Chương 97: Bát Đại Bí Điển

*CHƯƠNG 97: BÁT ĐẠI BÍ ĐIỂN*
“Đêm qua, vốn ngươi đã thoát nạn! Vậy… cớ sao còn giả ch.ết?”.


Nghe được lời này, tuy Nhất Vong không quay người lại, nhưng lão cảm giác được, đằng sau mình như có một vị Tử Thần đang chờ trực lấy đi tính mạng của mình. Âm thanh Vô Hình Đao rít loạn trong gió, nghe có phần lạc nhịp, chứng tỏ động tác cực kỳ tùy hứng, ấy vậy mà, sát khí đã bủa vây khắp người lão, không khí như sệt lại, đến thở cũng khó khăn. Tuy lão rất muốn hỏi, rằng tại sao Vô Ngân biết được mình giả ch.ết? Nhưng, lão thừa biết lúc này nếu không phối hợp với tên kia, có lẽ lão sẽ lãnh một đao mà ch.ết thật.


Đến đây, sắc mặt lão bắt đầu đanh lại, đôi mắt lần nữa nhìn vào một khoảng không xa xăm đằng trước. Dường như, lão đang hồi tưởng đến một chuyện gì đó trong quá khứ.


Vô Ngân ngạc nhiên trước thái độ bình thản của Nhất Vong, hắn không nghĩ sát ý của mình chẳng thể nào khiến cho lão già kia run lên vì sợ hãi. Và rồi, cánh tay thu Vô Hình Đao lại, hắn không muốn vì diễn trò đe dọa bất thành mà biến mình thành kẻ ngốc.


Ngay khoảnh khắc ấy, bất chợt ông lão Nhất Vong cất lời.
“Thực ra… đúng là ta đã ch.ết”.
Vô Ngân chợt nhíu mày, ch.ết là ch.ết, sống là sống, hai khái niệm này thoáng chốc bị Nhất Vong làm loạn, thế nhưng, hắn biết lão già kia không nói dối, đêm qua, dưới mí mắt của mình, quả thực lão đã ch.ết.


“Là công pháp của ngươi sao?”. Vô Ngân chất vấn.
Khẽ giật mình, ông lão Nhất Vong không nghĩ tên tiểu tử kia đã đoán ra được, thế rồi lão gật nhẹ đầu, rồi nói.
“Đúng! Là Hoạt Thi Bí Điển biến ta thành một kẻ, người không ra người, quỷ không ra quỷ”.
“Ngươi nói rõ hơn đi!”.


Vô Ngân ra vẻ tò mò. Đáng ra, chủ đề này đã nằm ngoài ý muốn, thực ra hắn chỉ quan tâm đến việc tại sao Nhất Vong lại lừa dối mình mà thôi, còn tại sao lão lâm vào tình cảnh sống ch.ết khó phân như vậy thì việc quái gì hắn phải quan tâm. Nhưng, trong tay hắn lại đang nắm giữ Hoạt Thi Bí Điển, vậy nên hắn cũng muốn nghe một vài bí mật về thứ này.


Nhất Vong nghe vậy thì suy tư một lát, sau đó trầm giọng đáp.


“Những ai tu luyện Hoạt Thi Bí Điển, ắt sẽ bị nguyền rủa, người tu luyện nó sẽ tự biến mình thành một phần của Mộc hồn, hóa thành một cỗ Hoạt Thi hàng thật giá thật. Hơn nữa… nó sẽ làm trái với lẽ thường, thoát ra khỏi quy luật “Sinh Lão Bệnh Tử”. Bù lại, người tu luyện sẽ cực kỳ thống khổ, toàn bộ cơ thể sẽ bị biến đổi, chỉ có duy nhất bộ não là không bị Thi hóa mà thôi”.


Nghe tới đây, Vô Ngân không khỏi kinh hãi mà thốt lên.
“Còn có công pháp thoát ra khỏi phạm trù sinh tử nữa sao?”.
Bất chợt, Nhất Vong cười lớn, nhưng không phải cười nhạo về vốn hiểu biết của Vô Ngân, mà là cười chính mình, một nụ cười tự giễu.


“Ha ha! Có! Tại sao không có? Tuy nhiên, cái giá phải trả là rất lớn, một khi biến mình thành Hoạt Thi, ngươi phải thời thời khắc khắc đấu tranh với chính mình, một khi đại não bị Thi hóa, thần trí của ngươi sẽ không còn, bộ thi thể này sẽ không thuộc về ngươi nữa, mà đời đời, kiếp kiếp chỉ có thể làm quái vật mà thôi. Ngươi biết không? Đã tám mươi năm rồi ta không ngủ, bởi nếu thiếp đi, sáng ngày mai ta sẽ không còn là chính mình nữa”.


“Tám… tám mươi năm không ngủ ư?”.


Đến đây, Vô Ngân không khỏi bất ngờ, và rồi hắn cũng gần đầu tỏ vẻ đồng ý, bất tử thì sao chứ? Tự nhốt mình trong nỗi lo sợ và bất an, khác nào sống không bằng ch.ết. Tuy có chút đồng cảm, nhưng hắn biết, điều gì cần hỏi vẫn phải tr.a ra cho bằng được, hắn lạnh lùng nói.


“Thôi được rồi! Đừng kể khổ nữa. Nói vào chủ đề chính cho ta, tại sao ngươi giả ch.ết lừa ta? Còn nữa, tại sao lại muốn đẩy thằng nhóc An Bình, Hoạt Thi Bí Điển và cả Phân Hồn Bí Điển về phía ta?”.


Nghe lời chấp vấn sắc tựa như dao, ông lão Nhất Vong thầm cười khổ, lão thờ dài một hơi rồi đáp.
“Nếu ta nói, ấn tượng về ngươi trong ta rất lớn, người như ngươi sau này ắt sẽ trở thành một vị cường giả, vang danh khắp cả Mộc Châu đại lục, như vậy… liệu ngươi có tin không?”.


Nói ra những lời này, đến Nhất Vong còn không tin chứ đừng nói là Vô Ngân, bởi đây chỉ là cảm giác nhất thời của lão khi mới gặp hắn mà thôi. Thế nhưng, câu trả lời tiếp theo của tên kia làm lão phải sửng sốt.


“Tin, tin chứ! Một ngày nào đó, Vô Ngân ta sẽ là cường giả, đạp cả Mộc Châu đại lục dưới chân. Nhất Vong! Không ngờ nhà ngươi cũng có mắt nhìn người đấy”.
Vô Ngân cất giọng tự tin, mặt không đỏ, lời không vấp, như thể cái tương lai này đã nằm chắc trong tay mình.


Khóe môi ông lão Nhất Vong co giật, lão không ngờ thằng này lại tự luyến đến như vậy, ngươi là người trẻ tuổi, không khiêm tốn một chút được sao? Nhưng, chính câu trả lời kia lại là một liều thuốc kích thích tinh thần lão, bởi lẽ, cái cảm giác mơ hồ kia nó lại kéo đến.


“Nhưng, tương lai của ta… thì liên quan quái gì đến ngươi? Không lẽ, ngươi muốn mượn đao giết người, dùng ta để diệt cái Nguyệt Sát Đoàn gì gì đó. Ta nói cho ngươi biết, ta cực kỳ chán ghét những kẻ dám đem mình ra để tính kế, đặc biệt là những kẻ âm thầm dồn ta vào chỗ ch.ết”.


Nhất Vong giật mình mà thoát ra khỏi trầm tư, lời đe dọa của Vô Ngân như khắc vào tâm khảm, từng câu, từng chữ đều là sát ý. Lão vội đáp.
“Tiểu hữu! Ngươi bình tĩnh nghe ta nói đã”.


Lúc này, Nhất Vong thầm oán trách: “mình vốn đã là cá nằm trên thớt, mới vài ba câu đã muốn giết người là sao? Tuổi trẻ thời nay tay nhanh hơn não đến vậy à?”. Lão nào đâu biết, Vô Ngân vì bị người ta tính kế, đến vợ của mình cũng bồi mạng theo, thì thử hỏi, hắn đủ kiên nhẫn để lắng nghe lão nói ư?


Không đợi Vô Ngân nói gì, lão gấp gáp nói.
“Thứ nhất, mục tiêu của Nguyệt Sát Đoàn là ta, nay hành tung đã lộ, An Bình theo ta sẽ chỉ gặp họa sát thân. Nếu ta còn sống, thì thằng bé hẳn sẽ liều ch.ết một chỗ cùng ta”.


“Thứ hai, ngươi là người đáng tin cậy, thằng bé An Bình theo ngươi hẳn sẽ được dạy dỗ tốt hơn ta nhiều”.


“Thứ ba, việc lừa ngươi đúng là lỗi của ta, nhưng Hoạt Thi Bí Điển và Phân Hồn Bí Điển là hai bảo vật vô giá mà thiên hạ thèm đến nhỏ dãi, hẳn An Bình đã đưa chúng cho ngươi rồi, với giá trị của nó, ta nghĩ đã đủ để trao dịch với ngươi”.
“Và, điều thứ tư…”.


Tới đây, ông lão Nhất Vong chợt im bặt, tựa hồ, điều thứ tư là thứ cấm kỵ, một mực không thể nói ra.
Thấy vậy, Vô Ngân không khỏi nhíu mày, hắn ra lệnh hối thúc.
“Thứ tư là gì?”.


Khuôn mặt ông lão Nhất Vong trở nên đắn đo, nó càng làm những nếp nhăn trên trán lão dày hơn, tựa như đang có một cuộc đấu tranh tâm lý diễn ra trong tâm trí lão.
Sau vài hơi thở, rốt cuộc trán lão cũng giản ra, đôi mắt già nua và mờ mịt, nhưng toát lên một tia kiên định. Lão nói.


“Xưa nay, Vong ta vốn nhìn người không chuẩn, từng bị kẻ xấu đâm sau lưng, một nhánh tộc nhân vì liên lụy mà ch.ết thảm. Nhưng, khi ta nhìn thấy ngươi, ta lại lần nữa tin rằng ánh mắt mình sáng suốt, vậy nên, ta hy vọng ngươi chính là người ta cần tìm”.


Lời tự sự của Nhất Vong vang lên, mang theo nỗi buồn man mác, cả người lão như chìm trong hơi thở của sự tang thương.


Nghe được những lời này, không hiểu sao lòng Vô Ngân nặng trĩu, có thể là do Nhất Vong thành công truyền thứ cảm xúc bi lụy cho hắn, và cũng có thể là do cảm giác đồng bệnh tương liên, bởi… hắn cũng từng bị phản bội. Vậy nên, hắn vẫn giữ im lặng để lắng nghe lời Nhất Vong nói.


“Ta… tên đầy đủ là Phạm Nhất Vong, và An Bình cũng vậy, nó là Phạm An Bình. Ngươi biết không, chúng ta đến từ gia tộc họ Phạm, một gia tộc bị Mộc Thần nguyền rủa”.


Nhất Vong bình thản nói ra xuất thân của mình, lời lẽ nhẹ nhàng, nhưng chất chứa trong đó là nỗi đau khó tả. Bỏ mặc Vô Ngân đang chau mày khó hiểu, lão lại lên tiếng.


“Một ngàn năm nay, gia tộc họ Phạm trấn giữ Bát Đại Bí Điển trong truyền thuyết, nhưng bí mật nó là “chìa khóa” để mở ra thế giới của Thần Tiên thì không ai biết. Và thế là, nhiệm vụ của gia tộc họ Phạm chính là ngăn cho chiếc “chìa khóa” ấy không được xuất thế.


Điển tịch trong gia tộc có chép lại, ở một ngàn năm trước, Bát Đại Bí Điển chính là Mộc Thần hạ phàm đưa tận tay cho một vị tổ tiên cất giữ, ngài yêu cầu không để nó lọt ra ngoài, tránh cho thiên hạ rơi vào cảnh loạn lạc. Bù lại, ngài ban cho nhà họ Phạm Mộc hồn Hoạt Thi Cổ Thụ, và các đời sau, chỉ cần sinh con trai, ắt sẽ được di truyền, không lo đứt đoạn. Từ ấy, gia tộc họ Phạm từ một tầng lớp bần nông, chỉ trong hai đời kế tiếp, nhờ vào Hoạt Thi Cổ Thụ mà đã trở thành một Đại gia tộc hùng mạnh”.


Bất chợt, Vô Ngân xen giọng vào, cắt ngang lời đang kể của Nhất Vong.
“Ngưng! Đừng nói là hai cuốn Bí điển trong tay ta chính hai trong tám cuốn Bát Đại Bí Điển mà ngươi đang nhắc tới đấy chứ? Còn nữa, truyền thuyết cánh cửa mở ra thế giới Thần Tiên có thật hay sao?”.


Nhất Vong không nóng giận vì bị ngắt lời, chậm rãi gật đầu, lão nói.
“Đúng! Chính là nó, bởi vậy ta mới nói nó có giá trị vô giá. Còn cái truyền thuyết kia, ta không biết được, nó chỉ là lời ghi chép trong điển tịch cổ mà tổ tiên để lại thôi”.


“Vậy tại sao một Đại gia tộc ngàn năm sở hữu Thần thụ, hẳn là rất mạnh mẽ, sao lại để cho ngươi và An Bình phải sống chui, sống nhủi, lưu lạc ở nơi đây?”.


Vô Ngân tiếp tục hỏi, hắn đoán, giữ một bảo vật nghe như kinh thiên động địa như vậy trong nhà mình, một khi bí mật bị lộ ra ngoài, hẳn cả thiên hạ sẽ đến dở nhà họ ra mà cướp đoạt. Thế nhưng, đoán là đoán, hắn vẫn muốn nghe lão già kia trả lời.


Nhất Vong nghe Vô Ngân hỏi, chợt nở một nụ cười đắng chát, lão buồn bã đáp.
“Mạnh thì mạnh đấy, nhưng là mạnh ai nấy sống. Truyền thừa ngàn năm, cực thịnh tất suy, con cháu đời sau làm gì còn nhớ đến lời tổ tiên dạy bảo, hơn nữa, câu chuyện Mộc Thần hạ phàm là quá huyền ảo và khó tin.


Chỉ trong hai trăm năm trở lại đây, họ Phạm dần bị tha hóa, tách ra làm hai phe đối lập, một bên thì gìn giữ lời hứa trong truyền thừa, một bên thì đòi lấy Bát Đại Bí Điển ra để mà nghiên cứu, xem có ẩn dấu huyền cơ trong đó thật không, nếu có, sẽ là một đại tạo hóa chưa từng thấy.


Và rồi, vài chục năm trước, hai bên tới hồi xé rách da mặt, nội chiến bắt đầu xảy ra, không ai chịu nhường ai. Cho đến khi, bên đòi phá hỏng truyền thừa đã nhờ sự giúp đỡ từ một thế lực cường đại khác từ bên ngoài. Cán cân bị lệch, chúng ta – những người bảo vệ truyền thừa gia tộc, bị chính người nhà của mình vây giết”.


Nói tới đây, cả người Nhất Vong căng cứng, mặc cho Vô Ngân còn đang lăm le thanh đao sau lưng mình, sát khí từ người lão tỏa ra ngùn ngụt, ngước mắt lên trời, lão thống hận mà hét lớn.


“Mộc Thần! Ngươi thấy không, đây là tác phẩm của ngươi bày ra đó, hơn một ngàn sinh mạng đã ch.ết bởi cái phó thác ch.ết tiệt của ngươi! Khốn kiếp! Thần gì chứ, ngươi là chỉ ác quỷ mà thôi”.
“Cốp! Ưm… ưm!”.


Tức thì, một bóng côn từ trên trời đập xuống, lần này là rơi vào cái trán đang ngước lên của Nhất Vong, tiếng chửi rủa đang thoát ra từ cửa miệng chợt ngưng bặt, theo bản năng, hai tay lão ôm lấy cái trán mình mà xuýt xoa.


“Mẹ… mẹ kiếp! Chửi cái gì chứ? Ngươi ngại sống lâu à? Sao dám lôi Mộc Thần đáng kính ra mà chửi, đừng có lôi ta ch.ết chung một chỗ cùng ngươi”.


Vô Ngân lúc này lòng đầy kinh hãi, nếu là trước đây, có thể hắn sẽ phụ họa Nhất Vong chửi Mộc Thần thêm mấy câu. Nhưng mới vài tháng trước thôi, người ta còn đứng sờ sờ trước mặt, dùng cả uy thế của phiến thiên địa này để hét vào mặt mình, hắn làm sao không sợ. Lời hắn vừa nói ra, không phải là nói cho lão già kia nghe, mà là cho Mộc Thần, hắn sợ một ngày nào đó, nàng ta lại rảnh rỗi đi hỏi chuyện mấy cái cây xung quanh mình, quả thực, nỗi oan này mà dính phải thì khó rửa lắm.


Sau một côn của Vô Ngân, ấy vậy mà Nhất Vong lại thanh tỉnh hơn rất nhiều, cơn giận kia cũng phần nào nguôi ngoai. Lão chỉ cho rằng Vô Ngân đánh mình vì tín ngưỡng Mộc Thần như bao kẻ cuồng si khác tại Mộc Châu đại lục mà thôi, nào biết được hắn đã từng gặp nàng thật.


Thấy Nhất Vong đã im lặng, Vô Ngân mới trầm giọng hỏi.


“Bộ ngươi nói là ta tin sao? Gì mà Bát Đại Bí Điển, gì mà trấn giữ bảo vật vì thương sinh, lại còn thà ch.ết quyết gìn giữ nhiệm vụ truyền thừa của tổ tiên. Nhìn cái cách một đại ma đầu như ngươi lợi dụng từng cái xác người ở đây, hẳn cũng chẳng tốt đẹp gì, một kẻ như vậy, sẽ sợ thiên hạ này đại loạn hay sao?”.


Lời Vô Ngân có phần đay nghiến, nhưng đó lại là một sự thật trong mắt hắn, công pháp tà dị thì không nói, nhưng nếu có tu vi cao thâm như vậy, việc gì phải lôi cả làng An Thượng ra để mà ch.ết chung, không bằng bùng nổ tu vi đánh ngay từ đầu, chứ sao lại đợi đám Nguyệt Sát Đoàn đem từng người ra giết.


Nghe vậy, Nhất Vong thầm cười khổ, lão từ tốn giải thích.
“Ngươi lấy Hoạt Thi Bí Điển ra đi, trang thứ 10, dòng thứ 5 từ trên xuống”.
Vô Ngân nghe thế thì lấy làm lạ, nhưng hắn vẫn làm theo lời Nhất Vong nói. Thoáng chốc, con ngươi hắn co rụt, tựa hồ rất hoài nghi.




Tuy Vô Ngân ở sau lưng mình, nhưng Nhất Vong cũng đoán ra biểu cảm lúc này của hắn, lão nói.


“Hoạt Thi Bí Điển là công pháp giúp cho Mộc hồn Hoạt Thi Cổ Thụ của ta đâm hoa kết trái, tạo ra Hạt Mầm Hoạt Thi. Còn Diệt Thế Tà Thi, nó được nuôi trồng từ tử thi sau khi người đó ch.ết được ba ngày, sau đó gieo Hạt Mầm Hoạt Thi vào thân thể người ch.ết, sẽ tạo ra kết nối giữa ta và bộ thi thể đó”.


Vô Ngân chau mày, nghiêm nghị hỏi lại.
“Ý ngươi… là họ đã ch.ết từ trước đó? Và ngươi đã gieo Hạt Mầm Hoạt Thi vào họ từ lâu?”.
Nhất Vong gật nhẹ đầu, lão cười hòa ái rồi nói.


“Chính xác! Hôm qua chỉ là họ ch.ết thêm một lần nữa mà thôi, cảm xúc và lời nói mà họ thể hiện ra là chính ta điều khiển, lúc ấy ta chỉ diễn kịch, mong Nguyệt Sát Đoàn nhận nhầm người mà bỏ qua. Vong ta cũng giống như họ, vốn đã ch.ết, có điều, ta là người sống biến thành Hoạt Thi, vẫn có suy nghĩ của riêng mình”.


Đột nhiên, giọng Vô Ngân âm lãnh vang lên, bắt ngay được điểm mấu chốt mà chất vấn.
“Không đúng! Vậy chẳng phải tội ác ngươi gây ra càng nặng hay sao? Bởi vì chính tay ngươi đã giết họ để tu luyện Diệt Thế Tà Thi”.
-------- HẾT CHƯƠNG 97 --------






Truyện liên quan