Chương 94: Thế giới này thật lớn

CHƯƠNG 94: THẾ GIỚI NÀY THẬT LỚN
“Khốn… khốn nạn!”.
Vô Ngân không tự chủ được mà chửi bậy, hắn phản xạ cũng rất nhanh, dùng chút sức lực ít ỏi còn lại của mình mà túm lấy An Bình và ông lão Nhất Vong qua một bên.


Tử Long cũng không chậm, sau khi húc bay tên thủ lĩnh Hắc y nhân, nó lập tức đạp mạnh bốn cái vó ngựa của mình mà chuyển hướng, đồng thời, khí tức Thần Thú cũng dịu đi, đang không ngừng thu liễm.
“Khè… khè… khè…”.


Một con Dị thú hình rắn đưa ra cái lưỡi dài sắc nhọn, đầu nó to như cái vạc lớn, ba con mắt đỏ hoe, thèm thuồng mà nhìn chằm chằm vào cái đít của Tử Long ở phía trước, tốc độ nó rất nhanh, khi Tử Long chuyển hướng, nó cũng quay ngoắt trườn theo, thân rắn to bằng cây đại thụ ba người ôm, trườn tới đâu liền cày sâu thành một cái rãnh kéo dài trên mặt đất.


Biến cố bỗng nhiên ập tới, làm cho tất cả những ai ở đây đều trở nên bấn loạn. Ngay cả những tên Hắc y nhân đang xông lên đều vội vã dừng lại, với con mắt tinh anh của mình, bọn chúng không khó nhận ra, hai con Dị thú vừa mới tới cực kỳ nguy hiểm.


Con ngựa nhỏ đẹp mã kia thì không nói, dù là Dị thú cấp 6, nhưng ít ra thân hình nhỏ bé, lại vô cùng thuận mắt nên không có cảm giác bị đe dọa gì cho lắm, nhưng phía sau sự xinh đẹp kia, lại là một khí tức cực kỳ tà ác, mùi hôi thối tràn ngập không gian, mới nhìn thôi đã muốn tránh né.


“Dị thú cấp 6 - Tam Nhãn Độc Xà?”.
Sau khi đưa hai ông cháu ra khỏi tuyến đường hai con Dị thú đang chơi trò rượt đuổi, Vô Ngân lúc này mới nhận ra, con rắn kia có tới ba con mắt, nhờ vậy hắn mới biết tên của con Dị thú mới tới này.
Thoáng chốc, khóe môi Vô Ngân co giật.


“Chẳng phải là con Dị thú lúc trước đuổi bắt Tử Long lúc vừa xuống núi hay sao? Thế nào lại đuổi đến tận đây được vậy?”.


Nhưng rồi, gạt bỏ toàn bộ nghi vấn ra khỏi đầu, Vô Ngân biết Tử Long chắc chắn có tính toán của mình, hẳn là đã phát ra khí tức Thần Thú để “kéo quân cứu viện”, có thêm một Dị thú cấp 6 vào đây, khác gì kéo bọn hắn ra khỏi tử cục.
“Phanh! Phanh! Phanh!”.


Cước lực của Tử Long rất nhanh, nhưng vẫn đủ chậm để Tam Nhãn Độc Xà đuổi theo. Lộ tuyến nó chạy chắc chắn không phải là để thoát ra khỏi đây, mà là chạy vòng vòng quanh đám người Hắc y nhân, cứ vậy mà hung mãnh xông tới.
“Binh! Binh! Hự…”.


Không ít Hắc y nhân bởi bất ngờ trước dị biến mà phản xạ không kịp, bị hai con Dị thú hất trúng mà văng ra xa, trông cực kỳ thê thảm. Thực ra, bọn chúng vốn đã trọng thương, tốc độ lại chẳng bằng Dị thú cấp 6, có muốn tránh cũng không tránh được.


Lúc này, tên thủ lĩnh Hắc y nhân đã kịp ngồi dậy, chiếc mặt nạ trước đó ma sát với mặt đất, một góc đã bị vỡ đi, lộ ra một phần khuôn mặt. Nhìn thấy tình hình không ổn, nhận ra hai con Dị thú kia cứ nhằm vào đám người mình mà đâm tới, gã lập tức quát lớn.


“Toàn đội, rút khỏi đây! Nhanh!”.
Lạ thay, thanh âm vô hồn lúc trước của gã đã biến mất, thay vào đó là âm sắc trong trẻo của một nữ tử, tựa hồ còn rất trẻ, rất có thể vì chiếc mặt nạ kia đã bị hư, nên mất đi hiệu quả chuyển đổi giọng nói.


Ngay lập tức, hơn mười bóng Hắc y nhân lao ra tứ phía, mỗi người một hướng mà chạy thoát thân.
Tên thủ lĩnh Hắc y nhân vừa dứt lời thì thân đã động, trước khi rời đi, đôi mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Vô Ngân, tựa như muốn khắc lại chân dung của hắn.


Cảm nhận được sát khí, Vô Ngân ngước đầu lên, nheo mắt nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh Hắc y nhân. Bất ngờ hắn cất giọng trong vô thức.
“Là nữ nhân sao?”.


Trong mắt Vô Ngân lúc này, lấp ló sau chiếc mặt nạ bị vỡ là một chiếc cằm xinh đẹp, cùng đôi môi đỏ mọng, bấy nhiêu thôi cũng đủ cho hắn nhận ra giới tính của tên kia rồi. Đặc biệt hơn, với những gì mình thấy, hắn còn phỏng đoán ả kia hẳn phải là một mỹ nhân hiếm có.


Thế nhưng, hoa hồng thì có gai, hơn nữa lại là gai có độc, Vô Ngân chỉ tay về hướng ả Hắc y nhân biến mất, tàn khốc mà quát lớn.
“Tử Long, bắt lại! Đừng để ả chạy thoát!”.
“Phanh!”.


Tử Long vừa mới đạp một vó kết liễu một tên Hắc y nhân gần đó, nó lập tức chuyển hướng, phi nước đại theo theo cái bóng tên thủ lĩnh vừa rời đi. Đằng sau, người “bạn đồng hành” của nó cũng theo sát đít, một mực không buông tha.


Thoáng chốc, cuộc hỗn loạn dần chấm dứt, ngoài ả thủ lĩnh Hắc y nhân đang chạy trốn ra, chỉ có vài tên nữa là chạy thoát. Số còn lại, hoặc là bị một cước khủng bố của Tử Long đạp ch.ết, hoặc là bị Tam Nhãn Độc Xà đè nát dưới thân. Ngôi làng An Thượng rốt cuộc cũng trở về với sự tĩnh mịch vốn có của nó, nhưng mùi huyết tinh thì không, nó còn vất vưởng trong không khí, khiến cả ngôi làng trở nên âm u đến đáng sợ.


“Đa… đa tạ tiểu hữu! Khụ… khụ…”.
Đột nhiên, một thanh âm khiến Vô Ngân giật mình quay lại. Hóa ra, người mới nói lời cảm tạ chính là ông lão Nhất Vong, nhưng lời vừa thốt ra, lão đã ho ra hai búng máu thật lớn.


An Bình ngồi kế bên không ngừng vuốt ngực cho lão, nó không còn khóc nữa, nhưng nếu nhìn kỹ, hàm răng nó đã cắn chặt vào bờ môi, ẩn ẩn trong khóe miệng là một vết thương đang rỉ máu, nó đang cố ghìm mình lại, không cho phép mình được khóc.


Chứng kiến tất cả, Vô Ngân chỉ thở dài một hơi, hắn ngồi bệt xuống đất, cả cơ thể lúc này mới được thả lỏng.


Đưa mắt nhìn lại bãi chiến trường trước mắt, mặt đất thì bị cày xéo, khắp nơi loang lổ máu, từng đống thịt bầy nhầy rơi vãi khắp nơi, xác Hắc y nhân nằm la liệt. Hắn không ngờ, ông trời chào đón mình xuống núi bằng một cái thảm cảnh như thế này.
“Lão già! Muốn nói gì thì nói đi”.


Vô Ngân không thèm nhìn vào Nhất Vong, mắt hắn vẫn thất thần nhìn ra xa, tựa hồ chẳng hề quan tâm đến việc sống ch.ết của lão.


Đôi mắt già nua của Nhất Vong nhìn bóng lưng to lớn ngồi kế bên mình, lão biết những gì xảy ra tối nay đều là mình làm vạ lây đến tên thanh niên trước mặt. Hơi thở mỗi lúc một gấp gáp hơn, lão thều thào nói.


“Thọ… thọ mệnh ta đã cạn, ta… ta mong ngươi thu… thu nhận An Bình, che… che chở nó một đoạn đường đời”.
Nói tới đây, tay Nhất Vong siết chặt bàn tay nhỏ bé của An Bình, đôi mắt lão nhu hòa và trìu mến nhìn nó đang cố gồng mình không được khóc.


Nghe vậy, Vô Ngân chẳng muốn dài tay làm việc thiện, tối nay đã là quá đủ với hắn rồi. Bởi vạ lây mà lâm vào tử cục thì không nói, hạng người như Nhất Vong cũng chẳng tốt đẹp gì cho kham, hắn đoán những thôn dân kia ch.ết cũng là âm mưu của lão, hòng tạo ra những bộ Hoạt thi để mà chiến đấu về sau. Loại người có tâm cơ như vậy, quả thực hắn không muốn dây vào.


Trầm tư trong thoáng chốc, Vô Ngân xoay người lại, hắn muốn thẳng thắn mà từ chối lời cầu xin của Nhất Vong, nhưng lời chưa kịp thốt ra khỏi cửa miệng thì chợt nín lặng.
“Không… không! Vong… Vong bá bá! Người không được ch.ết! Không được ch.ết!”.


Thanh âm kêu gào của An Bình xé tan không gian tĩnh mịch, nó khóc nức nỡ, nước mắt nước mũi cứ như vậy mà tràn ra, hay bàn tay không ngừng lay động cánh tay ông lão Nhất Vong.


Hóa ra, sau khi gửi gắm An Bình cho Vô Ngân, Nhất Vong không kịp đợi hắn có đồng ý hay không, lão đã trút đi hơi thở cuối cùng của cuộc đời mình. Rốt cuộc, trận chiến tối này đã rút sạch số sinh mệnh lực còn lại trong người lão, nếu không, lão có thể chống đỡ cái thân già ấy được thêm vài năm nữa.


Nhìn vào khuôn mặt gầy gò nằm trên mặt đất, rồi lại nhìn An Bình đang gào khóc trong điên dại, tim Vô Ngân không khỏi thắt lại, cảnh sinh ly tử biệt này sao mà quen quá, mới vài tháng trước thôi, hắn cũng từng như vậy, tuy biểu hiện là khác nhau, nhưng kết quả đều là một, kẻ ở lại, đều là kẻ phải mang sự mất mát trong lòng.


Một sự đồng cảm không biết từ lúc nào xâm chiếm lấy tâm trí Vô Ngân, nhìn thằng nhóc bi lụy đến như vậy, nếu từ chối di ngôn cuối cùng của Nhất Vong, hắn có chút không nỡ.
Thở dài một hơi, Vô Ngân thầm quyết định trong lòng.


“Lão già ngươi thật biết lựa thời điểm ra đi, còn không cho ta kịp thoái thác! Thôi thì cứ làm người tốt thêm một lần nữa vậy!”.


Thế rồi, hắn tạm rời đi chỗ khác, bỏ mặc cái không gian đau buồn như muốn xé gan xé thịt kia lại. Thứ nhất, hắn không muốn mình bị cảm nhiễm nỗi đau chia lìa kia. Thứ hai, là hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.
“Loạt xoạt!”.


Vô Ngân lần lượt đi kiểm tr.a lại tàn cuộc, từng cái xác của Hắc y nhân đều bị hắn kiểm tr.a một lần. Nhưng rất tiếc, ngoài vũ khí ra, trên người những tên kia chẳng lưu giữ một thứ gì cả. Thứ làm hắn bất ngờ, chỉ duy nhất một điều, lúc mở mặt nạ đám người kia ra, hắn phát hiện tuổi đời của họ còn rất trẻ, tên nào cũng chỉ mười chín đôi mươi.


Dạo hết một vòng, Vô Ngân càng trở nên buồn bực, hắn âm thầm tính toán thiệt hơn.
“Không ổn! Không ổn thật rồi! Vài tên đã chạy mất, hẳn sau này ta sẽ phải cẩn thận hơn”.


Hôm nay, sau những gì đám người Hắc y nhân thể hiện, Vô Ngân biết chắc rằng mình đã đạp một cước vào đít của một thế thực bí ẩn và cực kỳ cường đại nào đó rồi. ch.ết từng ấy tinh anh, hắn không bị người ta đưa vào sổ đen mới là lạ.


Đến đây, hắn thầm hận chính mình không thôi, sao không chịu đứng ngoài quan sát một lúc nữa hẳn xông vào, giờ thì hay rồi, gây thù kết oán với một đại thế lực, không biết ngày mai người ta có cử bốn mươi mốt tên cường giả Hóa Hình mà truy sát mình không.
“Lộp cộp! Lộp cộp”.


Bỗng nhiên, có tiếng vó ngựa đằng xa vọng tới, kéo Vô Ngân ra khỏi trầm tư, dưới ánh trăng êm dịu, hình bóng Tử Long dần lộ ra trong mắt hắn.
“Tử Long! Sao ngươi trở về có một mình? Để ả ta trốn thoát sao?”.
Thấy chỉ mỗi Tử Long trở lại, Vô Ngân lập tức hỏi, giọng hắn có chút thất vọng.


Lúc này, Tử Long đã đến gần Vô Ngân, mắt nó có hơi đỏ, có lẽ đang tức giận, nhưng với bộ dạng đẹp đẽ của nó, càng tức giận lại càng thấy nó dễ thương.
“Phì! Tức ch.ết ta mà! Thế giới này thật kỳ quái”.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”.
Nghe thế, Vô Ngân lập tức hỏi lại.


“Vút!”.
Đột nhiên, đuôi Tử Long quất mạnh, một vật thể bay tới trước mặt Vô Ngân, hắn nhanh tay bắt lấy.
“Bặc!”.
Nhìn thứ trong tay mình, Vô Ngân nhận ra ngay đây là thứ gì, chẳng phải là chiếc mặt nạ của ả thủ lĩnh Hắc y nhân đây sao?
Chưa kịp nói gì thì Tử Long đã lên tiếng.


“Ta đuổi theo ả ta được một đoạn, tưởng chừng là bắt kịp, nhưng chẳng hiểu sao, ả ta dẫm mạnh xuống đất, rồi cả người phi thẳng lên trời rồi biến mất. Mẹ nó! Năm xưa lão tử còn biết bay, nhưng bây giờ thì… phì phì!”.


Khóe môi Vô Ngân co giật, hóa ra ả kia tẩu thoát bằng đường chim bay. Nhìn điệu bộ của tức tối của Tử Long, hắn hòa hoãn nói.
“Thôi kệ đi, xem ra ả ta cũng là Song Mộc Hồn, hẳn Mộc hồn thứ hai của ả là một loại có thể giúp mình phi hành trên không trung”.


Vô Ngân tự tin phỏng đoán, với những gì đã chứng kiến tối nay, hắn tự cho mình đã đoán đúng. Những kẻ kia ai ai cũng là tuổi trẻ tài cao, thì việc ả thủ lĩnh sở hữu Song Mộc Hồn không phải là điều khó chấp nhận.


Đột nhiên, như nhớ ra cái gì đó, Vô Ngân liếc ra đằng sau Tử Long, hắn tò mò hỏi.
“Còn Tam Nhãn Độc Xà kia đâu? Ngươi giết nó rồi hả?”.
Tử Long lắc lắc cái đầu, làm cho những chiếc lông dài ngoằng trên đầu nhảy múa, trông cực kỳ đẹp mắt, nó thản nhiên đáp.


“Không! Sau khi mất dấu ả kia, ta thu liễm toàn bộ khí tức Thần Thú rồi cắt đuôi con rắn ba mắt kia”.
Bất ngờ, Vô Ngân ghé sát đầu mình vào cái đầu của Tử Long, hai bàn tay không quên chụp lấy hai cái tai nhỏ nhắn mà ghì lại, hắn trừng mắt chấp vấn.


“Nói! Tại sao giờ này ngươi mới tới cứu viện? Hôm trước còn mồm năm miệng mười khoe với ta ngươi là chiến hữu tốt cơ đấy”.
“Mẹ kiếp! Bỏ ra!”.


Tức thời, Tử Long vùng đầu thoát ra khỏi bàn tay của Vô Ngân, khí lực của Dị thú cấp 6 không phải Vô Ngân có thể so sánh được, nó tức giận quát tháo.




“Cũng chẳng phải tại ngươi sao? Không chịu quan sát trước tình hình, tự mình xông vào tử cục còn trách ai? Làm ta phải chạy ngược lại trong Bạch Mã sâm lâm, kiếm mãi mới dụ được một con Dị thú cấp 6 để kéo vào phá trận”.


Dứt lời, Tử Long quay ngoắt đầu đi, tựa hồ khinh bỉ với sự non nớt của Vô Ngân.


Nghe được những lời này, Vô Ngân chỉ biết gãi đầu cười trừ. Mới đầu còn tưởng ngôi làng bị Dị thú tấn công, ai mà ngờ được, lại có một đám người cường đại đến như vậy ở Mộc Long đế quốc cơ chứ. Nhưng hắn biết, Tử Long mắng mình là không sai, đây cũng là một bài học cho sự chủ quan của hắn.


Và rồi, Vô Ngân nhận ra mình đã quên mất một điều vô cùng quan trọng. Thế giới này thật lớn, nó nào phải hạn hẹp ở mỗi Mộc Long đế quốc đâu, có thể… ở ngoài kia còn rất nhiều bí ẩn mà hắn chưa từng biết. Việc ngày hôm nay, chỉ là màn dạo đầu của hành trình gian khó mà hắn sẽ gặp phải mà thôi.


--------- HẾT CHƯƠNG 94 ---------






Truyện liên quan