Chương 108: Diệp Shisha ngươi đang dùng là hàng giả
CHƯƠNG 108: DIỆP SHISHA NGƯƠI ĐANG DÙNG LÀ HÀNG GIẢ
Trên bản đồ, một loạt các đế quốc nằm san sát nhau, Mộc Long đế quốc nổi tiếng là nơi thu hút được các thương nhân tề tựu về đây để trao đổi buôn bán nhất. Vậy nên, số lượng người đổ dồn về đây rất đông, các dịch vụ, hàng quán mọc lên như nấm, tuy là sống giữa thời bình, nhưng thương trường chẳng khác nào là chiến trường cả, nó vốn cực kỳ khốc liệt.
Giữa cuộc sống bộn bề và bon chen như vậy, việc giải tỏa cho một linh hồn đang mệt mỏi là rất cần thiết, và ấy cũng là lý do tửu lầu Xuân Phong phát triển, quan khách đến đây đều được hầu hạ từ a cho đến á, tâm sinh lý đủ đầy, mỗi khi bước ra khỏi cửa thì niềm vui luôn treo trên cửa miệng, miễn là… ngươi có đủ tiền.
Phân bộ tửu lầu Xuân Phong ở Mộc Long đế quốc tọa lạc tại phía Tây của Kinh thành Lai Châu. Từ khi có mặt tại đây, chỉ trong mười năm mà diện tích của nó đã gấp bốn lần lúc trước. Lúc đầu, sự xuất hiện của tửu lầu Xuân Phong phải trải qua rất nhiều lời phản đối và cấm cản trong nội bộ Hoàng Thất, cho rằng nó đi trái đi thuần phong mỹ tục, làm ô uế bộ mặt Mộc Long đế quốc.
Thế nhưng, chỉ trong một thời gian ngắn, tiền thuế đóng cho Hoàng thất là một con số khổng lồ, từ ấy trở đi, những ai đã từng phản đối đành ngậm miệng ngó lơ, đôi khi còn cải trang giả dạng, làm thường nhân mà tới lui cái chốn phong lưu này.
Tửu lầu Xuân Phong khá rộng, tuy chỉ có ba tầng lầu nhưng lại có tới bốn mặt tiền, mỗi mặt là một dải kiến trúc tinh xảo được làm bằng gỗ. Tuy nhiên, cả bốn mặt đều thống nhất một quy luật, tầng một bán sắc, tầng hai bán tửu và tầng ba bán nghệ.
Nói nôm na cho dễ hiểu, tầng một sẽ thiết đãi đủ mọi tầng lớp, phục vụ tận răng những dục vọng cơ bản của ngươi. Lên tới tầng hai, nó lại mang một hương vị khác, không còn là nơi để mua da bán thịt nữa, nhiều kẻ vào đây chỉ để chuốc say chính mình. Còn nếu lên tới tầng ba thì sao? Ngươi không thể nào nhận ra đây lại là một chốn trêu hoa ghẹo nguyệt, đập vào mắt là cách bài trí đơn sơ nhưng không kém phần tinh tế, dội vào tai là những lời thơ tiếng hát, tiếng đàn nhị du dương, những nam tử nho nhã ngồi thưởng đàn, tranh luận với nhau bằng những thi từ và câu đối. Dĩ nhiên, phục vụ họ phải là những nữ tử tài sắc vẹn toàn, thốt ra chỉ toàn lời vàng ý ngọc, bán nghệ không bán thân, mang lại cảm giác thanh thuần và thoát tục.
Và tất nhiên, tiền là một quy luật bất khả kháng, muốn lên cao thì phải bỏ ra rất nhiều tiền, cách biệt của mỗi tầng phải dùng đến cấp số nhân để tính. Vậy nên, nhiều công tử ăn chơi trác táng, bỏ ra số tiền khổng lồ chỉ để lên được lầu ba, thỏa mãn cái thói sống phông bạt, dán cái mác thi nhân nho nhã vào người chỉ để khoe với thiên hạ. Từ điểm ấy cho thấy, chủ nhân ẩn sau tửu lầu Xuân Phong là một kẻ có tài nghệ kinh doanh xuất chúng đến nhường nào.
Sự nổi tiếng và nhộn nhịp của ba tầng tửu lầu Xuân Phong mỗi lúc một tăng, nhưng đâu ai biết rằng nơi đây vẫn còn một tầng nữa. Giữa một tòa kiến trúc khổng lồ ba tầng, ngay vị trí trung tâm, có một lầu các nhú lên giữa mái ngói màu xanh lục. Diện tích của nó không lớn, nếu so với kiến trúc tổng thể thì chỉ tựa như một chiếc móng tay. Bởi vậy nên, chẳng mấy ai để ý đến sự tồn tại của nó cả.
“Thình thịch… thình thịch”.
Hồng Hoa đã quỳ dưới đất một hồi lâu. Nơi đây yên tĩnh đến đáng sợ, đến nỗi nàng ta nghe được cả nhịp tim của mình. Đây là lần đầu tiên nàng ta lên tầng bốn, và cũng là lần đầu tiên dám mở lời xin gặp vị chủ nhân bí ẩn của mình.
Lúc này, cơ thể Hồng Hoa khẽ run, hai đầu gối tê rần, chiếc lưng mảnh mai đã mỏi, thế nhưng nàng ta vẫn không dám nhúc nhích, hồi hộp chờ đợi động tĩnh từ ai đó từ phía sau cánh cửa.
Bất chợt, một giọng nói âm lãnh vang lên, phá tan sự tĩnh lặng vốn có.
“Nói với hắn, ta có bệnh trong người nên không thể trực tiếp xuống dưới. Nếu được, mời hắn lên đây, số tiền kia vừa đủ để gặp ta một lúc”.
“Vâng… vâng thưa chủ nhân”.
Hồng Hoa lắp bắp trả lời theo bản năng, nàng giật mình phát hiện ra, chủ nhân của mình cũng là nữ tử, có điều chất giọng kia tựa như đêm đông giá rét, không mang một chút cảm xúc nào. Tuy không thấy người, những nàng ta vẫn lễ phép cúi chào, sau đó liền rời đi.
Trên hành lang, rất nhanh niềm vui quấn lấy trái tim Hồng Hoa, nàng không ngờ vị chủ nhân trong lời đồn dễ tính hơn mình nghĩ, thỉnh thoảng nàng ta ấn nhẹ vào trong lồng ngực, một lần nữa kiểm tr.a xem viên Mộc Ngọc tiền thưởng kia có còn nằm đó hay không.
………..
“Có bệnh?”.
Vô Ngân ngớ người mà thốt lên, thoáng chốc rơi vào trầm tư khi nghe tin Hồng Hoa báo lại.
Hắn không nghĩ đối phương sẽ lấy cái lý do củ chuối này để thử thách sự kiên nhẫn của mình, có lẽ số Mộc Ngọc kia chưa đủ nặng để người ta phải đích thân xuống đây, nói rõ người này là một kẻ tâm cao khí ngạo, sẽ rất khó để mà bắt chuyện.
Dù có hơi bực mình nhưng Vô Ngân chẳng để bụng, tin tức Tửu Thần Côn là cực kỳ trọng yếu, không nhất thiết phải vì chuyện nhỏ mà kỳ kèo thiệt hơn. Rất nhanh, hắn đưa ra quyết định.
“Được! Vậy mời cô nương dẫn đường”.
Dứt lời, hắn quay sang Quang Mục mà phân phó.
“Ngươi và An Bình cứ tạm thời ở đây, muốn ăn gì thì cứ gọi. Ta có báo tin cho Qua Long, lát nữa hắn sẽ ghé qua đây, nếu ta chưa về thì bảo hắn đợi ta một lát”.
Xong xuôi, Vô Ngân đi theo bóng lưng của Hồng Hoa để gặp vị chủ nhân bí ẩn của tửu lầu Xuân Phong, trong đầu không ngừng tính toán sẽ phải nói chuyện về Tửu Thần Côn như thế nào.
Đi bộ khoảng chừng năm phút, bất chợt Vô Ngân dần thoát ra khỏi những toan tính trong lòng. Không phải vì hắn đã nghĩ ra đáp án, mà là những cảnh vật trước mắt đã kéo hắn về với thực tại.
Từ tầng hai, sẽ phải đi bộ lên tầng ba, sau đó đi sâu vào những hành lang dài để vào trung tâm của tửu lầu. Độ rộng của nơi này thì không có gì phải bàn cãi, nhưng có một đặc điểm khiến Vô Ngân phải chú ý, đó chính là sự kỳ quái.
Càng đi vào sâu vào trong, những hành lang mỗi lúc một khúc khuỷu, chúng lần lượt băng qua những gian phòng khác nhau, nếu là người bình thường đi vào đây mà không có người hướng dẫn sẽ rất dễ bị lạc đường. Nhưng, với Vô Ngân thì khác, hắn có một trí nhớ siêu phàm, tuyến đường đi qua đã được lưu trong đại não, vậy nên, khi mường tượng lại, hắn cảm tưởng mình đang đi trong một cái trận pháp, tuy có chút mơ hồ nhưng đây chính là cảm giác của hắn mang lại.
“Ngài đừng lo lắng, ai mới vào đây cũng vậy thôi. Tầng ba được thiết kế như một mê cung, tạo nên cảm giác thần bí và thoát tục cho quan khách”.
Hồng Hoa đang đi phía trước bất chợt lên tiếng, như thể đoán được tâm tư của Vô Ngân. Thực ra đây là bệnh nghề nghiệp của nàng, vì ai tới đây lần đầu tiên cũng đều thốt lên mà cảm thán, tuy chưa nghe Vô Ngân nói gì nhưng nàng ta vẫn chủ động giải thích.
Đi đằng sau, Vô Ngân chỉ ừ cho có lệ, sắc mặt hắn trở nên âm trầm khó tả.
Khoảng mười phút sau, hai người dừng lại trước một cái cầu thang nhỏ, nó dẫn đến tầng thứ tư. Hồng Hoa lễ phép lên tiếng.
“Đi hết cầu thang này là nơi ở của chủ nhân chúng ta, trên đó chỉ có duy nhất một gian phòng. Nhưng xin ngài giữ lễ, chỉ được ở bên ngoài để nói chuyện mà thôi, đó là luật bất thành văn ở nơi này”.
Thanh âm của nàng ta không lớn, tựa tiếng muỗi kêu, như sợ lời mình nói quá to, làm ảnh hưởng đến vị chủ nhân của mình trên kia.
Nghe vậy, Vô Ngân không khỏi nhíu mày, sau đó nói lời cảm tạ Hồng Hoa mà cất bước lên lầu.
Đi hết cầu thang, Vô Ngân đưa mắt nhìn quanh, quả thật chỉ có duy nhất một cánh cửa lớn cách mình không xa.
Lại gần, đứng trước cánh cửa màu xám tro, chợt Vô Ngân khẽ giật mình. Mắt người thường như Hồng Hoa có lẽ sẽ không thấy được gì, nhưng với người tu luyện như hắn thì khác. Giờ đây, trong mắt hắn là một cái trận đồ pháp trận, mộc lực theo những lộ tuyến được vẽ trên đó chạy loạn khắp nơi, hơn nữa, cánh cửa được lấy để làm pháp trận hẳn là được xẻ ra từ Trấn Tà Cổ Thụ.
Đến cả Cổ Thụ cực kỳ đắt đỏ còn bị cắt ra làm cửa cũng đủ nói lên sự giàu có của chủ nhân nơi đây, đã thế còn bày thêm trận pháp thanh lọc tà khí cho cả gian phòng. Vô Ngân bắt đầu lo cho cái túi tiền của mình, sự tự tin từ 1000 viên Mộc Ngọc lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Tại hạ Vân Ngô có điều cầu kiến, xin lỗi vì sự đường đột này”.
Nhớ đến lời căn dặn của Hồng Hoa, Vô Ngân đứng ở bên ngoài nói vọng vào. Sở dĩ hắn dùng tên giả là vì cái tên Vô Ngân ở cái đất Kinh đô này đang còn được rất nhiều người nhắc tới, vậy nên hắn không muốn dây thêm rắc rối vào người, bù lại, lời lẽ hắn dùng là cực kỳ lịch thiệp.
“Ngươi có ba phút”.
Tức thì, giọng một nữ tử cực kỳ lạnh lẽo từ khe cửa vọng ra, hơn nữa, lời lẽ ngắn gọn và xúc tích, có thể nói nó còn ngắn hơn cả tà áo của những vị kỹ nữ đang múa hát ở tầng một.
Vô Ngân lần nữa giật mình khi nhận ra chủ nhân của chốn thanh lâu lại là một vị nữ nhân. Nhưng câu trả lời của vị kia rất nhanh đã xoắn nát sự kinh ngạc trong lòng hắn, thay thế vào đó là sự tức giận.
“Mẹ kiếp! 50 viên Mộc Ngọc chỉ để đổi lấy ba phút, này khác gì đang ăn cướp?”.
Vô Ngân nghiến răng, tức không nói thành lời, nhưng giờ đang phải cầu cạnh người ta, hắn cố gắng nín nhịn. Nuốt cơn uất ức xuống bụng, biết mình không có nhiều thời gian, hắn lại lên tiếng.
“Vậy tại hạ xin nói thẳng, Vân Ngô ta vốn là kẻ nay đây mai đó, khi đi ngang qua Mộc Long đế quốc thì lại rất yêu quý Trúc Mỹ Nhân của quý chủ, không biết ta có thể đi dạo một vòng nơi chế tác ra nó hay không? Ta biết điều này có hơi nhạy cảm, đương nhiên giá cả có thể thương…”.
“Không”.
Lời Vô Ngân chưa dứt thì cái âm thanh băng lãnh kia lại vang lên, như thế cắt ngang cuống họng của hắn.
Khóe môi Vô Ngân co giật lên từng hồi, hắn thầm chửi: “bộ nhà ngươi không đợi ta nói hết câu rồi mới từ chối không được hay sao?”.
“Ngươi còn hai phút”.
Một lần nữa, nữ chủ nhân nơi này lại lên tiếng.
Vô Ngân vốn là kẻ điềm tĩnh, nhưng khi nghe đến câu này, mái tóc ngắn của hắn đã muốn dựng thẳng cả lên, đỉnh đầu như bốc khói. Hắn chưa bao giờ thấy một thương nhân nào khó nói chuyện đến như vậy, hơn nữa lại rơi vào một nữ nhân, theo lý đã là nữ nhân thì cách nói chuyện phải khôn khéo hơn rất nhiều.
Thoáng lấy lại bình tĩnh, đầu óc Vô Ngân xoay chuyển không ngừng. Hắn biết, cứ nói chuyện theo lẽ thường ắt sẽ không ổn, chỉ thêm rước nhục vào thân.
“Ngươi còn một phút”.
Âm thanh băng lãnh kia vẫn như vậy mà vang lên, tựa như chỉ đợi cho đến hết giờ thì sẽ ra lệnh tiễn khách.
Lúc này, Vô Ngân không còn tâm tư để mà chấp nhặt chuyện ấy, mọi câu từ mỹ miều nhất mà hắn chuẩn bị từ trước, toàn bộ đem vứt cho chó ăn, giờ đây hắn cần một sự đột phá. Nhưng rồi, nghĩ mãi vẫn chẳng ra, biết mình không có cơ hội, hắn hít một hơi thật sâu rồi khẽ thở dài thườn thượt, tính quay người rời đi.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, mắt hắn trở nên sáng rực, tựa như vừa tìm thấy điểm mấu chốt. Sợ vị nữ nhân quái gở kia ra lệnh đuổi người, hắn vội trầm giọng lên tiếng.
“Diệp Shisha ngươi đang dùng là hàng giả, ở đây ta có hàng thật, ngươi có muốn thử không?”.
Giọng Vô Ngân rất to, như thể sợ vị kia không nghe thấy, trong lúc nóng vội, hắn còn quên sử dụng kính ngữ, lời lẽ không còn trịnh trọng như trước. Nói xong lời này, cặp lông mày hắn nhíu lại, như căng thẳng chờ đợi kết quả cho sự phỏng đoán của mình.
“Két… két… két”.
Bất ngờ, tiếng cửa gỗ nặng nề mở ra, tiếp đó là giọng nói có phần hòa hoãn hơn trước.
“Ngươi có thể vào”.
------ HẾT CHƯƠNG 108 ------