Cái này nói chuyện cũng không tiện, Tô An Ninh lấy điện thoại di động ra nhắn một tin cho anh ta, sau khi kết thúc thì đi cùng nhau.
Phương Hành Chu quay đầu nhìn cô, khẽ gật đầu.
Lễ trao giải vẫn còn diễn ra, MC đọc đến tên, diễn viên đi lên nhận thưởng, còn phát biểu thêm một vài câu.


Đến chín giờ thì kết thúc, bên ngoài trời đã tối, các tòa nhà cao tầng sáng lên từng điểm sáng.
Tô An Ninh và Phương Hành Chu đứng ở cửa hông nhìn ra ngoài, sau đó Tô An Ninh hỏi anh ta, “Gần đây anh đang bận gì thế?”


“Cũng như cũ thôi.” Ngón tay thon dài của Phương Hành Chu đặt lên bệ cửa sổ.
Tô An Ninh nhìn anh ta chằm chằm một lúc, “Phương Tiểu Chu, có phải em đắc tội anh chỗ nào rồi không?”
“Không có, sao lại hỏi thế?” Phương Hành Chu quay đầu cười nói.


“Em cảm thấy anh trở nên hơi là lạ.” Tô An Ninh chăm chú nghĩ đến.
Phương Hành Chu cười khẽ, “Anh là chỗ nào chứ, có phải cảm thấy gần đây anh không bắt nạt em nên thấy không quen không hả?”
“Không phải đâu nhé.” Tô An Ninh phản bác.


Hai người lại hàn huyên vài câu, bầu không khí dần khôi phục lại như lúc trước.
Lúc phải rời đi rồi, Phương Hành Chu ôm lấy cô, nhẹ giọng nói, “Phải hạnh phúc đấy.”
Tô An Ninh gật đầu, “Ừm, Phương Tiểu Chu, anh cũng thế nhé.”






Truyện liên quan