Chương 109: Ngài bán thân cho ta đi

*CHƯƠNG 109: NGÀI BÁN THÂN CHO TA ĐI*
“Két… két… két”.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, khóe miệng Vô Ngân hơi vểnh lên, lúc này hắn biết chắc suy đoán lúc trước của mình là hoàn toàn chính xác. Thế nhưng hắn không hề đắc ý, bởi hắn biết đây chỉ là một sự may mắn mà thôi.


Vô Ngân bắt đầu cảm khái, tặc lưỡi mà thầm than.
“Chậc! May mà cái mũi lão tử vẫn còn thính, đúng là chó ngáp phải ruồi mà”.


Mới vài giây trước thôi, hắn đã có ý định bỏ cuộc mà rời đi, nhưng sau cái nhịp thở thật sâu để nuốt cơn giận vào bụng, thật tình cờ là hắn ngửi được một thứ vô cùng quen thuộc, đó là mùi khói của Diệp Shisha do bị đốt cháy.


Tuy cái mùi ấy rất nhẹ, có chăng chỉ có là chút mùi thoang thoảng thoát ra từ khe cửa hẹp, nhưng đừng quên, trước mặt là một cánh cửa đã gia cố thêm cả trận pháp, nếu có một tia khói thoát được ra ngoài thì chứng tỏ bên trong lượng khói phải rất nồng đậm. Với cái đầu nhanh nhạy của mình, Vô Ngân thầm đoán vị nữ chủ nhân này hẳn đang nghiện thuốc, hơn nữa lại là Diệp Shisha, vậy nên hắn mới làm liều mà hô loạn.


Để chứng minh cho điều Vô Ngân suy đoán, giờ đây, khi cánh cửa hoàn toàn mở toang, một màn khói khổng lồ từ trong gian phòng ùa ra ngoài, tựa một gã khổng lồ nuốt trọn thân hình của hắn.
“Khụ! Khụ…! Mẹ kiếp! Ngươi dùng Diệp Shisha để nướng thịt hay sao vậy?”.


Vô Ngân bịt miệng ho khan, hắn thầm chửi vị nữ chủ nhân kia, với lượng khói này đủ để ch.ết ngạt một sinh mệnh. Mũi hắn lúc này cay nồng cái mùi đặc trưng của Diệp Túy Hồn, một trong hai nguyên liệu thành phần của Diệp Shisha.
“Hừ!”.


Bất chợt, Vô Ngân hừ nhẹ, một luồng mộc lực bá đạo quấn lấy thân mình, chấn cho đám khói kia phải bay tán loạn, khung cảnh mờ mịt lúc trước đã rõ hơn rất nhiều. Sau đó, hắn tiêu sái bước vào trong gian phòng.
“Két… két… két”.


Khi Vô Ngân đi vào, cánh cửa được làm bằng Trấn Tà Cổ Thụ đột ngột khép lại, cho thấy trận pháp này cực kỳ tinh diệu.
Gian phòng vừa mới được ánh sáng bên ngoài chiếu rọi, giờ đây lại chìm vào trong một màu u ám, khói trắng lượn lờ làm không gian thêm phần mờ ảo.


Vô Ngân đảo mắt nhìn quanh, vốn thị lực hắn rất tốt nhưng trong hoàn cảnh này cũng phải chịu thua, sự tà dị của nơi đây khiến hắn phải nổi da ga, không nhịn được, hắn bèn lên tiếng.
“Tại hạ Vân Ngô, đến đây để làm một cái giao dịch”.


Vừa dứt lời, làn khói dày đặc chợt tán đi đôi chút, ngay phía bên trái lấp ló một dáng người nữ nhân đang ngồi.
“Ngươi nói Diệp Shisha này là giả?”.


Thanh âm của vị nữ chủ nhân lạnh lùng vang lên, tựa hồ chẳng quan tâm đến cái giao dịch Vô Ngân vừa nói, khí thế của một kẻ bề trên được nàng ép xuống, dĩ nhiên là không xem hắn ra gì.


Nghe vậy, Vô Ngân như ý thức được gì đó, sự bá đạo này có phần quen thuộc, bởi nó chỉ phát ra từ hai loại người mà thôi. Một là cường giả với tu vi cao thâm mạt trắc, và còn lại là những kẻ xuất thân quyền quý, từng là cậu ấm cô chiêu luôn nhìn đời bằng ánh mắt khinh miệt.


Đáy mắt chứa đựng một tia gian trá, Vô Ngân biết mình nói chuyện theo lẽ thường hẳn sẽ không ăn thua, hắn xoay người, đối diện với vị nữ chủ nhân kia rồi cợt nhã đáp.
“Ta cực kỳ hứng thú với Trúc Mỹ Nhân của quý chủ à nha!”.


Trong giây lát, một khách một chủ nói chuyện chẳng ăn nhập vào nhau, giống như có sự khác biệt về ngôn ngữ.
Thế nhưng, cái khoảnh khắc xoay người mặt đối mặt với vị kia, con ngươi Vô Ngân chợt co rút, tinh thần như bị một thứ gì đó hút vào.


Trước mặt hắn, một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi vắt chéo chân, làm lộ ra chiếc đùi trắng muốt qua đường xẻ thật sâu của chiếc tà váy dài màu xanh ngọc. Khói trắng lượn lờ, vờn quanh dáng người thon thả của nàng, kế bên, ngón tay kẹp lấy Diệp Shisha đang nghi ngút khói, đôi mắt khép hờ giữa hàng lông mi cong vút, khuôn mặt kiều diễm đến lạ thường, cả người nàng toát ra một nét đẹp trước nay chưa từng có, vừa thành thục, vừa thanh tao, một cái nhíu mày cũng tạo ra một sự mị hoặc đến khó cưỡng.


“Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da, Nam mô a rị da bà lô yết đế…”
“Phanh!”.


Bỗng nhiên, từ người Vô Ngân bộc phát một tiếng nổ lớn, mộc lực màu xanh như thiên quân vạn mã ùa ra, dư chấn lấy hắn làm trung tâm, cả gian phòng đang mù mịt chướng khí thoáng chốc bị thổi sạch, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn trước rất nhiều. Sau lưng hắn, huyễn ảnh một gốc cây xấu xí đã hiện lên, đó chính là Mộc hồn của hắn - Bách Đoạn Thần Trúc.


“Ngao…”.
Tức thì, một tiếng kêu rùng rợn mà quỷ dị vang lên, sau lưng vị nữ chủ nhân kia là một con hồ ly màu trắng. Không! Chính xác hơn là cái cây mang hình thù một con hồ ly màu trắng, khí tức yêu mị không thôi, hẳn nó là Mộc hồn của nàng.


Chợt Vô Ngân lên tiếng, thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng, khác hẳn tràng cảnh hung bạo lúc trước.
“Là Mị Hồ Cổ Thụ sao? Quý chủ quả nhiên trời sinh mị thể a, chẳng trách tâm hồn Vân Ngô ta phải say đắm không thôi”.


Trái ngược với bộ dáng thản nhiên bày ra trước mắt, trái tim Vô Ngân lúc này đang còn cảm thấy kinh hãi. Vừa rồi, chỉ trong một ánh mắt, tinh thần hắn đã bị vị nữ chủ nhân kiều diễm kia câu dẫn, suýt chút nữa lạc lối trong trầm mê. May thay, kinh nghiệm mấy năm ở chiến trường đã giúp hắn kịp thời xoay chuyển, hắn nhanh chóng đọc một đoạn Chú Đại Bi để trấn an tinh thần, thêm vào đó là uy áp từ Mộc hồn Bách Đoạn Thần Trúc, đẩy lùi luồng khí quỷ dị đang âm thầm vây lấy mình.


Toàn bộ tu vi đã bùng nổ, không khí xung quanh như muốn đông cứng lại, tuy nét mặt hòa hoãn nhưng tinh thần Vô Ngân như lâm vào đại địch, cực kỳ tập trung nhìn về người đối diện. Ấy vậy mà, vị nữ chủ nhân kia vẫn nhàn nhã ngồi đó, tựa hồ thứ áp lực kia chẳng đáng là bao, chướng khí đã tán đi, hoàn toàn lộ ra vẻ đẹp kiều mị của nàng.


“Rít… phù…”.


Rít nhẹ điếu thuốc rồi khẽ phà ra một hơi thật dài, làn khói trắng thoát ra từ bờ môi đỏ mọng, khiến vị nữ chủ nhân kia càng thêm quyến rũ. Đôi mắt đẹp của nàng vẫn khép hờ, chú mục lên thân hình khôi ngô trước mặt, tròng mắt nàng khẽ đưa, tựa hồ đang suy tính một việc gì đó.


“Nàng ta là cường giả Hóa Hình hậu kỳ sao?”.
Nhìn vị nữ nhân xinh đẹp đang phê pha cùng điếu thuốc, Vô Ngân tự hỏi chính mình, hắn không ngờ một thương nhân lại có tu vi cao đến như vậy, hơn nữa lại là một nữ nhân.


“Tại hạ là Lâm Nhã Kiều, Vô Ngân đại nhân quả thực là thiên tài trẻ tuổi nha?”.


Bất ngờ, vị nữ chủ nhân lên tiếng, thanh âm ôn nhu đầy mị hoặc khác hẳn lúc ban đầu, tựa như mật ngọt rót tai, nhưng lời nàng nói ra là thập phần chấn động, đến danh tính của Vô Ngân cũng nói toạc ra. Vừa dứt lời, khí thế trên người nàng tán đi, Mộc hồn Mị Hồ Cổ Thụ cũng tan vào trong không khí.


Sắc mặt Vô Ngân đại biến, hắn không ngờ người này lại nói ra thân phận của mình. Đến những người quen như Qua Long hay Quang Mục đều khó có thể nhận ra, nhưng với người này thì khác. Nhíu chặt lông mày, Vô Ngân không mặt dày mà chối cãi, hắn thận trọng lên tiếng.


“Hóa ra là Nhã Kiều quý chủ, tại hạ thân bất do kỷ nên phải giả danh mà thôi, mong cô nương lượng thứ”.
“Không sao! Vừa rồi ta chỉ thử ngài mà thôi, những gì ngài thể hiện… đủ tư cách để nói chuyện cùng ta”.


Nhã Kiều đáp lại, tuy mặt nàng vẫn lộ vẻ thờ ơ và lạnh lùng, nhưng bởi vì trời sinh mị thể, giọng nói nàng lại tựa gió xuân mà vỗ về tâm hồn người khác, chỉ một chút lơ là, kẻ nghe được lời này sẽ phải trầm luân trước mị hoặc khó cưỡng của nàng.


Lời lẽ tựa như một kẻ bề trên vừa lọt tai, Vô Ngân có chút khó chịu, nhưng người ta quả thực là cường giả, còn cao hơn mình tới hai tiểu cảnh giới. Tuy nhiên, cái hắn đang ái ngại không phải tu vi của Nhã Kiều mà chính là sự bí hiểm của nàng ta, hắn mới về Kinh đô ngày hôm qua thôi, mà danh tính của mình đã bị nhìn thấu, chứng tỏ cái tửu lầu Xuân Phong này nào phải là cái chốn ăn chơi dung tục như lẽ thường.


Vô Ngân không đáp lại ngay, huyễn ảnh Bách Đoạn Thần Trúc sau lưng dần tan biến, sau đó hắn miết nhẹ ngón tay lên chiếc nhẫn không gian của mình, rất nhanh lấy ra một điếu thuốc màu nâu sẫm.
“Vút…”.
Điếu thuốc từ tay Vô Ngân bay về phía Nhã Kiều, lúc này hắn mới mở miệng.


“Đây là Diệp Shisha hàng chính phẩm, không tạp chất, không tác dụng phụ”.


Tức thì, ánh mắt Nhã Kiều sáng lên, đôi mắt mở to hơn lúc trước, nàng vứt điếu thuốc đang hút dở đi, nhẹ nhàng bắt lấy Diệp Shisha vào tay mình. Không đoái hoài đến ánh mắt Vô Ngân đang chăm chú nhìn về hướng này, nàng đưa Diệp Shisha lên khóe mũi, sau đó không ngần ngại mà nhẹ nhàng hít lấy một hơi.


Chứng kiến cảnh này, khóe môi Vô Ngân co giật, hình ảnh này nào giống một nữ cường giả đức cao vọng trọng, trong mắt hắn, Nhã Kiều giờ đây không khác gì một “con nghiện” Diệp Shisha chính hiệu.


Đầu Nhã Kiều ngẩng cao, khoe ra chiếc cổ trắng ngần, dưới ánh sáng yếu ớt rọi vào, còn thấy cả lông măng ở trên đó, đôi mắt nàng lim dim, tựa hồ đang thẩm thuốc. Khoảnh khắc ấy, mị thể trên người nàng như thoát khỏi gông cùm, một hành động, một cử chỉ cũng đủ làm một nam tử phải quay cuồng, ch.ết mê trong dục vọng.


Vô Ngân vốn đã đề phòng, nhưng cái thân hình trước mặt lại cực kỳ cám dỗ, hắn cũng là nam nhân, có thất tình lục dục là lẽ bình thường. Thấy định lực đã tới ngưỡng cực hạn, một lần nữa hắn lôi Chú Đại Bi ra mà đọc, nếu không, một khi tinh thần mất kiểm soát có thể biến mình thành một con sói hoang mà xông lên “cấu xé” lấy Nhã Kiều, nhưng… hành động ấy chẳng khác gì là tự sát, đừng quên nàng ta không phải là tín nam thiện nữ gì cho cam, hơn nữa lại là một cường giả Hóa Hình hậu kỳ hàng thật giá thật.




“Hàng tốt! Không hổ là người chế ra Diệp Shisha”.
Bất chợt, Nhã Kiều cất lời khen ngợi, vừa lúc ấy, mị thể trên người nàng liền bị khống chế, thu liễm lại tới chín phần, trả lại sự thanh tỉnh cho ai kia.


Vô Ngân thở dài, áp lực sắc dục trong lòng liền bị gỡ bỏ. Khi nghe Nhã Kiều phanh phui luôn chuyện Diệp Shisha là do mình chế tác, hắn chỉ khẽ giật mình mà thôi. Vừa rồi, thân phận để lộ nhanh như vậy thì hắn đã xác định, có thể cái nốt ruồi trên mông mình nàng ta còn biết, chứ đừng nói những bí mật trước đây.


Thấy được vẻ thỏa mãn của Nhã Kiều, Vô Ngân liền đánh tiếng.
“Nhã Kiều cô nương quả nhiên trên thông tinh văn, dưới tường địa lý, không biết… công thức chế tác Diệp Shisha đủ để chúng ta làm một cái giao dịch hay không?”.
“Xoẹt”.


Cũng ngay lúc ấy, Nhã Kiều dùng diêm đốt một đầu Diệp Shisha, khuôn mặt nàng vẫn thế, không hề mang bất kỳ biểu cảm gì. Rít một hơi thật dài, để cho khói thuốc cuốn sâu vào buồng phổi, sau đó nàng thản nhiên đáp lại, khói thuốc vì vậy cũng theo từng chữ mà phun ra.


“Ngài bán thân cho ta đi! Không những Trúc Mỹ Nhân, ngay cả tửu lầu Xuân Phong này cũng sẽ là của ngài”.
------ HẾT CHƯƠNG 109 ------
(Đôi lời Tác giả: Nhân vật nữ mới đã xuất hiện, hy vọng nàng ta được các đạo hữu nhiệt tình đón nhận)






Truyện liên quan