Chương 95: Phân Hồn Bí Điển
*CHƯƠNG 95: PHÂN HỒN BÍ ĐIỂN*
“Xoạt… phịch!”.
Dưới ánh lửa bập bùng, Tử Long chăm chú nhìn An Bình đang chậm rãi xúc từng xẻng đất, thằng bé mới chỉ bảy tuổi thôi, nên bàn tay không lớn, đôi lúc cán xẻng tuột ra khỏi bàn tay của nó.
“Này! Ngươi không tính giúp nó hả?”.
Tử Long lên tiếng hỏi, nhìn thân hình nhỏ bé gần đó đang cố gắng đào ra một cái huyệt đạo, nó không cầm được sự thương cảm mà hỏi người ngồi kế bên mình.
Vô Ngân lúc này đang đả tọa khí tức, mộc lực phun ra nuốt vào như một con rồng đang thổ nạp, đồng thời, hắn đang tiêu hóa những gì mình đã thể hiện trong tối nay, đúc kết thêm kinh nghiệm trong chiến đấu.
Nghe được lời Tử Long, Vô Ngân chậm rãi mở mắt ra, hắn hơi khó chịu mà quở trách.
“Không thấy ta đang bận à? Sao ngươi không tự mình giúp đi?”.
Tử Long lập tức trừng mắt, răng ngựa nghiến lên ken két.
“Khốn kiếp! Ta mà có tay thì đã giúp nó rồi”.
Lời vừa nói ra, Vô Ngân không nhịn được mà phì cười, ngó xuống bốn chiếc vó ngựa nhỏ xinh của Tử Long, quả thật, có muốn giúp cũng không được.
Thế rồi, Vô Ngân trở nên điềm tĩnh, mắt hắn nhìn An Bình đằng xa, trầm giọng nói.
“Tử Long, ngươi biết không? Mỗi xẻng đất kia vốn là tâm tình của thằng bé, xúc một xẻng, nỗi đau trong lòng nó sẽ vơi đi một chút. Hơn nữa, trong tâm nó lúc này, không phải đang đào huyệt, mà là đang hồi tưởng, khi nào nó tự chôn cất cho người thân xong, lòng nó sẽ an yên”.
Tử Long kinh ngạc nhìn Vô Ngân, nó không nghĩ tên này lại sâu sắc đến như vậy. Nó tính nói gì đó, nhưng ngẫm nghĩ một chút rồi cũng lặng im, chủ đề này quá nhạy cảm, nó không muốn Vô Ngân lại hoài niệm đến người vợ quá cố của mình.
“Lách tách! Lách tách! Xoạt… phịch!”.
“Lách tách! Lách tách! Xoạt… phịch!”.
Thế rồi, cả không gian trở nên tĩnh lặng, có chăng chỉ là tiếng nổ lép bép của đống củi khô đang cháy hòa vào mỗi xẻng đất mà thằng bé An Bình đào lên, nhịp điệu này… vừa chộn rộn, vừa não lòng.
“Phanh! Phanh!”.
Một hồi lâu sau, chợt có một tràng âm thanh uy lực vang lên, phá vỡ bầu không khí, từng luồng mộc lực mỏng mảnh không biết từ đâu, thì nhau ùa về nơi đây, tạo thành những làn gió nhẹ, dịu dàng mà thanh mát, xua đi cái mùi ngai ngái của huyết tinh.
“Rốt cuộc cũng trở về Kết Tinh đại viên mãn”.
Vô Ngân mỉm cười hài lòng, hắn xòe đôi bàn tay, hai luồng mộc lực màu xám như ẩn như hiện xoay chuyển theo hình xoắn ốc, tựa như dòng nước êm ả, nhưng uy áp tỏa ra lại cực kỳ xung mãn.
Sau trận tử chiến, hai lần dùng Vô Tướng Trảm đã ép khô Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ trong nội thể, vì vậy mà mộc lực trong người Vô Ngân một lần nữa phải sản sinh lại toàn bộ, bị kích thích tiềm năng của cơ thể mà đột phá.
Vốn việc tiến cấp chẳng phải dễ dàng như vậy đâu, nhưng trước kia Vô Ngân đã từng ở cấp độ này rồi, dung tích của Mộc hồn đủ lớn để chứa một lượng mộc lực tương đương với Kết Tinh đại viên mãn, trận chiến tối nay chỉ là một cơ duyên nhỏ để hắn khôi phục hoàn toàn tu vi của mình thôi.
Vô Ngân nhắm mắt kiểm tr.a nội thể của mình, bên trong viên Kết Tinh tròn trĩnh, một bóng cây Vô Tướng Thần Thụ hiện rõ trong tâm trí, từ rễ cây cho đến tán lá, nó đã sắc nét hơn rất nhiều, mộc lực mà nó tỏa ra, còn nồng đậm hơn trước đến hai phần.
Vô Ngân thầm nghĩ: “chỉ cần cơ thể mình rắn rỏi và dẻo dai hơn chút nữa, có thể miễn cưỡng chém ra được ba đao Vô Tướng Trảm mỗi ngày”.
Thoát ra khỏi Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ, Vô Ngân đảo mắt nhìn qua Bách Đoạn Thần Trúc nằm kế bên. Khác với Vô Tướng Thần Thụ, một khi Mộc hồn tiến cảnh đến Hóa Hình, viên Kết Tinh bao bọc bên ngoài sẽ bị tiêu biến, làm cầu dẫn quan trọng để Mộc hồn có thể huyễn hóa ra bên ngoài, giống như một quả trứng vậy, ấp nở sẽ ra một con gà con.
Lúc này, trong mắt Vô Ngân vẫn là một Bách Đoạn Thần Trúc trụi lủi và xấu xí, mộc lực tràn đầy nhưng chẳng thể đột phá, bởi vì nó đã đạt tới ngưỡng bão hòa. Hắn thầm cười khổ, nếu không tìm ra một đoạn Thần Côn khác, có lẽ suốt đời suốt kiếp sẽ kẹt ở Hóa Hình sơ kỳ mà thôi.
Âm thanh Vô Ngân đột phá vang lên, tuy có chút kinh động nhưng chẳng ai thèm bận tâm đến hắn. Tử Long thì nhắm mắt tựa say ngủ, An Bình thì vẫn hì hục cùng chiếc xẻng trong tay, những cái xác đang nằm la liệt đằng xa thì càng trở nên lạnh lẽo.
…………
Chẳng mấy chốc, ngôi làng An Thượng đón những tia nắng đầu tiên, trên mái nhà tranh, hơi lạnh dần tán đi, thay vào đó là những hơi ấm đầu mùa. Ánh đèn Mộc Linh Đăng dần lu mờ trong ánh nắng, ai đâu biết được rằng, mới chỉ một đêm thôi, một ngôi làng đang ngập tràn trong không khí chào Xuân, lại trở thành một nơi đầy tang thương và ch.ết chóc.
“Vô Ngân ca ca! Đây là tiền công của ngươi”.
An Bình tròn xoe đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vô Ngân, hai bàn tay nhỏ nhắn chìa ra một cuốn điển tịch màu vàng, trang bìa còn bị hoen ố bởi thời gian.
“Tiền công? Tiền công gì?”.
Vô Ngân tức thời khó hiểu mà hỏi lại.
Theo phản xạ, hắn liếc nhìn bàn tay phồng rộp của An Bình mà không khỏi cảm khái, tuy nhỏ tuổi nhưng kiên cường đến như vậy, không phải thằng bé nào cũng làm được.
“Chẳng phải ngươi là kiểu người có lương mới chịu làm việc hay sao?”.
An Bình ngây thơ hỏi lại, nó cũng không chắc mình nói vậy có đúng không.
Nghe vậy, Vô Ngân chợt ngớ người, thoáng chốc mặt hắn chuyển sang sắc đỏ.
Rốt cuộc hắn biết tại sao thằng bé lại nói mình như vậy rồi. Chẳng phải tối qua, hắn có đề cập đến chuyện lương bổng với đám người Hắc y nhân kia sao, có lẽ việc này đã khiến An Bình ấn định “tiền tài” và Vô Ngân vào lại làm một.
Không trả lời ngay, Vô Ngân lúc này mới nhìn vào cuốn điển tịch trong tay An Bình, đọc dòng chữ trên trang bìa, con người tức thì co rụt.
“Hoạt Thi Bí Điển? Ngươi muốn trả công ta bằng cái thứ chỉ mang vào họa sát thân này ư?”.
Vô Ngân chau mày, trầm giọng hỏi, mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.
“Ta không biết! Chỉ là Vong bá bá từng nói với ta, Hoạt Thi Bí Điển không chỉ là một tà công, mà còn ẩn chứa một bí mật động trời của Mộc Châu đại lục, ai sở hữu nó sẽ có cơ duyên trở thành một cường giả, đứng đầu một đại lục to lớn”.
An Bình thản nhiên đáp lại, giọng nó vô cùng thành thật, không mang một tia lừa dối nào.
Nghe tới đây, Vô Ngân vân vê chiếc cằm của mình, thỉnh thoảng liếc nhìn cuốn điển tịch. Hai chữ “cường giả” trong miệng thằng bé khiến hắn động tâm, nhưng tối qua hung hiểm như thế nào, toàn bộ đều từ Hoạt Thi Bí Điển mà ra, điều này làm hắn khó xử.
Sau một hồi suy xét thiệt hơn, bất chợt mắt Vô Ngân lóe lên một tia lạnh lùng, sát khí bốc lên ngùn ngụt. Hắn gằn giọng.
“Là ông già Nhất Vong bảo ngươi đưa nó cho ta?”.
Vô Ngân thoáng chốc như biến thành một con Dị thú, An Bình giật mình mà lùi lại trong vô thức. Nó lắp bắp trả lời.
“Đúng! Lúc… lúc cạn kiệt sinh mệnh, Vong bá bá đã đưa nó cho ta, bảo là sau này ta hãy đi theo ngươi, còn nói đó là “tiền công” để ngươi hộ đạo cho ta đến năm 18 tuổi”.
Nhìn bộ dáng sợ hãi của An Bình, Vô Ngân không kìm được lòng mà trở nên hòa hoãn, thu lại sát khí trên người, hắn lại thầm tính toán.
Thoáng chốc, Vô Ngân lại quay đầu sang Tử Long đang nằm gần đó, hắn cất giọng.
“Tử Long! Ngươi thấy sao?”.
Tử Long lúc này mới mở mắt ra, bộ dạng thập phần lười biếng, vài tia nắng chiếu vào mắt nó, làm đôi mắt ngựa không khỏi khép hờ.
“Ngoàm…”.
Tru cái miệng, Tử Long ngáp dài một hơi, sau đó thản nhiên nói.
“Tạm thời thu nhận đi, hôm qua đám người kia thua dưới tay ngươi, hẳn sẽ đoán ngươi lấy được Hoạt Thi Bí Điển từ tay lão già Nhất Vong, dù nhận hay không nhận thì thù đã kết, kiểu gì người ta cũng quay lại đòi nó từ tay ngươi. Không bằng… cứ nhận đi, bí mật gì thì từ từ tìm hiểu”.
Nói rồi, Tử Long lại nhắm mắt mà ngủ tiếp, mấy chục năm uể oải trên đỉnh Ma Kê, theo thói quen cũ, vốn giờ này nó còn chưa tỉnh dậy.
Vô Ngân nghe vậy cũng gật gật cái đầu tỏ vẻ đồng ý. Đúng như lời Tử Long nói, “nỗi oan” này có nhảy sông Tô Lịch cũng không rửa hết, nhận hay không nhận Hoạt Thi Bí Điển đã không còn quan trọng nữa. Ngoài ra, ở câu cuối cùng trong miệng Tử Long, khi nghe lại vô cùng ý tứ.
Ngay lập tức, Vô Ngân chìa tay thu lại Hoạt Thi Bí Điển vào trong nhẫn không gian, động tác cực kỳ dứt khoát. Tuy nhiên, hắn vẫn tỏ ra khó chịu mà nói.
“Được! Ta sẽ lấy “tiền công” này, nhưng nó chỉ đủ cho việc tối qua ta cứu hai ông cháu nhà các ngươi mà thôi. Còn việc bảo hộ ngươi đến năm 18 tuổi, mắc mớ gì ta phải nhận?”.
Theo Vô Ngân trù tính từ trước, đoạn đường kế tiếp, hắn sẽ mang thằng bé đi về Kinh đô, sau đó quẳng cho Qua Long nuôi dưỡng, chẳng phải tên kia có một cái Mái Ấm Tình Thương dành cho trẻ mồ côi, không nơi nương tựa hay sao. Giờ thì hay rồi, chỉ bằng một cuốn tà công, Nhất Vong còn muốn biến hắn thành người trông trẻ, như vậy làm hắn cực kỳ khó chịu.
Ấy vậy mà, An Bình như đoán trước Vô Ngân sẽ từ chối hộ đạo cho mình, không biết từ đâu, nó lại móc ra một cuốn điển tịch khác.
“Thêm cái này nữa! Liệu… liệu có đủ không?”.
Tới đây, đôi mắt tròn to của An Bình trở nên rưng rưng, như thể sợ Vô Ngân từ chối mà bỏ rơi nó. Bởi đây không phải điều nó muốn, mà lại là di nguyện trước lúc lâm chung của ông lão Nhất Vong, bằng mọi cách phải đi theo Vô Ngân, chỉ như vậy lão mới có thể an tâm mỉm cười dưới suối vàng.
Vô Ngân mà biết được điều này chắc chắn sẽ cười khẩy, đưa cả một ngôi làng đi vào cõi ch.ết, đã vậy còn dùng cả thi thể của họ để chế ra Diệt Thế Tà Thi, thử hỏi, suối vàng nào dung chứa được lão? Không bị đày xuống 18 tầng địa ngục đã là may mắn lắm rồi.
Ấy vậy mà, trong mắt Vô Ngân lúc này là một cậu bé đáng yêu, đôi mắt long lanh không tỳ vết, tựa như một con cún nhỏ đang quẫy đuôi, chỉ nhìn thôi cũng khiến hắn xiêu lòng. Tò mò nhìn xuống cuốn điển tịch màu xanh lam trong tay An Bình, hắn hỏi.
“Phân Hồn Bí Điển? Nó là công pháp gì?”.
Đột nhiên, không đợi An Bình trả lời, Vô Ngân ngửi thấy một mùi vị thật quen thuộc, liền sẵng giọng nói.
“Ê nhóc! Cũng là Bí Điển, đừng nói với ta cái này cũng giống như Hoạt Thi Bí Điển, đều là tà vật sát thân?”.
Vô Ngân chằm chằm nhìn vào An Bình, tựa như đang gây áp lực cho nó. Thế rồi, thằng bé chậm rãi gật đầu, khiến cho hàm răng của hắn trở nên tê buốt.
“Đệch! Nói bừa cũng trúng sao?”.
Vô Ngân khóc không ra nước mắt, một cuốn Hoạt Thi Bí Điển đã đủ thấy đủ áp lực rồi, giờ này lại chui ra một cái Phân Hồn Bí Điển nữa, nếu là thật, chẳng phải là tự biến mình thành cái đích ngắm cho cả thiên hạ kéo đến mà giành giật a.
Trong lúc Vô Ngân còn đang bấn loạn, An Bình nhìn xuống cuốn điển tịch trong tay, vài giọt nước mắt lăn tròn trên má rồi rơi xuống, chất giọng buồn bã, phảng phất tang thương mà lên tiếng.
“Vì nó mà cả gia tộc ta bị diệt, mẹ của ta trên đường trốn chạy cũng vậy mà ra đi, để lại ta và Vong bá bá chui nhủi mà sống”.
Nói rồi, An Bình ngước đầu lên, như muốn cầu tình Vô Ngân thêm lần nữa. Thế nhưng, nào thấy bóng dáng Vô Ngân đâu.
“Này Tử Long! Nhận hay không nhận?”.
Không biết từ lúc nào, Vô Ngân đã xuất hiện ngay chỗ Tử Long đang ngủ, hắn kẹp cái đầu ngựa đầy lông vào nách mình, sau đó thì thầm vào tai nó.
“Hỏi gì mà lắm! Nhận đi! Con đường tu hành, phải cầu phú quý trong nguy hiểm mới thành đạo. Như trước! Bí mật gì thì từ từ tìm hiểu”.
Tử Long trả lời trong cơn ngái ngủ, sau đó lại o o ngáy, tựa hồ chẳng hề quan tâm đến hai cuốn Bí Điển sát tinh kia.
Sau khi sử dụng quyền “trợ giúp của người thân”, lòng Vô Ngân an tâm hơn một chút. Trở về chỗ An Bình đứng, hắn run run thu cuốn Phân Hồn Bí Điển về tay. Tuy điển tịch này thập phần sạch sẽ, nhưng vì nó mà bao nhiêu mạng người phải hy sinh, quả thật giống một tấm bùa đoạt mạng hơn là một bảo vật quý giá.
“Thôi được rồi, từ nay về sau, ngươi theo ta lăn lộn. Nhưng nhớ kỹ cho ta, không nghe lời sẽ bị đá đít”.
Lời Vô Ngân thốt ra, tuy có chút thô thiển nhưng lại khiến cho An Bình phải òa lên, giang tay ôm lấy cái bắp đùi hắn trong sung sướng. Tâm hồn trẻ thơ vốn là vậy, một khi đạt được điều gì đó rồi, thứ đầu tiên nó lộ ra chính là cảm xúc thật sự của chính mình.
Ba tiếng sau, khi mặt trời đã hoàn toàn tỏa nắng, chim rừng thi nhau cất tiếng líu lo trên những nhành cây.
Tại một tảng đá lớn, từ lúc đạt được thỏa thuận với Vô Ngân, An Bình đã quỳ ở đây đến tận giờ này. Trước mặt nó là một nấm mồ đơn sơ, ông lão Nhất Vong được nó an táng tại nơi này. Gò đất được chính nó tự tay đắp lên, tuy không cao, nhưng với sức lực của một đứa nhỏ bảy tuổi thì bấy nhiêu đây cũng đủ thể hiện lòng hiếu thảo của nó.
“Mộc Long đế quốc năm 803.
Nhất Vong Chi Mộ.
Thọ: 152 tuổi.
Người lập: An Bình”.
Trên vách đá, An Bình dùng thanh chủy thủ của mình mà khắc lên đó, đường nét tuy có chút nguệch ngoạc, nhưng văn tự rõ ràng.
“Phịch… Phịch… Phịch…”.
An Bình bái lạy trước nấm mồ, mắt thằng bé cay xòe, có thể là do đau thương, cũng có thể là mùi khói nhang làm cay mắt nó. Chỉ thấy, trán nó ghì sát trên nền cỏ xanh, sau đó miệng thì thầm cái gì đó, tựa như đang nói chuyện với anh linh của người đã khuất.
Một lát sau, nó chậm rãi đứng lên, theo tiếng gọi hối thúc của Vô Ngân mà rời đi, thỉnh thoảng nó còn ngoảnh mặt lại, lưu luyến nhìn ngôi mộ từ đằng xa.
-------- HẾT CHƯƠNG 95 --------