Chương 112: Cộng thêm ta nữa là chín

*CHƯƠNG 112: CỘNG THÊM TA NỮA LÀ CHÍN*
Trong lúc Vô Ngân còn đang toan tính chuyện tương lai thì nữ tử váy lam đã trở lại.
“Đại Sư! Mời ngài đi lối này.”
Nàng ta nhẹ nhàng thốt lên, chất giọng trịnh trọng hơn trước rất nhiều, bàn tay thon gầy đưa về một phương hướng như một lời mời.


Vô Ngân không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu rồi đi theo nữ tử váy lam, hắn đoán thân phận Luyện Mộc Sư của mình đã được người ta nhận ra rồi, cho nên thái độ mới cung kính đến như vậy.


Du Mục Tổng Hội có đến 19 tầng, thường thì chủ nhân của mỗi thế lực đều thích ở trên tầng cao nhất, nhằm thể hiện địa vị cũng như quyền lực của mình. Thế nhưng, Du Thiên Thu trong ký ức của Vô Ngân lại khác, gã luôn làm việc và tiếp khách ở tầng 2, không phải gã không thích khoe mẽ uy phong của mình, chỉ đơn giản là gã… rất mập, mỗi ngày đều phải leo lên 19 tầng khác gì hành hạ chính mình, hơn nữa lại làm trò cười cho đám thuộc hạ.


Rất nhanh, nữ tử váy lam đã đưa Vô Ngân đến cửa một gian phòng cực lớn ở tầng 2, sau đó nàng ta liền lễ phép cúi chào rồi rời đi.


Vô Ngân đưa mắt nhìn vào bên trong mà thầm đánh giá, tuy là một gian phòng cỡ lớn nhưng nói nó là một cái cung điện thu nhỏ cũng không ngoa, so với trước đây thì cách bài trí nơi này đã thay đổi rất nhiều, vô số vật phẩm quý giá được trưng bày trên kệ, trên tường là những bức tranh sơn dầu của những họa sư nổi tiếng, vô số bức tượng còn được đúc bằng vàng, tuy hào nhoáng hơn trước nhưng không kém phần lộn xộn, nếu xét về thẩm mỹ, nó còn thua cả tầng 3 của tửu lầu Xuân Phong nữa.


“Cái thói khoe của tên này vẫn không đổi nha!”
Sau tấm mặt nạ, Vô Ngân lẩm bẩm trong miệng, lời của hắn chẳng phải mỉa mai gì, chỉ đơn thuần là một lời cảm thán, ai chẳng có sở thích của riêng mình, vẫn còn hơn cái đám công tử đã nghèo còn thích sống phông bạt.


Ngựa quen đường cũ, Vô Ngân sải bước đi sâu vào trong, nếu hắn nhớ không nhầm thì chỉ cần đi thẳng, đến một bức tượng khổng lồ hình con cóc thì sẽ gặp được chủ nhân của Du Mục thương hội - Du Thiên Thu.


Chưa tới một phút, sau khi đi qua gần trăm bức tượng bằng vàng lớn nhỏ, rốt cuộc một bức tượng thập phần xấu xí hiện ra trong mắt Vô Ngân, đó là một con Kim Thiềm Thừ mập ú đang ngậm trong miệng một thỏi vàng, nghe đồn đây là một linh vật phong thủy giúp cho Du Thiên Thu từ một kẻ nghèo hèn trở nên giàu có được như bây giờ.


“Mấy năm quy ẩn giang hồ, phong phạm thần bí của Diệp Đại Sư vẫn như xưa.”
Chưa thấy người đã thấy tiếng, giọng một người đàn ông trung niên ồm ồm vang lên, như muốn chào đón Vô Ngân.


Biết lời vừa rồi đang hướng tới mình, bởi năm đó Vô Ngân không hề tiết lộ danh tính, vậy nên người của Du Mục thương hội mới lấy từ “Diệp” trong “Diệp Shisha” đặt cho hắn một cái ngoại hiệu là Diệp Đại Sư. Không vội trả lời, đi thêm chục bước chân, lọt vào mắt hắn là một người hán tử trung niên với thân hình đồ sộ, mái tóc màu muối tiêu được búi cao, gã ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành cực lớn.


Nhận ra người ngồi kia là ai, tức thì, khóe môi Vô Ngân co giật, Du Thiên Thu mà hắn biết nào mập đến như vậy, khắp người toàn là mỡ, ước chừng phải hơn bốn trăm cân, nhưng khi nhớ ra Mộc hồn của gã, hắn liền biết nguyên do. Ánh mắt hắn không dừng lại, liếc ra đằng sau là hai tên hộ vệ có màu tóc xanh dương và màu tím, trông cực kỳ bắt mắt, khí tức Mộc hồn trên người họ không hề giấu đi, hẳn là Kết Tinh trung kỳ.


Rất may, sự thất thố của Vô Ngân đã được chiếc mặt nạ che khuất, không bận tâm đến hai tên hộ vệ, hắn lạnh giọng lên tiếng.
“Làm Thiên Thu quý chủ chê cười rồi, sau vụ kia, ta trốn còn không kịp.”


Hiểu được Vô Ngân nói đến cái gì, mí mắt Thiên Thu nhíu lại, vốn nó đã híp nay càng híp hơn. Chợt gã bật cười thật to rồi nói một tràng dài.


“Ha ha ha! Vậy mà ta cứ tưởng ngài lần nữa tái xuất, mang theo lượng lớn Diệp Shisha chính phẩm tới đây. Nào! Thế lần này ngài muốn bán gì cho chúng ta? Với tài năng của ngài, bất cứ sản phẩm nào thương hội chúng ta cũng sẽ thu mua toàn bộ với giá cao.”


“Ơ! Thuộc hạ của quý chủ không báo lại sao? Ta đến để thu nợ.”
Vô Ngân cười khẩy trước sự “hồ hởi” giả tạo của Thiên Thu, hắn không kiêng nể mà đáp lại.
Nghe vậy, sắc mặt Thiên Thu liền chuyển biến, gã ra vẻ ngơ ngác mà thốt lên.


“Nợ? Nợ gì chứ? Diệp Đại Sư thật biết đùa, ngài biệt tăm biệt tích vài năm, một ngày đẹp trời quay lại đây rồi nói Du Mục thương hội đang nợ ngài.”


Dứt lời, khí thế trên người Thiên Thu chợt thay đổi, không giận mà uy, mộc lực quấn quanh thân hình mập mạp của gã, khí tức của một Kết Tinh Hậu Kỳ không hề giấu diếm mà tuôn ra.


Lúc này đây, thái độ Thiên Thu đang bày ra đúng với hiện thực tàn nhẫn của Mộc Châu đại lục - Cường giả vi tôn, Mộc hồn thượng đẳng. Ngươi chỉ là một tên Luyện Mộc Sư, tài năng của ngươi tuy có thể giúp ta kiếm tiền, nhưng xét về thực lực, một kẻ chỉ suốt ngày giấu mình trong phòng thí nghiệm thì không đủ tư cách để chèn ép ta.


Đón nhận lời chất vấn của Thiên Thu, Vô Ngân chỉ cười lạnh, tay rút ra một tờ giấy, hắn nói.
“Quý chủ tu luyện Phồn Thực Linh Thụ, đến não của mình cũng ăn mất luôn sao? Giao ước chia lợi nhuận Diệp Shisha ta còn giữ, 20 ngàn Mộc Ngọc ngài mới chỉ đưa ta có 5 ngàn, nay ta tới đây để lấy số còn lại.”


Lời Vô Ngân hoàn toàn là sự thật, sau khi Diệp Shisha bị liệt vào hàng Quốc cấm, thấy được mối nguy hại của nó hắn liền thu tay. Số lợi nhuận thu được cũng đủ cho hắn tu luyện một thời gian dài, mới đầu hắn chỉ lấy trước 5 ngàn Mộc Ngọc, phần còn lại Thiên Thu hẹn khi nào bán hết sẽ thanh toán một lần. Nào ngờ, sau khi bị Lý Chiến ám toán mà trọng thương, Mộc hồn bị phế nên hắn không còn cách nào để tu luyện, tài sản còn lại trong người còn khoảng 2 ngàn Mộc Ngọc, nếu chỉ ăn và nhậu chắc cả đời cùng không hết, vậy nên lúc ấy hắn chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến số lợi nhuận còn lại kia.


Thiên Thu chễm chệ ngồi trên ghế, bất giác lại cười lớn, chiếc nọng dưới cằm rung lên từng hồi, hắn cất giọng chế giễu, lời lẽ cũng không còn mang kính ngữ.


“Năm ấy, ngươi nói dừng là dừng được sao? Sinh ý làm ăn đang vô cùng tốt, ấy vậy mà ngươi chỉ thốt lên hai chữ “dừng lại” rồi biến mất tăm. Ngươi phải biết Du Mục thương hội thừa sức để tiêu thụ Hàng cấm, có bị Hoàng Thất sờ gáy cũng không đến lượt ngươi. Tất cả lợi nhuận khi ấy ta đều đã đem đi thu mua nguyên liệu cho lô hàng mới, toàn bộ đều phải đốt sạch vì không có ngươi chế tác. Giờ đây ngươi xuất hiện, còn dám nổi lòng tham với khoản tiền kia ư?”


“Bốp! Bốp! Bốp! Nói hay lắm! Nói hay lắm!”


Bất chợt, một tràng pháo tay vang lên, là Vô Ngân đang tán thưởng cho những gì mình nghe được. Thế nhưng, bên trong bộ y phục rộng thùng thình, cả người hắn đã trở nên băng lãnh đến đáng sợ, hắn không ngờ tên Thiên Thu kia vì muốn nuốt trọn số tiền kia lại chơi trò lật mặt với mình.


Nhìn phản ứng kỳ quặc trái với lẽ thường của Vô Ngân, Thiên Thu khẽ giật mình, không nghĩ tên kia lại giữ được bình tĩnh đến như vậy. Gần đây, Diệp Shisha do người của gã chế tác đã mô phỏng đến chín phần bản gốc, thu về khoản lợi rất lớn từ chợ đen, nếu Vô Ngân quay lại với thái độ ngoan ngoãn thì được, nhưng giờ một mực đòi lại số tiền kia, gã dễ gì đáp ứng.


Không đủ kiên nhẫn để tiếp tục đôi co, Thiên Thu phất nhẹ tay, ra lệnh cho một tên hộ vệ đuổi người.
“Tưởng ngươi tới đây là muốn tiếp tục hợp tác làm ăn, không ngờ chỉ nói ra những lời vô nghĩa này. Vậy thì… người đâu! Tiễn khách!”


Đối diện, Vô Ngân đang tính nói gì đó thì bị ngắt lời, hơn nữa lại là một cái phẩy tay xua đuổi.
Tên hộ vệ tóc màu tím đằng đằng sát khí bước lại gần, chỉ cần Vô Ngân không ngoan ngoãn rời đi, gã sẵn sàng dùng vũ lực phế đi một cánh tay của hắn.


Thế nhưng, dị biến bất ngờ xảy ra.
“Phanh! Hự!”
Không biết từ đâu ra, một bóng côn xuất hiện nện thẳng vào ngực tên hộ vệ tóc tím, lực đạo khủng bố đến nỗi đánh bay gã đi, thân hình đập mạnh vào một bức tượng gần đó mới dừng lại.


Không gian bỗng nhiên nín lặng như tờ, có chăng là tiếng rên lên ư ử của tên tóc tím đằng xa. Ngồi trên ghế, Thiên Thu chưa kịp định thần thì một giọng nói ngả ngớn vang lên khiến gã tức đến sầm mặt.


“Ai da! Kinh đô đất chật người đông, một mét vuông có tận tám tên cướp. Hôm nay, cộng thêm ta nữa là chín. Mẹ nó! Chơi luật “rừng” với kẻ sống trong rừng, Thiên Thu! Ngươi chán sống rồi.”


Vô Ngân một kích đắc thủ liền lên tiếng châm chọc. Toàn bộ oán khí phải nín nhịn trước Nhã Kiều khi sáng đều dồn hết vào một côn này. Tửu lầu Xuân Phong quá bí ẩn tạm thời không thể đắc tội, nhưng với một Du Mục thương hội, vài năm nay mới nổi lên nhờ buôn hàng lậu mà đã học đòi làm cướp cạn, muốn ăn sạch tiền của hắn sao? Vậy thì hàm răng phải đủ khỏe.


“Lam Mao! Giết hắn!”
Thiên Thu gân cổ hét lớn, ra lệnh cho tên thủ hạ còn lại đứng phía sau mình. Không quan tâm đến lời Vô Ngân nói, cơn giận của gã đã xông tới tận trời, gã không nghĩ tên Luyện Mộc Sư kia sẽ ra tay đánh người ngay tại đây.


Hơn nữa, lúc ra tay, trên người tên kia không hề dao động một chút mộc lực nào, nếu tin này đồn ra ngoài, rằng thủ hạ Thiên Thu hắn toàn là kẻ vô năng, bị một võ giả phàm nhân đánh gục thì ai còn dám ký gửi hàng hóa để mà buôn với bán nữa.


Ngay lúc này, tên hộ vệ Lam Mao đã phi thân lên trước, mộc lực tuôn ra như thác đổ, gã gằn lên.
“Bắc Băng Thần Chưởng, hiện!”
Tức thì, hai bàn tay gã hóa thanh băng tinh, trên bàn tay xuất hiện những mũi băng nhọn hoắt, gã vừa xuất ra một chưởng đánh về phía Vô Ngân, vừa quát lớn.
“ch.ết đi!”


“Quá chậm rồi!”
Lời Vô Ngân vừa dứt, lại thêm một côn nữa được hắn đánh ra, nhưng nó quá nhanh, tựa như trước mắt Lam Mao không hề tồn tại một bóng côn nào cả.
“Phanh! Hự!”


Lam Mao bị đánh văng ra xa, không biết là vô tình hay cố ý, nơi gã hạ xuống chính là chỗ tên tóc tím đang nằm ôm ngực mà than khóc, đầu hai gã tông mạnh vào nhau, cả hai đều lăn ra bất tỉnh.


Thấy vậy, Vô Ngân lấy làm tiếc nuối, uy lực của Niệm Thần Côn phải lúc tỉnh mới cảm nhận trọn vẹn được sự dày vò đáng sợ của nó. Hắn không nghĩ hai tên kia lại yếu đến như vậy, đến một kích cũng không đỡ được.


Bên này, mặt Thiên Thu đã biến sắc, hắn chấn kinh trước sức mạnh cơ bắp của Vô Ngân, càng tức giận hơn là thủ hạ của mình lại chủ quan đến vậy. Nghiến chặt hàm răng, gằn lên thành từng chữ.


“Khá lắm! Diệp Đại Sư, thể năng của ngươi không phải tầm thường, hẳn đã phục dụng một loại mộc dược kích thích nào đó. Nhưng nói về thể năng, Mộc hồn của ta là vô địch.”
“Phồn Thực Linh Thụ - Thiêu Thân Bát Thức.”




Lời vừa dứt, cả thân hình béo xệ của Thiên Thu chợt bốc khói, tiếng xèo xèo vang lên tựa như có cái gì đó đang bị nướng chín. Rất nhanh, cảnh tượng kỳ dị liền hiện ra, thân hình đồ sộ tựa bốn trăm cân của gã liền co rút, đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy.


“Phồn Thực Linh Thụ, xếp hạng 2323 trên Linh Thụ Bảng, thiêu đốt mỡ dự trữ của chủ thể để chuyển hóa thành sức mạnh cơ bắp. Ưu điểm, càng mập thì càng mạnh. Nhược điểm, lục phủ ngũ tạng đều nhiễm mỡ, có nguy cơ tắc nghẽn kinh mạch mà ch.ết.”


Vô Ngân thì thầm trong miệng những gì mình biết về Mộc hồn Phồn Thực Linh Thụ. Vài năm trước, để làm ăn với Thiên Thu, hắn đã tìm hiểu kỹ về người này, từ Mộc hồn cho đến tính cách. Nhưng giờ thì khác rồi, Mộc hồn thì vẫn còn đó, nhưng sự tham lam đã biến gã thành một kẻ qua cầu rút ván.


Nhìn vào màn khói mỗi lúc một dày đặc trước mặt, dường như nó đã nuốt trọn thân hình của Thiên Thu, Vô Ngân thở dài một hơi rồi nói.
“Biến hình xong chưa? Đánh nhanh nhanh, ta còn việc gấp trong người.”
----- HẾT CHƯƠNG 112 -----


(Đôi lời tác giả: Nhớ *Bình Luận* gì đó cho vui cửa vui nhà nha các bạn ^^ Động lực của mình nó nằm ở đó đó)






Truyện liên quan