Chương 40: Kết cục
Album đầu tay của Tô An Ninh đạt được thành tích rất tốt, điều này đối với cô mà nói thì là một điểm xuất phát rất tốt. Sang năm mới, cô lại bắt đầu tích cực chuẩn bị cho album tiếp theo.
Mỗi ngày giống con quay xoay tới xoay lui không ngừng, chạy tới chạy lui từ trường học đến công ty, rồi lại đến phòng tập.
Cố Thời Cảnh bởi vì tái xuất nên cũng trở nên bề bộn nhiều việc, đi công tác là chuyện thường tình.
Hai người ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng tình cảm thì vẫn rất ổn định.
Tốt nghiệp đại học năm thứ tư, Tô An Ninh thông qua kì thi. Rời trường rồi, cô toàn tâm toàn ý vùi đầu vào giới ca hát, phát hành từng cái từng cái album, toàn bộ đều bán sạch.
Máy bay đáp cánh xuống thành phố C là đã tám giờ tối, Dung Dung nhìn Tô An Ninh đang ngủ say bên cạnh, do do dự dự không biết mở miệng đánh thức cô thế nào.
Trong khoảng thời gian này chị Tô thực sự chạy khắp nơi trên cả nước, một ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, người đều gầy đi trông thấy.
Cô ấy nhìn cũng có chút đau lòng.
Thẳng đến trong khoang máy bay lại vang lên tiếng nhắc nhở hành khách xuống máy bay, Dung Dung mới khe khẽ đẩy Tô An Ninh.
“Chị Tô ơi.”
Tô An Ninh khoan thai tỉnh lại, vẫn còn đang ngái ngủ, “Tới rồi sao?”
“Vâng, đã đến rồi à.” Dung Dung gật đầu, nhẹ giọng hỏi, “Chị Tô ngủ đủ chưa ạ?”
“Rất dễ chịu.” Tô An Ninh giãn cơ, đứng lên, “Đi thôi, về nào.”
“Được ạ.” Dung Dung cầm vali, cùng Tô An Ninh một trước một sau đi xuống máy bay.
Không biết là ai tiết lộ tin tức, ở trước đại sảnh sân bay có rất nhiều fan hâm mộ đang đứng chờ, nhìn một chút đã nhận ra Tô An Ninh.
Hai bên lối nhỏ đi bu đầy người, giơ bảng tên viết tên Tô An Ninh, điên cuồng thét chói tai tên của Tô An Ninh.
May mà sân bay có bảo vệ giữ gìn trật tự, không thì Tô An Ninh khó mà thoát thân.
Cố Thời Cảnh đã chờ sẵn ở bên ngoài sân bay, từ khi Tô An Ninh bước ra, ánh mắt của anh vẫn chưa hề rời khỏi cô.
Giống như thể thần giao cách cảm vậy, ánh mắt Tô An Ninh cũng nhìn về phía anh.
Tô An Ninh đi vào xe trước, cửa xe đã mở sẵn, cô quay đầu nhìn Dung Dung, “Lên xe, đưa em về trước.”
Dung Dung cất vali Tô An Ninh vào trong xe xong, liếc nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, sắc mặt dường như không tốt lắm, cô ấy vẫn là không nên đi làm kỳ đà cản mũi làm gì.
Cô ấy khoát tay, “Chị Tô, không cần làm phiền chị đâu, nhà em không xa, tự gọi xe về là được rồi ạ.”
“Vậy được rồi, tự mình cẩn thận đấy.” Tô An Ninh căn dặn một câu liền lên xe.
Cố Thời Cảnh lái xe rất chậm, hỏi cô, “Thế nào? Có mệt không?”
“Không mệt, em rất hưng phấn luôn ấy.” Tô An Ninh dựa vào thành ghế, nghiêng đầu cười nhìn anh, “Thầy Cố, anh biết cảm giác thực hiện được giấc mộng của mình chứ? Giống như được đứng trên mây, toàn thân trên dưới đều dễ chịu, bây giờ em đang có cảm giác như thế đấy ạ.”
“Xem ra là anh phí công quan tâm rồi.” Cố Thời Cảnh cười khẽ.
Hai người ăn cơm ở ngoài, Tô An Ninh cảm giác như mình được sống lại lần nữa.
Cố Thời Cảnh mang cô về nhà, Tô An Ninh tắm rửa ra, cuộn mình ở trên ghế sofa chơi điện thoại, không bao lâu sau đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tóc còn đang ẩm ướt chảy tóc tách từng giọt, Cố Thời Cảnh lại gần, bất đắc dĩ cười cười, động tác dịu dàng ôm lấy cô.
Tô An Ninh ngủ không sâu, rất dễ tỉnh, giọng cô hơi khàn giọng, “Anh làm gì thế ạ, em muốn đi ngủ.”
Cố Thời Cảnh đặt cô lên giường, đi lấy máy sấy tóc, “Sấy khô tóc rồi ngủ tiếp, không thì dễ cảm lạnh lắm đấy.”
Tô An Ninh ngoan ngoãn ngồi dậy.
Cố Thời Cảnh ở sau lưng cô, bật máy sấy lên, tiếng máy sấy ‘ù ù’ vang lên.
Anh nắm lấy cô mái tóc mềm như lụa của cô, dùng máy sấy sấy khô.
Được một lúc, Tô An Ninh lại nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Cố Thời Cảnh cất máy sấy, cẩn thận đỡ cô nằm lên giường, nhìn thấy cái cằm nhọn hoắt của cô mà đau lòng, hôn lên trên trán cô một cái.
Lúc Tô An Ninh tỉnh thì đã gần trưa, mặt trời đã lên cao, ánh nắng từ khe màn cửa chui vào hình thành nên một vòng màu ấm.
Tô An Ninh mặc đồ ngủ xuống tầng, tìm thấy Cố Thời Cảnh trong bếp. Anh đang chuẩn bị sớm một chút, trong phòng mang một mùi hương nhẹ nhàng.
Tô An Ninh nhìn bóng lưng anh, lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, trong lòng ngọt như được ăn đường mật vậy.
Cô đi qua ôm lấy Cố Thời Cảnh từ sau lưng, trán cọ cọ sau tấm lưng cường tráng của anh.
Cố Thời Cảnh thả thìa trong tay xuống, quay người cầm tay cô, vuốt vuốt mái tóc rối tung của cô.
“Ngủ đủ chưa?”
Tô An Ninh nhìn anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng hiện ra tia sáng, cô mỉm cười ngọt ngào, “Vâng ạ.”
“Rất vui vẻ à?” Cố Thời Cảnh vén tóc cô ra sau tai.
Tô An Ninh ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng, ở bên anh em rất vui vẻ.”
Cố Thời Cảnh nhíu mày, “Ăn kẹo, miệng ngọt như vậy.”
Tô An Ninh cũng cười, “Ừm, muốn nếm thử sao?”
Tại Cố Thời Cảnh chưa kịp phản ứng thời điểm, Tô An Ninh ôm lấy cổ của hắn, nhón chân lên đích thân lên anh sung mãn gợi cảm bờ môi.
*
Hai năm này có Cố Thời Cảnh ở bên dạy bảo và làm bạn, Tô An Ninh trưởng thành rất nhanh.
Từ một ma mới trong giới ca hát biến thành một nữ ca sĩ được hoan nghênh nhất.
Tháng ba năm nay, một cuộc bỏ phiếu trên toàn thế giới được tổ chức, được các fan hâm mộ âm nhạc trên khắp thế giới bỏ phiếu.
Tô An Ninh dựa vào ca khúc đầu tay “Anh của em” mà dành được danh hiệu Ca Hậu.
Lễ trao giải diễn ra ở đài truyền hình, Tô An Ninh mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, mang theo khí chất thần tiên như thuở ban đầu.
Cô kéo tay Cố Thời Cảnh đi vào hội trường, máy quay phim ở bên cạnh đưa ống kính về phía họ. Thẳng đến khi bóng hình của họ biến mất không thấy gì nữa mới không vừa lòng mà đổi hướng camera.
Nửa tháng trước, Cố Thời Cảnh và Tô An Ninh đồng thời cùng nhau đăng một bức ảnh mười ngón đan xen lên Weibo.
Cư dân mạng rất nhanh đã đặt chung tấm ảnh hai người đăng lại cùng so sánh, phát hiện ra hai tấm hình hoàn toàn tương tự, ngay cả sửa cũng không thèm sửa.
Trên mạng náo loạn mười ngày trời, rất nhiều cư dân mạng nhắn tin trên Weibo của họ nói mình thất tình rồi.
Nhưng càng nhiều người thể hiện sự chúc phúc hơn.
Buổi lễ chưa bắt đầu, hai người họ ngồi trong phòng tiếp tân nghỉ ngơi.
Cố Thời Cảnh nhìn cô gái nhỏ đang giả vờ bình tĩnh ở bên cạnh, ôm vai của dựa vào trong lồng ngực của mình, thấp giọng nói, “Căng thẳng đúng không?”
Tô An Ninh tựa trong ngực anh, gật gật đầu, khoa tay rất chắc chắn, “Có một chút như vậy thôi.”
Cố Thời Cảnh nắm tay như nắm lấy tim cô, “Không phải căng thẳng, giữ vững trạng thái như lúc đầu, khi em lên sân khấu, anh sẽ luôn nhìn về phía em.”
“Vâng.” Tô An Ninh gật đầu.
Rất nhanh đã bắt đầu, Cố Thời Cảnh có việc đi ra ngoài, Tô An Ninh không đợi được anh về, một mình đến ghế ngồi dành cho khách quý, mãi cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Cầm điện thoại nhắn cho anh một tin, anh cũng chưa nhắn lại.
Lễ trao giải bắt đầu, Tô An Ninh cũng không còn tâm tư đặt ở trên người Cố Thời Cảnh, nghĩ rằng sau khi anh hết bận sẽ quay về.
Thế nhưng mãi cho đến khi cô lên sân khấu rồi, Cố Thời Cảnh cũng vẫn chưa về, cô thu lại chút tâm trạng trong lòng mình, khi MC gọi tên mời cô lên sân khấu, cô đứng lên, từng bước từng bước đi đến sân khấu. Đứng ở giữa sân khấu với ngàn ánh mắt lấp lóe, nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt từ mọi người
Cô cười, vẫn còn tìm kiếm bóng hình Cố Thời Cảnh trong dàn ghế khách mời, anh nói muốn nhìn thấy mình lên sân khấu, cô cũng muốn để anh thấy.
Đến khâu trao giải, theo lời của MC, Tô An Ninh quay người nhìn lại phía sau sân khấu, nhìn thấy Cố Thời Cảnh từng bước một đi về phía cô, dung nhan tuấn dật dưới ánh đèn đang lóe sáng càng lộ ra vẻ anh tuấn.
Anh dừng lại trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, trong mắt anh mang nét dịu dàng đến mức có thể chảy nước, thấp giọng nói, “An Ninh, đầu tiên chúc mừng em thực hiện được giấc mơ của mình, thời gian sẽ không phụ lòng những người cố gắng lại chăm chỉ. Tiếp theo, anh cũng rất may mắn khi những năm này có thể ở bên em, và khi đã cùng em trải qua những năm tháng này rồi, trong lòng anh lại càng tham lam hơn, hi vọng những năm tháng còn lại cũng có thể làm bạn với em.”
“Cuối cùng…”
“Anh muốn tự tay đeo vương miện cho em.”
Tô An Ninh nhìn anh, tuy trên mặt là nụ cười, hốc mắt lại mang theo nước mắt, lởn vởn trong hốc mắt một lúc, cuối cùng vẫn chảy xuống.
Cô gật đầu, “Vâng ạ.”
Vẻ mặt Cố Thời Cảnh chăm chú, cầm vương miện đặt lên trên đầu cô, ánh sáng vàng óng càng tôn lên gương mặt trắng noãn của cô.
Anh duỗi ngón tay lau nước mắt ở khóe mi cô, nhướng mày cười nói, “Chúc mừng em, Ca Hậu của anh.”
Tô An Ninh muốn nói gì đó, nhưng lại đã khóc đến nói không nên lời, nước mắt thuận theo khóe mắt rơi xuống, lướt qua gương mặt cô, rơi xuống mặt đất.
Cố Thời Cảnh quỳ một chân trên sàn, giơ chiếc nhẫn vàng cỡ lớn trong tay lên, “An Ninh, em nguyện ý cùng anh đi hết quãng đời còn lại không?”
Khách quý bên dưới sân khấu đều đứng dậy, nhất trí hô to, “Đồng ý, đồng ý…”
Tô An Ninh không biết anh lại đột nhiên cầu hôn, còn lộ liễu như thế này, tất cả tin tức ngày mai nhất định đều là họ cho xem, không biết phóng viên sẽ viết ra sao nữa.
Nhưng mà cô cũng không quản được nhiều như vậy, dưới ánh mắt chờ đợi của anh, vươn tay ra.
Cố Thời Cảnh cầm tay cô lên, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
Ngón tay truyền đến một cảm giác lạnh buốt, chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón tay cô rồi.
Tô An Ninh được anh nắm tay, trong đầu mịt mờ, không biết nói gì cho phải, tóm lại là cô rất đỗi vui vẻ.
Cố Thời Cảnh kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Muốn biết vì sao anh lại có bộ phim “Ngày Xuân” à?”
Tô An Ninh gật đầu, nghẹn ngào hỏi, “Vì sao ạ?”
Cố Thời Cảnh nhẹ giọng nói, “Bởi vì anh là Vũ Chi.”
Tô An Ninh kinh ngạc, “Anh là Vũ Chi…”
Hai chữ “anh trai” bị Cố Thời Cảnh chặn lại trong miệng, tán ra trong miệng.
Cố Thời Cảnh chăm chú nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô, phảng phất như nhìn thấy Tô An Ninh khi còn bé. Cô mặc một chiếc váy trắng, tóc rối bù xù, như một con búp bê đẹp đẽ dễ vỡ.
Cô nhặt tờ lời bài hát bị mẹ anh ném xuống đất lên, lại gần, giọng nói thanh thúy, “Anh ơi, anh hát dễ nghe lắm ạ, có thể vì em mà hát một bài được không ạ?”
Anh nhìn cô thật lâu, gật đầu, “Được.”
Hết chương 40.
Tác giả có lời muốn nói: Xong.