Chương 114: Hầm Mộ xuất thế

*CHƯƠNG 114: HẦM MỘ XUẤT THẾ*
Trong đại sảnh, một nam tử nho nhã đang ngồi nhâm nhi chén trà nóng trên tay, gương mặt tuấn mỹ kết hợp với bộ y phục màu vàng quyền quý, họa tiết rồng bay phượng múa trên vạt áo trông cực kỳ sinh động, chứng tỏ người thêu ra nó phải chau chuốt đến từng đường kim mũi chỉ.


Bất chợt, nam tử ấy cất giọng, thanh âm có chút bất mãn.
“Qua Long, sao lâu vậy hắn còn chưa về?”


Hóa ra người vừa lên tiếng chính là Tam hoàng tử, hắn đã ngồi đợi Vô Ngân hơn một giờ rồi. Với hắn, việc thấp thỏm chờ đợi một kẻ khác là chuyện trước nay chưa từng có. Ngoài Đế Vương cha của hắn ra, còn ai dám bắt một Tam hoàng tử cao cao tại thượng phải chờ đợi.


“Chắc nhanh thôi! Lúc từ biệt, hắn nói với ta có chút việc phải làm.”
Đứng gần đó, Qua Long điềm đạm trả lời, mà lạ thay, lời hắn nói không hề câu nệ lễ tiết đáng ra phải có của một quân thần, tựa hồ không sợ Tam hoàng tử trách phạt.


Ấy vậy, bên kia Tam hoàng tử chỉ gật nhẹ đầu, dường như nghe cũng thành quen, như vậy mới thấy địa vị của Qua Long trong lòng Tam hoàng tử khác biệt đến nhường nào so với những kẻ khác. Đây cũng là lý do ai ai cũng phải kiêng dè Qua Long mỗi lần chạm mặt, cho dù cấp bậc của họ có cao hơn nữa cũng phải bày ra năm phần kính ý với hắn.


“Bịch! Bịch! Bịch!”
Bỗng nhiên, có tiếng bước chân trầm ổn vang lên, cả Qua Long và Tam hoàng tử đều đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
“Vô Ngân, ngươi rốt cuộc cũng về?”


Qua Long là người lên tiếng đầu tiên, sự điềm tĩnh lúc trước cũng lập tức bay biến, miệng cười tươi, chủ động tiến lên trước chào đón Vô Ngân.


Trên ghế, bộ dáng khoan thai của Tam hoàng tử cũng không còn, đôi mắt tinh tường của hắn khẽ nhíu lại, tuy đã nghe Qua Long tường thuật sơ qua nhưng hắn không ngờ kẻ đang đứng trước cửa kia lại là Vô Ngân, không những anh tuấn mà còn rất cao to, hắn ẩn ẩn nhìn ra, trong bộ y phục màu xám kia hẳn là một cơ thể cường tráng, thêm vào đó, khí chất từ người Vô Ngân phát ra có chút lạ, là cực kỳ nội liễm, vững chãi như sơn.


Vô Ngân gật đầu đáp lại Qua Long, hắn không nói gì, khẽ nghiêng đầu, đưa ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Tam hoàng tử. Tưởng chừng ngày mai mới có thể diện kiến người “anh rể hờ” này, nào ngờ chưa tới nửa ngày thì người ta đã chủ động tìm đến.


Rất nhanh, Qua Long biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ, hắn tinh ý mà xin phép rời đi, trả lại không gian riêng tư cho cả hai người.
Nắng chiều nghiêng mình rọi qua khung cửa sổ, những hạt nắng vàng ươm tô điểm lên đại sảnh một bức tranh xinh đẹp màu nắng.


Không khí trở nên trầm lắng, hai nam tử, một lãng tử quyến quý, một anh tuấn trẻ trung được ngăn cách bởi chiếc bàn gỗ màu đỏ sẫm, cả hai đều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh màu nắng đang chiếu rọi trên sàn nhà, tựa hồ ai cũng có suy tư của riêng mình.


Chợt Tam hoàng tử ngẩng đầu, đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, ánh mắt có chút xa xăm, hắn thấp giọng hỏi nhỏ.
“Nàng… nàng có hạnh phúc không?”
Vô Ngân khẽ thở dài, hắn biết Tam hoàng tử đang hỏi về ai, bị khơi gợi vết thương lòng, nét mặt hắn trở nên buồn bã, thế nhưng hắn vẫn đáp lại.


“Lúc đi xa… nàng vẫn cười.”
“Cảm… cảm ơn ngươi.”


Tam hoàng tử thất thần mà nói lời cảm tạ. Dưới vạt áo, mười đầu ngón tay bấu chặt vào bắp đùi mình. Câu trả lời của Vô Ngân khác nào là lời báo tử, hắn còn đang hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra với đứa em gái duy nhất của mình, nhưng rốt cuộc hắn cũng phải ép mình thật thanh tĩnh để đón nhận tin dữ. Dù gì, cái ngày tiễn biệt Thất công chúa ở Chi Lăng tỉnh vực, hắn cũng đã ngầm ấn định ấy là lần cuối được nhìn mặt nàng khi còn sống, bởi một khi thiêu đốt Mộc hồn là vô phương cứu chữa.


“Kịch!”
Một cái lọ nhỏ được Vô Ngân đặt trên bàn, biểu cảm của Tam hoàng tử hắn nhìn thấy tất cả. Hắn lấy làm mừng cho Thất công chúa, ít ra cũng có người thân tưởng nhớ đến nàng.
“Cái này không nằm trong di nguyện của Nguyệt Nhan, nhưng… ta nghĩ ngươi sẽ trân trọng nó.”


Vô Ngân lên tiếng, vừa nói hắn vừa đẩy chiếc lọ về người đối diện.
Lúc này, bàn tay Tam hoàng tử khẽ run, hắn nhẹ nhàng cầm chiếc lọ lên, hắn biết trong này đựng cái gì, ngón tay thon dài miết nhẹ lên đóa hoa được tráng bằng men sứ, tựa như đang nâng niu, vỗ về cô em gái nhỏ của mình.


Một hồi lâu, sau khi thả mình trôi nổi vào trong những kỷ niệm thời thơ ấu, Tam hoàng tử mới dứt khoát cất chiếc lọ đi, hắn trịnh trọng nói.
“Đa tạ ngươi.”
Cảm nhận được lời cảm tạ kia là xuất phát tự đáy lòng, Vô Ngân không biết nói gì hơn, hắn chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.


Sau khoảnh khắc ấy, sắc mặt Tam hoàng tử chợt thay đổi, tựa hồ biến thành một con người khác. Bi thương, u sầu và cả một tia hối hận đều bị hắn giấu nhẹm đi, thay vào đó là khí chất của một kẻ đức cao vọng trọng, giống như những cảm xúc mà hắn bày ra lúc trước chỉ là một màn kịch giả tạo.


Vô Ngân khẽ lắc đầu ngao ngán, con người sinh ra vốn có quyền được khóc, được buồn, được bộc lộ sự yếu đuối của bản thân, nhưng với những kẻ sinh ra trong Hoàng Thất lại khác, thời thời khắc khắc phải bày ra một cái vỏ bọc mạnh mẽ và uy nghiêm. Hắn tự hỏi, sống như vậy… liệu có mệt không?


Và rồi, Vô Ngân không nhịn được mà xoay chuyển chủ đề.
“Ta không nghĩ người như ngươi đến đây chỉ để hỏi về nàng.”


Thanh âm có chút mỉa mai và chế giễu, nhưng Tam hoàng tử lại xem nó như không, kẻ làm chính trị, da mặt phải dày tựa tám tấc, chỉ một cái nhíu mày biến sắc thôi cũng đủ hại ngươi đời đời không ngóc lên được.
Hít vào một hơi thật sâu, hắn bình thản đáp lại bằng một câu hỏi.


“Nghe nói ngươi muốn tìm ta?”
Vô Ngân cười nhẹ, hắn trầm giọng nói, ngữ điệu thập phần nghiêm túc.
“Nói chuyện của ngươi trước đi.”


Vô Ngân nói ra lời này vì hắn biết rõ, Tam hoàng tử sẽ không vô cớ chủ động đến tìm mình, hơn nữa lại đến thẳng tận nhà. Một kẻ coi trong địa vị và mặt mũi như hắn ta sẽ không làm ra điều ấy, cùng lắm là thông tri cho Qua Long triệu kiến mình đi vào.


Vô Ngân còn mạnh dạn suy đoán, việc Tam hoàng tử rời Hoàng Thành trong lúc Đế Vương ban bố lệnh cấm hẳn sẽ có nguyên do cực kỳ hệ trọng, có khả năng việc ấy liên quan đến chuyến thăm của Sứ đoàn Kim Long đế quốc.


Lời vừa lọt tai, Tam hoàng tử chẳng thèm giấu đi sự ngạc nhiên trên nét mặt, hoặc là đang cố diễn xuất, hắn cất lời cảm thán.
“Kẻ thông minh như ngươi nên ra sức phụng sự Đế quốc mới phải. Đúng là có chuyện cần ngươi giúp.”
“Quả nhiên…!”


Nghe tới đây, Vô Ngân biết mình đã đoán trúng phân nửa. Một khi Tam hoàng tử đồng ý mở lời trước, chứng tỏ đã cho hắn chiếm thế chủ động. Nếu như vậy, khi bàn đến việc kia thì hắn sẽ dễ nói chuyện hơn rất nhiều.
Vô Ngân làm bộ tò mò, hắn cười nhạt rồi hỏi.


“Là việc gì mà khiến cho một kẻ đại danh đỉnh đỉnh, dưới một người trên vạn người như ngươi phải mò mẫm tới đây?”


Tam hoàng tử khẽ giật mình, hắn hoàn toàn nghe ra được ý đồ của Vô Ngân, hẳn là đang cố ý tâng bốc mình lên để đẩy cao mức độ nghiêm trọng của vấn đề kia, sau đó mặc sức mà thương lượng.


Liếc nhẹ Vô Ngân đang xì xụp ly trà nóng một cách thô kệch, Tam hoàng tử không nhịn được mà thầm nghĩ.
“Văn võ song toàn, tên này không làm chính trị thì hơi phí.”


Rất nhanh, Tam hoàng tử gạt bỏ chấp niệm thu mua Vô Ngân về dưới trướng, bởi điều ấy là không thể. Trong tiềm thức, hắn cảm giác tên kia là một con ấu long chưa trưởng thành, trong tương lai, một Mộc Long đế quốc nho nhỏ là không thể nào dung chứa được con mãnh long ấy. Thế rồi, thở dài một hơi, hắn thẳng thắn đáp lại bằng một lời chất vấn.


“Ta biết ngươi có Song Mộc Hồn, hơn nữa có một cái đã đạt tới Hóa Hình, bí mật này ta chẳng kể với ai. Ta chỉ hỏi ngươi, Vô Tướng Thần Thụ kia của ngươi… đã đột phá Hóa Hình chưa?


Vô Ngân nhíu mày, hắn thầm đoán việc Tam hoàng tử cần giúp hẳn liên quan đến tu vi của mình. Việc đã phục hồi Mộc hồn Vô Tướng Thần Thụ tên kia biết được chắc là do Qua Long thuật lại, chuyện này hắn không trách Qua Long, bởi Tam hoàng tử chỉ cần ra sức điều tr.a hẳn sẽ rõ ngọn ngành âm mưu của Lý Chiến.


Và rồi Vô Ngân thờ ơ đáp lại.
“Làm ngươi thất vọng rồi, sau khi lấy lại Mộc hồn, Vô Tướng Thần Thụ của ta vẫn còn loay hoay ở cảnh giới Kết Tinh đại viên mãn mà thôi.”
“Bép! Tốt! Tốt! Không đột phá là tốt rồi.”
Bất chợt, Tam hoàng tử vỗ đùi một cái, miệng khen lên không ngớt.


Vô Ngân nghe vậy thì nghệt mặt ra, mới đầu hắn còn tưởng tên kia sẽ phải thất vọng lắm khi biết mình chưa đột phá. Chẳng nhẽ phải yếu như vậy mới có thể giúp được hắn, mới nghe đã thấy ngược đời.
Phát hiện sự nghi hoặc trên nét mặt Vô Ngân, Tam hoàng tử vội giải thích.


“Có lẽ ngươi đã nghe tin, bên phía Kim Long đế quốc vừa có một sứ đoàn sang thăm”.
Nhìn kẻ đối diện đầu xác nhận, hắn lại nói tiếp.


“Thật ra, thực hư bên trong khác xa với tin tức bên ngoài. Họ đến không phải để duy trì mối giao hảo của hai đế quốc, mà là đến để giải quyết tranh chấp.”
“Tranh chấp? Lại có chiến tranh à?”


Vô Ngân khẽ giật mình mà hỏi lại, theo hắn biết, Mộc Long và Kim Long tuy không ưa gì nhau, nhưng vùng biên giới giữa hai đế quốc lâu nay chẳng xảy ra chiến sự gì, nghe đâu chỉ vài lần xô xát do nạn buôn lậu mà thôi.


Nghĩ tới đây, hắn càng trở nên ngờ vực, nếu chiến tranh nổ ra thì chưa đến lượt mình phải ra chiến trường, Mộc Long đế quốc thiếu gì nhân tài, trong tất cả các sư đoàn, nhiều kẻ còn có tu vi cao hơn cả Lý Chiến. Đấy là chưa kể nội bộ của Hoàng Thất, quân đội do con cháu nhà họ Ngô đảm nhiệm mới thực sự là lực lượng nòng cốt, các tổ chức quân đội giống như Sát Mộc sư đoàn do người khác họ nắm giữ chỉ là lực lượng trị an mà thôi. Một khi chiến tranh thực sự xảy ra, quả thực chỉ đáng làm pháo hôi trên chiến trường.


Tam hoàng tử nghe vậy thì khẽ cười, vô tình làm hắn càng trở nên tuấn mỹ, hắn từ tốn bác bỏ.




“Không phải chiến tranh, chuyện là dạo gần đây xuất hiện một cái Hầm Mộ xuất thế, theo tin tức truyền về thì cái mộ ấy có khả năng là của một vị cường giả tu vi Hợp Giới đại viên mãn, cái mộ ấy vùi sâu dưới lòng đất, niên đại chắc phải cách đây mấy ngàn năm, chắc chắn trong đó sẽ chứa rất nhiều bảo vật. Khổ nỗi, cái Hầm Mộ đó lại nằm ngay trên đường biên giới giữa hai đế quốc, vậy nên toàn bộ bảo vật có trong đó đều phải chia ra.”


Bất chợt, Vô Ngân khua tay mà lên tiếng.
“Dừng! Đừng nói ngươi tìm ta để tuyển người đi đào mộ thuê nha. Ta biết mình nhanh tay lẹ mắt, nhưng cái này thì thôi đi, vào Hầm Mộ của một cường giả Hợp Giới khác nào là tự sát.”


Vô Ngân hoàn toàn hiểu rõ lời Tam hoàng tử vừa nói, khái niệm về Hầm Mộ hắn cũng từng đọc qua, kiến thức này không quá xa lạ gì với hắn, bởi hàng năm, Mộc Long đế quốc lúc nào chẳng xuất hiện vài cái mộ cổ do địa chất đứt gãy mà hiển lộ. Tuy bảo vật giấu trong đó khiến ai ai cũng thèm nhỏ dãi, nhưng kèm theo đó là sự hung hiểm đến cùng cực.


Những người bỏ ra công sức và tiền của để xây riêng cho mình một cái Hầm Mộ nào phải là kẻ tầm thường, không phải đại cường giả thì cũng là bá chủ một phương, trận pháp được khắc trong đó nhiều như mây, bất kỳ một cái bẫy rập nào đều có thể giết người. Nói tóm lại, con quỷ tham lam trong lòng Vô Ngân không đủ to để đi chịu ch.ết.


----- HẾT CHƯƠNG 114 -----






Truyện liên quan