Chương 110: Anh rễ hờ của ta - Tam Hoàng Tử

*CHƯƠNG 110: ANH RỄ HỜ CỦA TA – TAM HOÀNG TỬ*
“Ngài bán thân cho ta đi! Không những Trúc Mỹ Nhân, ngay cả tửu lầu Xuân Phong này cũng sẽ là của ngài”.
Lời Nhã Kiều vừa thốt lên, cả gian phòng chìm trong tĩnh mịch, đến một cây kimy rơi xuống cũng có thể nghe thấy.


Sau một thoáng đứng hình, Vô Ngân giả bộ ho khan, sắc mặt hắn trở nên xám ngoét mà đáp lại.
“Khụ khụ! Nhã… Nhã Kiều quý chủ thật biết kinh doanh! Ta không nghĩ Tửu lầu Xuân Phong lại muốn đem cả nam nhân ra để làm mặt hàng buôn bán”.


Lúc này, Vô Ngân khóc không ra nước mắt, cái tình thế oái ăm gì đây chứ? Từng ăn nhậu ở đây ba năm, hắn phát hiện có nhiều cặp nam nhân sở hữu thú vui kỳ quái, ngồi uống rượu mà tay trong tay đan chặt vào nhau, đôi khi say đắm nhìn nhau rồi đá lông mày một cái. Mới nghĩ lại thôi mà da gà đã nổi toàn thân, hắn thầm chửi.


“Khốn kiếp! Ta biết mình có sức vóc, lại có chút điển trai, nhưng chưa từng nghĩ phải biến mình thành một cái gối mềm mại để những tên kia sờ nắn”.


Trong lúc Vô Ngân còn đang sợ hãi với viễn cảnh trong tương lai thì Nhã Kiều đã không còn thờ ơ như trước. Trên khuôn mặt lạnh như băng, hai hàng lông mày đã nhíu lại, tựa như đang cố hiểu lời Vô Ngân vừa nói.


Đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Nhã Kiều, Vô Ngân như ý thức được gì, hắn bỗng nhiên chột dạ.
“Không! Không đúng! Ý của nàng ta không phải như vậy, mà là muốn thu phục ta về dưới trướng của nàng”.


Vô Ngân đưa ánh mắt ngờ vực nhìn thật sâu vào Nhã Kiều ngồi gần đó, như muốn dựa trên nét mặt của nàng để đoán ra được gì. Nhưng, bằng những lời nói lúc trước của nàng ta, hắn thừa biết tửu lầu Xuân Phong chỉ là một bức bình phong, ẩn giấu đằng sau hẳn là một thế lực ngầm nào đó tại Mộc Long đế quốc.


Cảm nhận được ánh mắt soi mói của Vô Ngân trên người mình, Nhã Kiều khẽ ngạc nhiên, ánh mắt ấy chỉ đơn thuần là sự dò xét, khác hẳn với những cái nhìn thèm thuồng như những tên nam nhân khác. Bất chợt, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười, tuy rất nhẹ nhưng chẳng khác nào là nắng ấm mùa Xuân, xua tan cái lạnh của đêm Đông giá rét.


Ngay khoảnh khắc này, tim Vô Ngân đập rộn lên, Chú Đại Bi được hắn tụng lên trong vô thức, trời sinh mị thể quả thực quá nguy hiểm.
“Có lẽ Vô Ngân đại nhân đã hiểu lầm ý ta. Cái ta cần là nhân tài, hơn nữa lại là nhân tài trẻ tuổi, vừa hay… ngài lại đáp ứng cả hai điều ấy”.


Âm thanh nhẹ nhàng mà du dương lần nữa phát ra, mơn trớn lấy thần trí Vô Ngân. Không biết từ lúc nào, Nhã Kiều đã xuất hiện sau lưng hắn, chiếc miệng thơm tho ghé sát vào vành tai, khiến cho hắn cực kỳ nhộn nhạo.
“Phanh!”.


Tức thì, một luồng mộc lực khủng bố từ người Vô Ngân bắn ra, bức cho Nhã Kiều phải lùi lại.
“Xin Nhã Kiều quý chủ tự trọng! Tại hạ có vợ rồi! Hơn nữa cũng không có điếc, chúng ta có thể đứng xa xa một chút để nói chuyện được không?”.


Vô Ngân trầm giọng lên tiếng, lời lẽ bá đạo hơn trước.
“Vô Ngân đại nhân quả là người thú vị”.
Trên chiếc ghế, Nhã Kiều vẫn ngồi với tư thế bắt chéo chân, rít thêm một hơi Diệp Shisha mà cất lời khen ngợi. Hóa ra, kẻ áp sát Vô Ngân lúc nảy lại là ảo ảnh do nàng làm ra.


Chẳng quan tâm đến một lời khen vô nghĩa, Vô Ngân một mực đi vào chủ đề chính.


“Tâm ý của Nhã Kiều quý chủ tại hạ xin nhận. Nhưng ta còn quá nhiều việc quấn thân, hiện tại không thể gò bó chính mình mà phụng sự bất kỳ một thế lực nào cả. Không biết… quý chủ có thể đổi sang một điều kiện khác được hay không?”.


“Được chứ! Một triệu viên Mộc Ngọc”. Mặt Nhã Kiều đầy tiếu ý, lập tức đáp lại.
“Mẹ… mẹ nó! Ngươi xúi ta đi cướp bảo khố của Hoàng Thất hay sao?”.
Vô Ngân vừa nghe xong mà ù cả tai, khí thế cương mãnh, một thân hạo nhiên chính khí vừa mới tạo ra liền tiêu tán sạch.


Không đợi hắn nói gì, Nhã Kiều đã tiếp lời.
“Ngài biết đấy! Trúc Mỹ Nhân là hũ rượu đẻ ra tiền, hàng năm có thể thu về mấy ngàn viên Mộc Ngọc, cái gì cũng có cái giá của nó mà thôi”.
Không cho là đúng, Vô Ngân vội phản bác.


“Diệp Shisha của ta cũng đâu phải không kiếm ra tiền? Quý chủ đổi chác như vậy là chưa được tương xứng cho lắm”.
“Diệp Shisha của ngài là hàng cấm, còn của ta thì không. Hơn nữa, ta thu nó về tay chỉ để tự mình dùng, không phải để buôn bán”.


Nhã Kiều bình thản đáp lại, giống như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho mình.
Nghe tới đây, Vô Ngân liền á khẩu. Hắn biết sở trường của mình là chém giết, nào phải đi thương lượng với một con hồ ly trong cái ngành buôn bán này đâu.
“Không lẽ! Phải mặt dày đi cướp thật sao?”.


Một ý nghĩ táo báo xoẹt qua đầu Vô Ngân, nhưng rất nhanh nó đã bị bác bỏ. Tung tích Tửu Thần Côn còn chưa rõ, hiện tại manh mối chỉ là Trúc Mỹ Nhân, xé da mặt với một cường giả Hóa Hình đã đành, đằng sau người ta hẳn phải là một thế lực cực lớn.


Thấy Vô Ngân lần nữa rơi vào bị động, Nhã Kiều lên tiếng nhắc nhở.
“Thực ra, điều kiện đầu tiên không hề ràng buộc ngài cả đời, chỉ là ngài đồng ý cùng ta làm một chuyện mà thôi, nhanh thì một năm, chậm thì hai năm ta sẽ trả lại tự do cho ngài, giữa chúng ta sẽ không nợ nần gì nhau”.


Lời giải thích của Nhã Kiều kéo Vô Ngân ra khỏi trầm tư, hắn nhíu mày nhìn cô nương kiều diễm trước mặt. Bất chợt, khóe môi hắn co giật, cảm giác quen quen như thể đã gặp chuyện này ở đâu.
“Hóa ra… hóa ra đây là cảm giác của Bụt khi bị Mộc Thần lấy mất 130 năm tự do a!”.


Mặt Vô Ngân trở nên hòa hoãn hơn bao giờ hết, hắn nói.
“Không còn cách nào khác sao?”.
“Không!”. Nhã Kiều dứt khoát trả lời.


Đầu óc Vô Ngân bắt đầu xoay chuyển, nếu thu được Tửu Thần Côn vào tay mà phải mất một đến hai năm thì miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng nhỡ đâu từ Trúc Mỹ Nhân mà không hề tìm được Tửu Thần Côn thì xem như phi vụ này lỗ nặng.
Sau một thoáng trầm ngâm, rốt cuộc Vô Ngân cũng lên tiếng.


“Nếu được, xin Nhã Kiều quý chủ cho ta thêm hai ngày để suy nghĩ, hai năm tự do hay là một triệu viên Mộc Ngọc, nhất định hai ngày sau sẽ có câu trả lời”.
Lời đề nghị của hắn là cực kỳ chân thành và hợp lý, nhưng phía đối diện, Nhã Kiều lại khẽ lắc đầu.


“Vô Ngân đại nhân, ngài quá tham lam rồi, hôm nay là ngài đến cầu tình ta, dựa vào cái gì để ta cho ngài thêm hai ngày đây?”.


Vừa dứt lời, Nhã Kiều rít nốt hơi Diệp Shisha vào miệng, sau đó búng nhẹ mẫu tàn thuốc ra xa, mắt nàng lim dim như đang tận hưởng khoảnh khắc phiêu linh cuối cùng, ngẩng đầu lên, nàng khẽ chu chiếc miệng xinh đẹp của mình mà phà ra một làn khói thật dài.
“Cái con hồ ly tinh này…”.


Đâu Vô Ngân kéo đầy hắc tuyến, ám thị vừa rồi hắn làm sao không hiểu cho được. Một cái hộp ngọc chợt xuất hiện trên tay, hắn không chần chừ mà ném thẳng về người đối diện.
“Bặc”.


Nhẹ nhàng bắt lấy hộp ngọc, Nhã Kiều thành thục mở ra, một nụ cười quyến rũ chớm nở trên môi khi thấy có hai mươi điếu Diệp Shisha đang nằm gọn trong đó, nàng cất giọng.
“Ha ha! Vô Ngân đại nhân quả nhiên có tài buôn bán, ước hẹn này… ta nhận!”.


Tâm tình Vô Ngân lúc bấy giờ không được tốt cho lắm, hắn chỉ đáp lại nàng bằng một nụ cười xã giao, chắp tay từ biệt rồi xoay người dứt khoát rời đi, ánh mắt cực kỳ cương nghị, không đọng một tia lưu luyến nào trước vị mỹ nhân kiều diễm.


Cánh cửa gỗ lần nữa mở ra rồi từ từ khép lại, sau cánh cửa, bóng lưng Vô Ngân dần thu hẹp, nhưng vẫn có một ánh mắt dán chặt vào tấm lưng vững chãi ấy.
“Tiểu thư! Ngài quyết định chọn hắn hay sao?”.
Trong gian phòng u ám, bất chợt vang lên một chất giọng trầm ổn.


Ngồi trên ghế, Nhã Kiều thu lại toàn bộ khí tức mị hoặc trên cơ thể xinh đẹp của mình, nàng lạnh giọng lên tiếng.
“Kẻ này không tầm thường, đáng để thử”.
……….
Vô Ngân sau khi đi ra, được sự hướng dẫn tận tình của Hồng Hoa mà trở lại gian phòng số ba ở tầng hai.


Vừa đi, tinh thần hắn mỗi lúc một nặng trĩu, mọi chuyện có vẻ khó khăn hơn những gì hắn đã mường tượng, việc này khá hệ trọng, hằn thầm quyết định sẽ bàn bạc kỹ hơn với Tử Long khi về đến nhà.
“A! Vô Ngân ca ca về rồi”.


An Bình phấn khích reo lên, giọng điệu có phần ngọng nghịu, bởi trong miệng nó là một miếng thịt lớn đang nhai dở.


Vừa bước vào phòng đã nghe được âm thanh hồn nhiên của con nít, Vô Ngân phần nào xua đi nỗi âu lo trong đầu, hắn đáp lại thằng bé bằng một nụ cười hòa ái. Mắt thấy gian phòng đã nhiều hơn một người, hắn vội lên tiếng chào hỏi.
“Qua Long đại ca, ngươi chờ ta lâu chưa?”.


“Vừa mới đến mà thôi, thứ ngươi nhờ vả quả thực rất khó lấy”.
Qua Long khẽ gật đầu, hắn rút ra vài tờ giấy nhỏ rồi đặt lên trên bàn.


Thấy vậy, Vô Ngân sỗ sàng bước tới, không khách khí mà cầm hai tờ giấy lên, mắt dán chặt vào đó. Qua Long cũng chẳng câu nệ phép tắc gì, tự rót cho mình một ly trà rồi uống ừng ực, chứng tỏ vừa rồi hắn phải vội vàng chạy đến đây.


Đắm chìm trong những dòng chữ trước mặt, Vô Ngân nhíu chặt lông mày, sau vài phút suy tư, hắn mới ngẩng đầu lên hỏi.
“Chỉ có từng đây thôi sao?”.
Qua Long đang cắn vội cái bánh bao, hắn phải hớp thêm một ngụm trà cho khỏi nghẹn rồi mới có thể đáp lại.


“Thứ ngươi hỏi tưởng chừng là chuyện thường tình ai ai cũng rõ, nhưng ngờ đâu, đi điều tr.a mới biết toàn bộ đã nằm trong hồ sơ tuyệt mật của Hoàng Thất, muốn moi ra cũng khó”.
Đột nhiên, Qua Long nghiêm mặt lại, hắn không nói thành lời nữa mà bắt đầu truyền âm.


“Mà này! Ngươi có bị ngu không? Mới sáng sớm nhờ ta bí mật điều tr.a tửu lầu Xuân Phong, rồi lại hẹn ra đây nói chuyện, không sợ tai vách mạch rừng à?”.
Nghe lời trách móc nhưng đầy sự quan tâm, Vô Ngân chỉ đành cười khổ, hắn chẳng thèm truyền âm, mở miệng oang oang mà đáp.


“Chỉ sợ chúng ta chưa tìm ra được thông tin gì thì việc ta nhờ ngươi điều tr.a về họ cũng đã bị lộ”.
Lời vừa lọt tai, Qua Long ù ù cạc cạc mà đơ ra, cho rằng Vô Ngân đang cuồng ngôn loạn ngữ. Sau vài nhịp hô hấp, hắn phản bác một cách dứt khoát.


“Không thể nào! Ta làm việc rất kín kẽ, hơn nữa lại là người làm việc cho Hoàng Thất, ai dám theo dõi ta?”.
Thế nhưng, khi nhìn biểu cảm của Vô Ngân trước mặt, hơn nữa trước giờ tên kia luôn là kẻ đáng tin, sự kiên định của Qua Long bắt đầu bị lung lay, hắn chột dạ mà hỏi khẽ.
“Là thật?”.


Vô Ngân gật đầu, sau đó lại lắc đầu, hành động cực kỳ mâu thuẫn, suy tư một lúc hắn mới nói.
“Ta cũng không rõ nữa, nhưng tám phần là vậy. Thân phận của ta đã bị lộ, hơn nữa, đến cái chức nghiệp Luyện Mộc Sư người ta cũng đã biết”.
“Đệch!”.


Qua Long giật mình, nửa cái bánh bao trên tay cũng rơi xuống, da đầu hắn trở nên tê dại. Tuy hắn không biết Vô Ngân trở về Kinh đô có việc gì, nhưng chưa tới một ngày đã trêu phải một thế lực thần bí. Hắn chợt nhận ra… đi với Tam hoàng tử có khi lại an toàn hơn rất nhiều.


Nhìn Qua Long đang sợ hãi, Vô Ngân không nhịn được mà phì cười, là tri kỷ, hắn biết tỏng tên kia đang nghĩ gì. Như sợ Qua Long trốn mình mà chạy mất, Vô Ngân vội nói.
“Thôi ngươi ăn lẹ đi, chầu nay ta bao, no bụng rồi thì dẫn ta đến gặp một người”.


Qua Long vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, hơi mất tự nhiên mà hỏi lại.
“Gặp… gặp ai?”.
Lúc này, Vô Ngân rót cho mình một chén Trúc Mỹ Nhân, hắn uống cạn rồi đáp.
“Là anh rễ hờ của ta – Tam hoàng tử”.
------ HẾT CHƯƠNG 110 ------






Truyện liên quan