Chương 107: Vị chủ nhân bí ẩn

*CHƯƠNG 107: VỊ CHỦ NHÂN BÍ ẨN*
“Hổ cốt sâm nhung bổ thận hoàn,
Uống vào thoải mái tận tâm can.
Năm canh bảo đảm leo không chán,
Sáu khắc giao kèo nhún chẳng than.
Bại xụi giơ đầu đừng bất mãn,
Xung hùng phút cuối mới hân hoan.
Vài viên uống thử xin đừng ngán,


Sức khoẻ dồi dào náo phượng loan”.
Lời ɖâʍ tục một thiếu nữ vừa dứt, hơn chục thanh niên, trai tráng đứng dậy vỗ tay bem bép, tiếp đó là những âm thanh la hét rầm rộ.
“Hay! Hay lắm! Trình độ thi ca của Liễu cô nương quả nhiên là đứng đầu tửu lầu Xuân Phong”.


Đứng trên bục cao, Liễu cô nương trong miệng những người kia khẽ nở một nụ cười duyên dáng, vừa cúi người cảm tạ, vừa cất giọng có phần lẳng lơ.
“Liễu Liễu đa tạ các vị đã chiếu cố, chỉ là chút tài mọn của thiếp mà thôi”.


Khoảnh khắc Liễu Liễu cúi người, những đấng nam nhân ở đây như muốn ngừng thở, mấy chục con mắt đổ dồn vào thân thể nàng ta. Trong mắt họ là một bộ ngực trễ nải đang sà xuống, hai thớ thịt trắng tinh dần hé lộ, hơi thở họ dần trở nên gấp gáp, tiếp đó là tiếng nuốt nước miếng phát ra ừng ực.


Sau đó, Liễu Liễu tung vài nắm đan dược lên không trung, bên dưới ai nấy đều tranh nhau giành giật, đặc biệt là những bô lão, tuy tuổi đã già nhưng tâm trí vẫn muốn hoài xuân.
“Ưm… ưm! Mục thúc thúc, người đang làm cái gì vậy?”.


Ngoài cửa, An Bình thất thanh hô lên, bởi trước mắt nó là một màu đen tối, hóa ra là Quang Mục đang dùng tay mà bịt đi cặp mắt của nó.
“Ngươi còn nhỏ, cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn”.
Quang Mục khẽ cất tiếng, chất giọng thập phần nghiêm túc, tựa như một người cha đang dạy dỗ con mình.


“Ưm… ưm! Nhưng có cần bịt luôn cả mũi của ta không?”.
An Bình lần nữa ủy khuất mà kêu lên, làm cho Quang Mục giật mình phải rút vội bàn tay về, ông ta quên rằng thằng bé còn khá nhỏ, một bàn tay cũng đủ che đi cả khuôn mặt của nó.


“Quang Mục! Kệ nó đi, cái gì nhìn được thì cứ nhìn, tâm cảnh nên được rèn luyện từ nhỏ”.
Kế bên, rốt cuộc Vô Ngân cũng lên tiếng. Nhưng lời này vừa lọt vào tai Quang Mục, khiến ông ta dở khóc dở cười.


“Tâm… tâm cảnh cái quái gì chứ? Chốn thanh lâu tửu sắc, đại nhân ngài định làm hư một đứa nhỏ hay sao?”.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ nhất thời của Quang Mục mà thôi, mới được người ta thu nhận có một ngày, ông ta không muốn mình bị đuổi việc.


Không để ý đến đến vị quản gia của mình, Vô Ngân quay sang An Bình mà hỏi.
“Nhóc! Ngươi thấy cái gì?”.


Lúc này, An Bình còn đang còn ngơ ngác nhìn xung quanh, trong mắt nó giờ đây toàn là điều mới lạ. Bên này, những vị tẩu tẩu đang nhảy múa, quấn trên mình dải lụa mỏng tanh, chỉ đủ để che đi vài nơi nhảy cảm. Bên kia là những vị bá bá đang không ngừng hò hét, trên tay nắm chặt ly rượu, hai má ửng hồng, thỉnh thoảng còn sờ loạn lên người những vị tẩu tẩu ngồi kế bên.


Bất chợt, tim An Bình đập loạn, như thể choáng ngợp trước một thế giới mới, sau một lúc trầm tư, nó mới cất giọng đáp lại lời Vô Ngân.
“Thứ ta thấy chỉ có hai từ để diễn tả”.
Nghe thế, Vô Ngân không khỏi tò mò, hiếu kỳ hỏi.
“Hai từ gì?”.
“Là… dung tục!”.


An Bình trả lời rất dứt khoát, như thể vô cùng chắc chắn với đáp án của mình.
Giọng nó không lớn, nhưng đủ để Quang Mục đứng sát bên nghe được, ông ta như không tin vào lỗ tai của mình, há hốc nhìn vào thằng bé, “một đứa trẻ bảy tuổi có thể nói ra được lời này hay sao?”.


Trái với Quang Mục, Vô Ngân nở một nụ cười thỏa mãn, hắn tấm tắt khen.
“Tốt! Không hổ là đệ tử ký danh của ta”.


Nói rồi, Vô Ngân như ngựa quen đường cũ, bộ dạng đoan chính bước lên chiếc cầu thang gần đó. Hai người kia thấy thế, liền một lớn một nhỏ lục tục theo sau, bỏ lại bao lời mời chào đầy khiêu gợi.
“Đại quan nhân! Không biết chúng ta có thể phục vụ ngài điều gì?”.


Một thiếu nữ trẻ đẹp lên tiếng, nàng ta mặc một thân váy hồng, so với những kiều nữ ở tầng dưới, y phục kín đáo hơn rất nhiều.


Vô Ngân lúc này đang đứng trước một căn phòng nhỏ, trên mép cửa còn đính một con số ba. Ở tửu lầu Xuân Phong, đây hẳn là gian phòng hắn hay tới lui nhất, nói không ngoa thì có thể ví nó là ngôi nhà thứ hai của hắn trong mấy năm gần đây.


Sau một thoáng thất thần, Vô Ngân nhận ra thiếu nữ váy hồng kia còn đang kiên nhẫn đợi mình. Bất chợt, hắn như biến thành một người khác, lên tiếng cợt nhả.
“Ha ha! Hồng Hoa cô nương vẫn xinh xắn như xưa nha. Vào đi! Ta có chuyện cần nói với ngươi”.


Hồng Hoa nhíu mày, cố lục lọi trong trí nhớ có từng quen vị khách anh tuấn này không. Tuy nhiên, dù không nhớ ra thì nụ cười trên môi vẫn còn đó, nhu thuận đi theo Vô Ngân vào gian phòng số ba.


Trong phòng, chỉ có Vô Ngân là đang ngồi, Quang Mục thì bế An Bình trên tay, không ngừng chỉ trỏ những kiến trúc xinh đẹp đằng xa qua khung cửa sổ. Hồng Hoa thì vẫn nở một nụ cười duyên, đợi Vô Ngân giao phó.
“Cho ta một bình Trúc Mỹ Nhân cỡ lớn, thêm vài món điểm tâm là được. Ngoài ra…”.


“Cạch!”.
Lời còn đang lấp lửng, Vô Ngân đặt trên bàn một viên Mộc Ngọc, âm thanh kia rất nhỏ nhưng khiến cho Hồng Hoa hít thở không thông.
“Ngài… ngài muốn Hồng Hoa “phục vụ riêng” hay sao ạ?”.


Đôi mắt Hồng Hoa sáng rực, nhìn Vô Ngân như thể Thần Tài giáng thế. Tuy quy định ở lầu hai rất khác, chỉ tiếp rượu quan khách chứ không cần phải bán thân. Nhưng, với một viên Mộc Ngọc thì đến cái mạng nàng cũng muốn bán.


Khóe môi Vô Ngân giật giật, hắn không nghĩ đầu óc nàng ta nhanh nhạy đến như vậy. Ba năm ở đây, đến mỹ nhân đệ nhất tửu lầu hắn còn chưa ngó tới, nói chi một vị nử tử chỉ có chút hương sắc như Hồng Hoa. Hắn vội đính chính.


“Ngươi nghĩ nhiều rồi! Là ta chỉ muốn hỏi ngươi vài câu thôi. Nếu thỏa mãn, viên Mộc Ngọc này sẽ là của ngươi”.
Hồng Hoa hơi xấu hổ, đôi má dần ửng đỏ, nhưng khi nghe được yêu cầu của Vô Ngân có phần đơn giản, nàng ta vội đáp.


“Được ạ! Đại quan nhân muốn hỏi gì cũng được ạ”.
Dứt lời, nàng ta nhanh tay rót cho Vô Ngân một ly trà nóng, bộ dạng cực kỳ cung kính.
Vô Ngân hớp nhẹ một ngụm trà trên tay, hương vị trà Thái Nguyên quen thuộc, không khỏi làm hắn xao xuyến trong lòng. Và rồi, hắn nhẹ giọng hỏi.


“Chỗ các ngươi, Trúc Mỹ Nhân là vô cùng nổi tiếng, không biết… lai lịch của nó ngươi có nắm không?”.


Nghe được câu hỏi này, Hồng Hoa thở phào nhẹ nhõm, với số tiền kia, nàng ta còn tưởng vị Thần Tài này sẽ hỏi những vấn đề hóc búa nào chứ. Như điểm trúng chức nghiệp của mình, nàng ta thao thao bất tuyệt mà đáp.


“Bẩm Đại quan gia, Trúc Mỹ Nhân là một trong những sản phẩm làm nên tên tuổi của tửu lầu Xuân Phong tại phân bộ Mộc Long đế quốc. Nó được bày bán lần đầu tiên cách đây bốn năm về trước, nhờ vậy mà tửu lầu Xuân Phong mới có ngày hôm nay. Tuy nhiên, vì số lượng có hạn, nên hằng năm chỉ bán ra đúng một vạn bình cỡ lớn, bởi vậy giá thành nó cao gấp mười hai lần các loại rượu khác”.


Trả lời xong, Hồng Hoa đưa ánh mắt dò xét nhìn về phía Vô Ngân, nhưng đáp lại nàng ta chỉ là một cái nhíu mày.
“Chỉ thế thôi sao?”.
Vô Ngân không hài lòng mà hỏi thẳng. Bởi những điều vừa nghe, ba năm trước hắn đã từng tìm hiểu qua rồi.


“Vâng… vâng! Những gì tì nữ biết chỉ có thế thôi ạ”.
Hồng Hoa thất vọng trả lời, nàng ta nhận ra viên Mộc Ngọc kia không dễ kiếm đến như vậy. Bất chợt, một tia linh quang vụt qua, nàng ta vội tiếp lời.


“Còn nữa thưa quan nhân, ta có nghe một tin đồn, trong tất cả các chi nhánh tửu lầu Xuân Phong, riêng chỉ có chi nhánh ở Mộc Long đế quốc mới có Trúc Mỹ Nhân ạ”.
Nghe tới đây, Vô Ngân như bắt được một tin tức gì đó. Hắn vội hỏi.


“Ý ngươi, Trúc Mỹ Nhân được người của phân bộ của các ngươi nấu ra chứ không phải từ nơi khác nhập về?”.
“Cái này… cái này tì nữ không chắc ạ, chỉ nghe những chị em khác trong tửu lầu bàn tán vậy thôi”.
Hồng Hoa hơi ấp úng đáp lại, lộ vẻ không chắc chắn.


Vô Ngân thở dài một hơi, đi hỏi một tì nữ cấp thấp những chuyện này quả thực là làm khó cho nàng ta. Nhưng ít ra, nếu tin đồn kia là thật thì khả năng Tửu Thần Côn đang ở Mộc Long đế quốc là rất cao.


Việc hỏi Hồng Hoa với Vô Ngân chỉ là tiện thể, mới đầu hắn cũng chẳng mơ mộng sẽ tr.a ra được gì từ nàng, hắn biết mình cần phải ra mặt một chút, muốn nghe những gì cần nghe, ắt phải hỏi đúng người. Và rồi hắn lại lên tiếng.


“Gọi ông chủ của ngươi vào đây, nói ta có chuyện làm ăn cần bàn, mời được hắn, viên Mộc Ngọc này sẽ là của ngươi”.


Thực ra, một khi gặp được ông chủ nơi này, nếu dễ nói chuyện thì dùng tiền để đặt vấn đề với người ta luôn, hắn không tin tên kia vững lòng trước 1000 viên Mộc Ngọc còn lại trong tay mình.


Nghe vậy, Hồng Hoa khẽ giật mình, bởi việc này với nàng là cực kỳ khó. Tuy đã làm ở đây hơn hai năm, nhưng đến cái bóng của chủ nhân tửu lầu Xuân Phong nàng ta còn chưa nhìn thấy huống chi là gặp. Hơn nữa, nàng nghe những người khác kể lại, vị chủ nhân bí ẩn kia không hề dễ nói chuyện, nói thẳng ra là tính cách cực kỳ cay nghiệt, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng, cần ai thì mới gọi vào mà thôi.


“Sao? Cũng không được à?”.
Nhìn vẻ mặt khó xử của Hồng Hoa, Vô Ngân không hài lòng mà hỏi lại.
Đáp lại hắn là cái lắc đầu đáng thương của nàng ta. Hắn đành nhún vai như bất lực, chưa bao giờ hắn thấy một viên Mộc Ngọc lại khó làm việc như thế này.


Đột nhiên Hồng Hoa lộ ra vẻ lưỡng lự, nhưng lại nghĩ Vô Ngân trước đó có bàn đến chuyện làm ăn, ít ra có một cái cớ để cầu kiến vị chủ nhân bí ẩn kia. Trước mặt là một viên Mộc Ngọc đang nằm sờ sờ trên bàn, nàng ta cắn răng nói.


“Ông chủ của chúng ta luôn cư ngụ ở đây, nhưng nghe đồn, ngài ấy chưa bao giờ rời khỏi gian phòng của mình. Nếu được… nếu được thì ta sẽ thử một lần, đổi lại, ta… ta cần viên Mộc Ngọc kia”.
Vô Ngân thoáng ngạc nhiên, hắn nhận ra Hồng Hoa đang sợ hãi, nhưng hẳn vì tiền mà làm liều.


Qua biểu hiện này, hắn có cái nhìn khác về tửu lầu Xuân Phong, nó không hề đơn giản như hắn tưởng. Làm chủ chốn thanh lâu, cái cần nhất vẫn là các mối quan hệ, nhưng chủ nhân của nó một mực không ra mặt, hơn nữa, ngay cả cấp dưới còn tỏ ra sợ sệt mỗi khi nhắc đến.


“Chậc! Cái nơi này mỗi lúc một thần bí à nha”.
Vô Ngân tặc lưỡi mà thầm nghĩ, ánh mắt hắn trở nên đăm chiêu.
Bất chợt, Vô Ngân rút ra một túi vải rồi đặt lên bàn, hắn trầm giọng.




“Trong này là 50 viên Mộc Ngọc, nói với hắn, từng ấy là để mua một lần nói chuyện mà thôi. Còn viên Mộc Ngọc này ngươi cứ cầm lấy trước, xem như ta dễ dãi”.


Nghe được lời này, tai Hồng Hoa như muốn ù lên, sau đó gật đầu lia lịa. Tay thu nhanh viên Mộc Ngọc trên bàn rồi nhét sâu vào vạt áo. Kế đến, nàng ta khẽ cầm túi vải lên, bàn tay chợt run run, sức nặng của 50 viên Mộc Ngọc như hóa thành mưa giông bão táp, không ngừng khuấy động tâm tư nàng.


“Chớ có dị tâm, đi đến nơi, về đến chốn, Hồng Hoa cô nương hiểu ý ta chứ?”.
Vân vê chén trà trong tay, Vô Ngân thản nhiên nhắc nhở, thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng.


Thế nhưng, khi lọt vào tai Hồng Hoa, nàng ta rùng mình mà giật bắn cả người, tựa như tà tâm kia vừa mới chớm nở thì bị một luồng sát khí kinh khủng chém nát. Rốt cuộc, sau một thoáng bình tâm, nàng ta hít một hơi thật sâu rồi nói.


“Đa tạ Đại quan nhân nhắc nhở, lời dặn dò của ngài tì nữ sẽ khắc cốt ghi tâm”.
------ HẾT CHƯƠNG 107 ------






Truyện liên quan