Chương 113: Khoai to không lo chết đói

*CHƯƠNG 113: KHOAI TO KHÔNG LO CHẾT ĐÓI*
“Biến hình xong chưa? Đánh nhanh nhanh, ta còn việc gấp trong người.”
Lời vừa dứt, bất ngờ một bóng đen lao ra từ màn khói, tốc độ nhanh đến kinh người, mí mắt Vô Ngân khẽ giật, trước mặt hắn đã là một nắm đấm cực kỳ hung mãnh.
“Vút… xèo xèo.”


Nắm đấm cắt vào không khí, tựa hồ đạt đến tốc độ âm thanh, tiếng mỡ xì xèo do bị thiêu đốt mỗi lúc một lớn.
“Hút!”
Vô Ngân cúi thụp người xuống, vừa vặn tránh được một quyền kia, nhưng da đầu vẫn truyền lại cảm giác bỏng rát.


Vừa rồi hoàn toàn là phản xạ đến từ bản năng của cơ thể, quả thực mắt hắn không theo kịp quỹ đạo của một quyền có tốc độ khủng bố ấy.
“Vút… xèo xèo.”


Khoảnh khắc đầu Vô Ngân vừa cúi xuống, một lần nữa âm thanh thiêu đốt lại vang lên, hắn giật thót khi cảm thấy một bên má trở nên đau nhức, một quyền đã dí sát tới mang tai.
“Phốc… hút!”


Vô Ngân chồm người lên trước, lộn một vòng dưới sàn nhà, né được một đòn cực kỳ hiểm ác.


Nới rộng được khoảng cách, lúc này Vô Ngân mới mơ hồ thấy được chân thân của Thiên Thu. Trong mắt hắn, tên kia nào còn là một gã trung niên với thân hình xập xệ đầy ngấn mỡ nữa, dáng người lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn, còn cao hơn hắn những một cái đầu, cả thân hình được một lớp khói xám quấn quanh, đẹp tựa chiến thần.


Chiến lực mà Thiên Thu bày ra đã nằm ngoài sức tưởng tượng của Vô Ngân, thể năng sau khi được mộc lực chuyển đổi như muốn vượt qua cực hạn của con người. Quả thực gã không nói điêu, luận về gia trì thể năng, Mộc hồn Phồn Thực Linh Thụ là vô đối.


Đột nhiên, đang còn khụy một gối dưới đất thì mắt Vô Ngân trợn trừng, trán hắn kéo đầy hắc tuyến, miệng há lớn, chiếc cằm như sắp chạm đất, đến nỗi, suýt nữa thì chiếc mặt nạ trên mặt cũng rơi xuống, chút kinh ngạc về thực lực của Thiên Thu bỗng nhiên mất sạch.


Sau khi thiêu đốt toàn bộ lớp mỡ trên người, khói thoát ra từ trên người Thiên thu đã không còn nữa. Đập vào mắt Vô Ngân lúc này là một gã trung niên trần như nhộng đang khoe ra toàn bộ cơ thể của mình, đáng chú hơn là phần hạ thân của gã, một sinh vật khổng lồ đang ngạo nghễ giương cao.


Hóa ra, sau khi thân hình được thu gọn, bộ y phục lúc trước đã trở nên quá khổ so với Thiên Thu, khoảnh khắc gã phi thân đánh về Vô Ngân, tựa như mãnh long phá trứng, người thì đi ra nhưng toàn bộ y phục đều ở lại.
“Mẹ kiếp! Khoai to không lo ch.ết đói trong truyền thuyết là có thật sao?”


Vô Ngân buồn bực mà thầm chửi. Hắn không ngờ kích cỡ thứ kia của Thiên Thu lại tỉ lệ thuận với độ giàu có của gã. Hơn nữa, nó phải to gần gấp đôi so với con rồng nhỏ trên người mình, như vậy đã đành, lúc lâm trận đánh nhau, hà cớ gì phải giương cao đến như vậy?


Mọi tâm tình của Vô Ngân đều ẩn sau chiếc mặt nạ màu đen kịt, Thiên Thu nào đâu biết có một kẻ đang thầm ganh tỵ với “vốn tự có” của chính mình. Gã lúc này đã trở nên âm trầm bất định, hai quyền nhanh như chớp giật bị tên kia nhẹ nhàng né tránh, gã liền biết rằng hành động quỵt tiền hôm nay đã vô tình tạo ra một kẻ thù cực kỳ nguy hiểm, nếu không thẳng tay diệt sát, mai sau ắt phải gặp họa.


Chợt Thiên Thu lên tiếng, giọng điệu thập phần hòa hoãn.
“Diệp Đại Sư! Thân thủ ngươi không phải tầm thường. Xem như mọi chuyện hôm nay đều là hiểu lầm, tiền ta sẽ trả, chỉ cần…”
“Phanh!”


Tưởng như Thiên Thu gặp khó mà hạ mình thương lượng, lời còn chưa dứt, gã đạp mạnh xuống sàn, thân hình biến mất tại chỗ.
“Thật lắm trò!”
Vô Ngân khinh bỉ trước thủ thuật gà mờ của Thiên Thu, một kẻ chém giết từ trong chiến trường đi ra như hắn, liệu để mình phân tâm bởi một lời nói sao?


Đúng khoảnh khắc này, một quyền còn mạnh hơn trước xuất hiện trước mặt Vô Ngân, quyền còn chưa tới, lấp ló dưới ngực hắn là một bóng quyền âm hiểm khác, tựa hồ Thiên Thu không cho hắn cơ hội né tránh.
“Vút… vút”


Hai quyền một trước một sau lao đến, uy lực thập phần bá đạo, nếu chẳng may không tránh được, đầu và ngực Vô Ngân hẳn sẽ vỡ nát.
Vô Ngân cười gằn, lúc trước là bởi kinh ngạc trước sự thay đổi quá đột ngột của Thiên Thu, thêm vào đó là hắn chưa hề dùng mộc lực.


“Hắc hắc! Sợ ta lần nữa né chiêu hay sao? Muốn đánh, ta đứng im cho ngươi đánh”


Xoay dọc Niệm Thần Côn che chắn trước mặt, lực lượng trên cơ thể Vô Ngân chợt bùng phát, hai cánh tay như biến thành gọng thép mà siết chặt thân côn. Thế nhưng, vẫn như trước, hắn không hề dùng đến một tia mộc lực nào, quyết dùng chính sức mình để chống đỡ.


Niệm Thần Côn vừa được đưa lên thì hai bóng quyền hung mãnh cũng lần lượt ập tới, vừa vặn đánh vào thân côn, chứng tỏ Vô Ngân đã có ý định đón đỡ một lúc hai quyền này.
“Phanh! Phanh!”
“Xoạt… xoạt…”


Lực đạo cương mãnh nện vào Niệm Thần Côn, cả người Vô Ngân bị bật ra xa hơn chục mét, hai chân hắn ghì chặt, trên sàn đá nứt toác thành một đoạn dài. Hai cánh tay lúc này còn run lên bần bật, xương cốt trên người kêu lên lách cách, bả vai có chút nhói. Trái lại, đằng sau chiếc mặt nạ là một nụ cười gian trá.


“Ai ui… a… a… tay của ta? Tay của ta?”


Không làm Vô Ngân thất vọng, kế đó là tiếng kêu la thảm thiết của Thiên Thu. Lúc này đây, hai cánh tay của gã hoàn toàn rủ xuống, bàn tay biến thành dị dạng, toàn bộ xương khớp nơi bàn tay bị chấn cho vỡ nát, hành hạ gã không chỉ cơn đau đến từ thể xác, nó như thấu tận tâm can, dày xéo linh hồn gã.


“Chậc! Dùng cả nhục thân để đánh vào Niệm Thần Côn thì quả là bản lĩnh.”
Vô Ngân nghe Thiên Thu đang không ngừng rên rỉ, khóc như kêu cha gọi mẹ mà thầm tặc lưỡi. Với hắn, bị Niệm Thần Côn đánh hay đánh Niệm Thần Côn thì cũng như nhau, kết cục chỉ có một mà thôi.


Quan sát thấy một Thiên Thu tựa như chiến thần chỉ lóe sáng chưa được năm giây, hai cánh tay lủng lẳng hẳn đã bị phế, Vô Ngân xoay tít Niệm Thần Côn trong tay, chậm rãi bước tới, miệng cất lời châm chọc.


“Thể năng của ngươi quả nhiên mạnh mẽ, vượt qua giới hạn của con người, nhưng bộ xương cốt lười biếng kia vẫn là không theo kịp.”


Lời Vô Ngân không phải nói suông, hắn bắt đúng yếu điểm của Thiên Thu, việc gã phải ăn thật nhiều để tích trữ mỡ thừa hòng tu luyện Phồn Thực Linh Thụ đến cực hạn là không sai, thế nhưng gã đã mắc phải một khuyết điểm chí mạng, đó là cơ thể càng béo phì thì càng lười vận động, xương cốt không được rèn luyện thì một khi thi triển Mộc hồn, nó làm gì gánh được nguồn lực lượng khổng lồ kia.


Đối diện, Thiên Thu đang đau đớn không nói thành lời, đôi mắt đỏ ngầu, mặt nhăn như đít khỉ, làm gì nghe ra ý cảnh trong lời Vô Ngân nói.


Gã nhìn đối thủ đang từng bước tiến lại gần mà lòng trở nên e sợ, đỡ được hai quyền mà vẫn ung dung tự tại, thì căn cốt của tên kia phải vững chắc đến nhường nào. Trong mắt gã giờ đây, Vô Ngân đang ẩn mình trong bộ y phục màu đen kia không khác gì một con Dị thú đội lốt người.
“Xoẹt!”


Bất chợt, Vô Hình Đao xuất hiện trên tay Vô Ngân, hắn dứt khoát chém mạnh về một bức tượng hình con cóc gần đó. Tức thì, một góc thỏi vàng mà con Kim Thiềm Thừ đang ngậm bị cắt ra, hắn nhanh tay bắt lấy mảnh vàng.


Hành động này khiến cho Thiên Thu giật nảy mình, linh vật mà gã ngày ngày cung phụng bỗng dưng bị tổn hại, cơn đau trong lòng gã dường như tăng lên gấp bội.
“Ta… ta giết ngươi.”


Thiên Thu hét lớn, mặc kệ cơn đau đang âm ỉ phi thân về phía Vô Ngân, tay bị phế nhưng hai chân vẫn còn, gã tung ra một cước, dồn nén tất cả căm hờn vào trong đó.
“Hút!”


Vô Ngân nhẹ nhàng lách người né chiêu, đối phương bị phế đã đành, đằng này còn chiến đấu trong cơn uất hận, hắn biết thắng thua kết cục đã rõ.
“Phanh!”


Nhanh như thiểm điện, Vô Ngân nhảy lên cao, như hổ vồ mồi, một đầu gối nện thẳng xuống lồng ngực Thiên Thu, khiến gã té ngửa ra sau, miệng há hốc vì khó thở.
“Phốc…”
“Khặc! Khặc! Ưm… ưm…”


Đầu gối Vô Ngân vẫn tì trên ngực Thiên Thu, hắn đâm mạnh mảnh vàng trong tay vào hốc miệng của gã, tiếng răng gãy vụn, kèm theo đó là tiếng ho khan, chỉ cần Vô Ngân dùng thêm một chút lực nữa, có thể chủ nhân của Du Mục thương hội sẽ đi đời nhà ma.


Toàn thân Thiên Thu vùng vẫy liên hồi, muốn thoát ra khỏi tư thế bị kìm kẹp, nhưng dường như trên ngực gã là một ngọn núi Thái Sơn đang đè xuống, cảm giác bất lực muốn buông xuôi.
“Ưm… ưm… ưm”


Trong giây phút tuyệt vọng, gã không ngừng lên tiếng xin tha, nhưng mảnh vàng kia đã hoàn toàn lấp kín miệng gã, trong đó còn có máu và răng trộn lẫn vào nữa, muốn nói gì cũng không được, lúc này gã không khác gì con linh vật Kim Thiềm Thừ của mình cả, tuy nhiên đâu phải cứ được ngậm vàng trong miệng là sung sướng.


“Thiên Thu quý chủ! Đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi, nên nhớ… tiền của ta không đáng giá bằng mạng của ngươi.”
Vô Ngân gằn giọng, sát khí trên người lần đầu tiên xuất ra, chỉ cần Thiên Thu còn ngoan cố, hắn sẽ không ngại mà giết người.


Lời vừa nói ra, tựa như tiếng lòng của Thiên Thu, gã lập tức ngưng vùng vẫy, đầu gã gật xuống liên hồi, tựa như đã đồng ý.
Ngay sau đó, gã cố gắng nhịn đau để nhấc cánh tay đang gãy gập của mình lên, rất nhanh, một túi Mộc Ngọc cỡ lớn từ nhẫn không gian của gã rơi rớt ra ngoài.


Thấy tiền đã tới tay, Vô Ngân lập tức buông thỏi vàng đang kẹt cứng trong miệng Thiên Thu ra, sau đó thu túi Mộc Ngọc vào nhẫn của mình, hắn cười sảng khoái rồi nói.
“Ha ha ha! Quý chủ thật biết làm ăn, bấy nhiêu đây cũng phải 30.000 Mộc Ngọc.”


Dứt lời, Vô Ngân vứt nhẹ tờ giấy giao ước năm xưa giữa mình và Thiên Thu lại rồi lên tiếng.
“Tiền đã trả, từ nay về sau chúng ta không nợ nần gì nhau. Nhớ kỹ, biết thân biết phận thì sống cho tử tế, đừng ỷ có quan to trong Hoàng Thất chống lưng mà làm càn làm bậy.”


Nói xong, Vô Ngân chẳng thèm bận tâm Thiên Thu có nghe hay không, hắn đứng dậy, dứt khoát phi thân qua một cái cửa sổ rồi biến mất, để lại vị chủ nhân của Du Mục thương hội trần như nhộng nằm bất lực với mảnh vàng lớn còn trong miệng, gã rất muốn lấy nó ra nhưng hai tay đã bị phế, không cách nào xoay sở.


Phải một lúc sau, thủ hạ của Thiên Thu mới tỉnh dậy, tên Lam Mao chạy vội đến bên gã, sau một hồi ư ư a a thì tên kia mới hiểu ý mà rút mảnh vàng kia ra.
“Phốc!”
Máu văng ra tung tóe, mảnh vàng thấm đẫm màu máu nhỏ từng giọt xuống sàn nhà. Đôi mắt Thiên Thu giờ chỉ toàn tơ máu, hắn căm phẫn gằn lên.


“…áo …ới … ại ….oàng …ử, …ó …ẻ …àm …oạn …u … ục …ương ….ội.”
(Báo với Đại hoàng tử, có kẻ làm loạn Du Mục thương hội)


Vì mất hơn mười mấy cái răng, hơn nữa vòm họng đang bị thương tổn, khẩu âm của Thiên Thu là thập phần ngọng nghịu, gã đang chìm trong cơn giận dữ của mình, làm gì nhận ra điều ấy.


Lam Mao ngây người ra một lúc, rốt cuộc cũng hiểu chủ tử mình nói gì, lập tức nhận lệnh mà chạy đi. Nếu lời này Vô Ngân nghe được, chắc hẳn sẽ rất giật mình, hắn thừa biết chống lưng cho Du Mục thương hội là một vị quan lớn trong Hoàng Thất, như vậy mới bảo kê cho bọn họ giao dịch hàng lậu trong Kinh thành, nào ngờ người ấy lại là Đại hoàng tử đức cao vọng trọng, một trong những kẻ có khả năng đăng cơ ngôi vị Thái tử.


……….
Sau khi rời khỏi Du Mục Tổng Hội, Vô Ngân lần nữa ẩn mình trong không khí, sau nhiều lần luồn lách qua những con hẻm nhỏ, hắn trở lại trên chiếc xe ngựa của mình.


Vốn tưởng rằng chuyến này vô cùng thuận lợi, bởi Thiên Thu đã từng làm ăn với hắn một đoạn thời gian dài, chữ “tín” gã từng gây dựng là không thể chối cãi. Nào ngờ, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Du Mục thương hội phất lên như diều gặp gió, bản tính tham lam trong con người gã trỗi dậy mà phá bỏ cả giao ước.




Tới đây, Vô Ngân chỉ thầm tặc lưỡi, Nhân Sinh qua lời Bụt nói chẳng sai chút nào, Đạo tâm không vững thì bản ngã có thể thối rữa lúc nào không hay. Buôn bán cũng có Đạo của bán buôn, một khi đánh mất chính mình thì kết cục chẳng bao giờ là tốt đẹp.


Gạt bỏ chút thất vọng về Nhân Sinh ra sau đầu, Vô Ngân cởi bỏ toàn bộ y phục trên người mình, sau đó đánh xe trở về nhà. Chuyện về Tửu Thần Côn, hắn cần phải bàn bạc kỹ với Tử Long, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều.


Nửa giờ sau, xe ngựa của Vô Ngân chậm rãi trở về phủ đệ của mình ở Đông thành. Nhưng nhìn từ đằng xa, mắt hắn chợt nheo lại, một tia tò mò chạy ngang qua đầu, bởi trong mắt hắn là hơn chục binh sĩ với giáp mũ chỉnh tề đang chặn ở cửa, tác phong thập phần trang nghiêm.


Xe ngựa tiến lại gần, Vô Ngân nhìn thấy Quang Mục đang đi qua đi lại trước cửa, biểu tình cực kỳ chộn rộn.
“A! Đại nhân đã về.”
Đúng lúc này, Quang Mục phát hiện ra Vô Ngân, không đợi hắn xuống ngựa, ông ta đã nhanh chân chạy đến, vội vã báo tin, thanh âm có phần kích động.


“Đại nhân! Tam… Tam hoàng tử đến tìm ngài.”
----- HẾT CHƯƠNG 113 -----






Truyện liên quan