Chương 111: Có bằng hữu tới đòi nợ
*CHƯƠNG 111: CÓ BẰNG HỮU TỚI ĐÒI NỢ*
Một giờ sau, Vô Ngân cùng nhóm người của mình lục tục rời khỏi tửu lầu Xuân Phong. Bộ dáng lúc đi vào phong vân khinh đạm bao nhiêu, thì đến lúc trở ra khuôn mặt hắn trầm lắng bấy nhiêu. Đủ để biết cái nơi này đang đè lên hắn một thứ áp lực vô cùng lớn.
Trên xe ngựa, ngoái đầu nhìn lại cái cảnh nhộn nhịp mà diêm dúa trong mắt, Vô Ngân bất giác siết chặt nắm tay. Hắn nhận ra, một khi rời khỏi chốn rừng sâu thì thực lực và quyền lực mới là hai thứ cực kỳ quan trọng để tồn tại ở nơi này.
Khác với ba năm về trước, khi mà hắn chỉ tập trung vào công danh, chém chém giết giết trên chiến trường, nó đơn thuần đến cực điểm, mọi âm mưu hay thủ đoạn chỉ để phân định rõ hai chữ “sống hoặc ch.ết” mà thôi.
Nhưng giờ thì khác, một khi đã hành tẩu trong giang hồ, dù là kẻ thù cũng phải nhìn sắc mặt của nhau mà nói chuyện, thực lực đã yếu, lại không có thế lực chống lưng thì chỉ có thể ngoan ngoãn đứng im mặc cho kẻ khác nhào nặn.
Ngày hôm nay, sau cuộc thương lượng một chiều trước Nhã Kiều, tuy có hai điều kiện, nhưng thực tế, nàng ta chỉ cho hắn một điều kiện duy nhất mà thôi, bởi một triệu Mộc Ngọc là con số không tưởng, hắn cho rằng nàng hô loạn để mình thấy khó mà bỏ cuộc, với chừng ấy tiền cũng đủ thành lập một cái vương quốc nhỏ chứ chẳng chơi.
“Khó! Thật sự là quá khó! Mới một Tửu Thần Côn thôi mà đã ép ta đến nhường này, vậy… những Thần Côn khác đang rải rác trong thiên hạ thì sao?”
Vô Ngân thở dài một hơi, trước đó hắn còn muốn mình mạnh lên bằng cả hai con đường. Một là tu luyện Vô Tướng Thần Thụ đến cảnh giới đỉnh cao của thế giới này, hai là thu thập toàn bộ Bách Đoạn Thần Trúc, có như vậy mới đảm bảo chắc chắn sẽ Phi thăng phá giới thành công.
Giờ đây, hắn cảm thấy mình có hơi nhụt chí, đi hướng Đông thì vấp phải Sát Nguyệt Đoàn hùng mạnh, chạy hướng Tây thì đá phải tửu lầu Xuân Phong thần bí. Mới xuống núi đã như vậy, thử hỏi khi lặn lội khắp Mộc Châu đại lục sẽ phải đụng chạm với bao nhiêu thế lực khác nữa?
“Không được! Ngay cả thần tiên đánh nhau cũng đã thấy rồi, từ khi nào đạo tâm của ta yếu đuối đến vậy?”
“Bép!”
Bất ngờ, Vô Ngân vung cánh tay tát mạnh lên mặt một cái, tựa một lời cảnh tỉnh cho chính mình.
Âm thanh giòn tan vang lên trong xe ngựa lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Qua Long nhíu mày khó hiểu, An Bình biểu tình ngơ ngác, Quang Mục đang ngồi trước đánh xe cũng tò mò mà quay lại nhìn.
Vô Ngân buồn bực thoát ra khỏi tạp niệm, phát hiện ai cũng đang chú mục vào mình, hắn nghiêng đầu che đi một bên má đỏ ửng, sau đó trầm giọng nói.
“Ta đánh vào mặt để lá gan được to ra thôi, các ngươi đừng để ý đến ta”.
Qua Long: “…”
Quang Mục: “…”
“Dạ! Lời vàng ý ngọc Vô Ngân ca ca dạy, đệ nguyện khắc cốt ghi tâm.”
Duy chỉ có An Bình là hào hứng cất giọng đáp lại. Không những thế, nó còn lôi ra một cuốn sổ nhỏ, nắn nót ghi chép từng chữ một vào đó, “Mẹo vặt cuộc sống số 1003: Tát vào mặt có thể giúp gan to ra”.
………
Đoàn người Vô Ngân không lập tức đi tới phủ của Tam hoàng tử ngay, hắn ra lệnh ghé về chỗ ở của mình trước, sau khi thả Quang Mục và An Bình xuống xe, hắn với Qua Long mới quất ngựa rời đi.
Trên đường, hai người trao đổi với nhau rất nhiều. Từ miệng Qua Long, Vô Ngân biết được cuộc chiến ngầm giữa Tam hoàng tử và Đại hoàng tử đang đến hồi gay cấn, tuy thế cục hiện tại rất cân bằng, giống như sóng yên biển lặng, nhưng chỉ những kẻ trong cuộc mới thực sự hiểu rõ, trời quang mây tạnh là cảnh tượng trước khi bão táp phong ba kéo đến.
“Ngươi muốn gặp Tam hoàng tử để nhờ hắn giúp sao?”
Sau một hồi chần chừ, Qua Long không nhịn được mà mở lời.
Vô Ngân rốt cuộc cũng không giấu diếm nữa, hắn thở dài rồi nói.
“Thú thật với ngươi, ta nghi ngờ tửu lầu Xuân Phong đang giữ một thứ đồ của mình, nếu họ là một cái thanh lâu bình thường thì không có gì để nói, nhưng sự bí ẩn của họ ngươi cũng thấy rồi đấy. Ta mặt dày đi thương lượng, đổi lại chỉ rước nhục vào thân, một là bán thân cho họ hai năm, hai là đổi bằng một triệu viên Mộc Ngọc.”
“Bán thân? Một triệu Mộc Ngọc?”
Qua Long giật mình thốt lên, mắt không khỏi nhìn về Vô Ngân một lần nữa, hít một ngụm khí lạnh, hắn hỏi tiếp.
“Là thứ gì mà những một triệu Mộc Ngọc mới có thể trao đổi?”
Nói ra là lời này, Qua Long liền biết mình nhiều chuyện, hắn tính khua tay định bảo Vô Ngân không cần trả lời, thế nhưng tên kia vẫn thản nhiên đáp lại.
“Ngươi biết ta sở hữu Song Mộc Hồn đúng không, nếu thiếu thứ đó Mộc hồn thứ hai của ta sẽ không đột phá được.”
Qua Long khẽ gật đầu, nét mặt nghiêm túc hơn trước, cũng là người tu luyện, việc liên quan đến cảnh giới của bản thân là cực kỳ quan trọng. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn lại nói.
“Những bí mật cá nhân sau này không cần nói cho ta biết, cứ xem như Qua Long ta nhiều chuyện đi.”
Nghe vậy, Vô Ngân chỉ cười rồi đáp lại.
“Không sao! Ngươi là bạn tri kỷ duy nhất của ta ở Mộc Long đế quốc, ta tin ở ngươi.”
Lời vừa lọt tai, tim Qua Long chợt nóng ran, nhiệt huyết bùng cháy trong khí quản, tựa như trở về với những tháng ngày trong quân đội.
Tiếng vó ngựa lóc cóc nện xuống nền đá, chậm rãi đưa hai người đi xuyên qua dòng người tấp nập.
Chẳng mấy chốc, trước mặt họ là một cánh cổng lớn, tưởng chừng là một cái tiểu thành trì, dưới đất hay trên tường cao đều có binh sĩ canh gác, đôi mắt họ sắc bén tựa diều hâu, thân mang trọng giáp, tay nắm chặt trường thương, không khí hôm nay trầm trọng và sâm nghiêm đến lạ thường.
Để vào phủ Tam hoàng tử, Vô Ngân và Qua Long cần đi qua cánh cổng này, nơi đây cũng chính là ranh giới để đi vào nơi cư ngụ của Hoàng Thất nên an ninh cực kỳ được chú trọng.
Bỗng nhiên, một binh sĩ hét lớn, giọng điệu có phần cứng nhắc.
“Dừng lại, kẻ tới là ai?”.
Qua Long ghì chặt cương ngựa, khoảnh khắc nhảy xuống xe như biến thành một con người khác, dáng người thẳng táp, bước đi trầm ổn đậm chất nhà binh.
Tiến lại gần tên binh sĩ vừa mới lên tiếng, Qua Long móc từ trong ngực ra một tấm lệnh bài màu đồng, không e dè, không xu nịnh mà nói.
“Ta là Qua Long, đội trưởng đội Hắc Ưng, cần vào phủ Tam hoàng tử để phục mệnh”.
Ngựa quen đường cũ, nơi này Qua Long tới lui cả vạn lần, tưởng chừng rất nhanh sẽ được chấp thuận, nhưng không ngờ, đáp lại hắn là một câu từ chối.
“Không được! Đế Vương có lệnh, ngày hôm nay, trừ “Hoàng thân quốc thích” không ai được phép ra vào Hoàng Thành, kẻ trái lệnh… chém!”
Tên binh sĩ vênh mặt lên tiếng, dù chức vụ thấp hơn Qua Long rất nhiều, nhưng phía sau là ý chỉ của Đế Vương, gã đắc ý mà có phần cao giọng.
Nghe được lời này, Qua Long khẽ xoay người, liếc nhìn về xe ngựa ở gần đó, thấy ánh mắt lập lòe của Vô Ngân, hắn như hiểu ý mà cất giọng.
“Huynh đệ này! Không biết Hoàng Thất hôm nay có sự vụ gì mà ban bố lệnh cấm vậy?”
Vừa nói, Qua Long vừa đưa tay về trước như muốn thu lại lệnh bài thân phận của mình, nhưng trong kẻ tay thô ráp lại thừa ra một tờ ngân phiếu được gấp nhỏ.
Mắt tên binh sĩ rực sáng, nét mặt cũng giãn ra, nhanh tay đưa lệnh bài trả lại cho Qua Long, không biết từ lúc nào, hai ngón tay lúc thu về đã kẹp lấy tờ ngân phiếu, động tác mượt mà đến khó tả.
“Mộc Long đế quốc chúng ta hôm nay có khách, nghe đâu là sứ đoàn của Kim Long đế quốc đến bái phỏng. Ta chỉ biết có vậy thôi”.
Dứt lời, tên binh sĩ ngang nhiên xoay người rời đi, bỏ mặc Qua Long tại chỗ mà trở về vị trí canh gác ban đầu.
Trở lại xe ngựa, Qua Long thuật lại chính xác những gì mình nghe, Vô Ngân chỉ biết càu mày mà đón nhận, giờ thì hắn tin vào tử vi năm nay của mình rồi, sao quả tạ quấn thân thì muốn làm gì cũng trắc trở.
Nhìn nét mặt suy tư của Vô Ngân, Qua Long gặng hỏi.
“Tiếp theo ngươi muốn làm gì, hẳn ngày mai mới có thể diện kiến Tam hoàng tử”.
Vô Ngân đành thuận theo số trời, ảo não đáp lại.
“Vậy thì để ngày mai đi, nhờ ngươi giữ liên lạc với hắn, gặp được càng sớm càng tốt, có gì thì báo tin cho ta”.
Sau đó, hai người liền từ biệt lẫn nhau, Qua Long còn có sự vụ của mình nên không thể bồi tiếp, và ngược lại, theo kế hoạch thì Vô Ngân cũng còn một việc khác phải làm.
Kinh thành Mộc Long đế quốc dần chuyển sang trưa, trên bầu trời xanh ngát nắng mỗi lúc một gắt hơn. Đến giờ cơm, đường xá dần trở nên thưa thớt hơn rất nhiều, nhưng bù lại, những quán ăn bên đường lại thập phần đông đúc.
Bụng Vô Ngân lúc này có chút đói, sáng nay tâm tình không tốt, hắn chỉ kịp “súc miệng” bằng Trúc Mỹ Nhân. Theo trù tính ban đầu, hắn tính nhịn đói để đến một nơi nữa, xong việc đi ăn cũng không muộn. Thế nhưng, khi bánh xe ngựa lăn được trăm vòng thì nó đã tấp vội vào trong lề.
“Hài da! Làm gì làm, có thực mới vực được đạo a.”
Trước mặt Vô Ngân là một dĩa cơm tấm sườn nướng nóng hổi, lớp mỡ hành béo ngậy nao nức cả lòng người. Dọc đường, cái mùi mỹ vị bình dân này khiến cái bụng hắn sôi sục không thôi, sau một hồi đấu tranh tâm lý, hắn quyết định phải đi ăn trước đã.
Một giờ sau, Vô Ngân thỏa mãn mà rời đi, bỏ lại mười cái dĩa được xếp chồng ngay ngắn cùng với một ly trà tắc đã uống cạn.
Vô Ngân không về phủ đệ của mình mà đánh xe ngựa về một ngõ cụt vắng người, lúc trở ra, trên người hắn là một bộ y phục màu đen rộng thùng thình, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ.
Để lại xe ngựa, Vô Ngân thúc giục Mộc hồn, cả người dần biến mất trong không khí, hắn tung người nhảy qua một bức tường cao, sau đó len lỏi qua một vài con hẻm nhỏ, nơi hắn hướng tới là một tòa lầu các khổng lồ màu xám cao 19 tầng nằm ở gần đó.
“Kịch”.
Tại một góc kín, chân Vô Ngân nhẹ nhàng điểm lên nền gạch màu xám trắng, tán đi mộc lực Vô Tướng Thần Thụ, thân hình hắn hoàn toàn hiện ra.
“Du Mục Tổng Hội.”
Trước mặt hắn là một tấm biển lớn được treo cao trước đại sảnh, nét bút như rồng bay phượng múa, chân thực đến cực điểm. Thêm vào đó, kiến trúc ở đây được chăm chút vô cùng, những cây cột khổng lồ chống đỡ toàn bộ tòa nhà, toàn bộ đều được lắp ghép từ những cây đại thụ mấy người ôm, họa tiết chạm trổ cực kỳ tinh tế, hơn nữa, nhiều chỗ được mạ vàng sáng loáng, có chỗ thì khảm cả ngọc trai, thể hiện sự giàu có của của Du Mục Tổng Hội.
Sau chiếc mặt nạ, nhìn cảnh tượng có phần quen thuộc khiến Vô Ngân cảm khái về vài chuyện trước đây, mấy năm về trước hắn còn tới lui nơi này để bí mật giao dịch Diệp Shisha với chủ nhân Du Mục thương hội, tạm thu về mấy ngàn viên Mộc Ngọc để tu luyện.
Hiện tại là giữa trưa, Du Mục Tổng Hội lại là nơi chỉ tiếp khách quý nên vắng không một bóng người, đây cũng là một phần ý đồ của Vô Ngân khi bớt chút thời gian để nán lại dùng cơm, nếu không, hắn sẽ bí mật tới đây vào buổi tối. Nhưng việc quá gấp, hắn không đợi được nữa.
“Xin hỏi, ngài là…?”
Ngay khi Vô Ngân bước vào đại sảnh, một nữ tử váy lam vội bước tới, một thân nhã nhặn lên tiếng.
“Nói với Du Thiên Thu, có bằng hữu tới đòi nợ.”
Vô Ngân bày ra chất giọng lạnh lùng, tay ném về phía nữ tử váy lam một cái lệnh bài.
Nghe Vô Ngân nói thẳng húy danh chủ nhân của Du Mục thương hội, nữ tử váy lam liền biến sắc, hơn nữa lời lẽ kia là cực kỳ bá đạo. Từ khi nào một nơi giàu có như Du Mục thương hội lại mang nợ kẻ khác cơ chứ, với lời này, đủ để gọi hộ vệ tống cổ tên này ra ngoài.
Nhưng trước sự thần bí của Vô Ngân, nàng ta không dám vô lễ, tố chất nghiệp vụ giúp nàng bình tĩnh hơn, cau mày nhìn lệnh bài trong tay, thần tình nàng ta trở nên nghi hoặc.
“Ngài… ngài là?”
Bất chợt, như nhớ đến một ai đó, nữ tử áo lam lắp bắp thốt lên, tựa hồ còn không tin người đang đứng trước mặt mình lại chính là người đó.
“Nhanh! Ta đang vội.”
Vô Ngân chẳng muốn nhiều lời, trầm giọng thúc giục.
“Vâng! Vâng! Tỳ nữ sẽ thông báo cho Thiên Thu đại nhân ngay ạ.”
Dứt lời, nàng ta chạy vội đến một góc đại sảnh để khởi động một cái pháp trận truyền tin, cước lực thập phần vững chắc, chứng tỏ võ công cũng không kém.
Vô Ngân nhìn bóng lưng nữ tử váy lam mà âm thầm tặc lưỡi.
“Xem đi! Người ta xây dựng thế lực chỉ để giao thương buôn bán, chỉ một tỳ nữ nho nhỏ thôi cũng có tu vi Kết Linh trung kỳ rồi.”
Nghĩ tới đây, Vô Ngân không khỏi nhớ tới vị “Đại quản gia” với tu vi Kế Mộc vừa mới thu nhận đang ở nhà.
Bất giác, hắn lại cười khổ với ý định thành lập thế lực của mình trước đó. Để bắt đầu từ con số không là cực kỳ khó, người tài giỏi có thể dùng tiền để mua về, nhưng chưa chắc mua được sự trung thành của người ta. Hắn liền ấn định đây là kế hoạch về lâu về dài, không phải một sớm một chiều có thể tạo ra được.
----- HẾT CHƯƠNG 111 -----
(Tác đi xin việc mà không ai nhận, vậy nên lại trở về viết truyện đây, kkk =.=)