Chương 4: Sáng sớm đã định mời chào buôn bán?
Về đến nhà, Tống Khinh Ca nhanh chóng tắm rửa, gột đi tất cả mệt mỏi cùng những điều chán chường. Trong phòng tắm, khi hơi nước tản ra hết, thân hình cô dần dần hiện ra rõ ràng.
Trên cổ là những dấu vết gì?
Đâu chỉ có ở cổ, còn rất nhiều chỗ khác trên cơ thể, đều là những dấu vết đậm có, mờ có.
Đây chính là cái mà người ta thường gọi là " dấu hôn" sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô đột nhiên ứng hồng.
Thật đáng ch.ết. Đây chính xác là kết quả của việc tối qua cô tham vui.
Cô chọn một chiếc áo sơ mi cổ dựng, như vậy mới phần nào che đi những dấu hôntrên cổ, tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa. Chọn trang sức màu đen cùng tông với chiếc váy kiểu âu. Trang phục điển hình công sở. Chọn tiếp đôi giày cao gót đen. Sau đó, cô hít thật sâu, sẵn sàng đi ra chiến trường.
Điện thoại di động bất chợt vang lên, là của trợ lý An Ny. Giọng nói nghe rất bình tĩnh vốn có: " Tống tổng, báo chí đưa tin bắt đầu từ ngày hôm nay, La thị khẳng định rằng không có bất cứ quan hệ nào với cô nữa."
Tống Khinh Ca lập tức tìm ngay tờ báo mà An Ny nói. La thị đại ý nói rằng: " Bởi vì quan điểm sống và suy nghĩ có nhiều điểm không giống nhau, cho nên La Thê Sâm cùng Tống Khinh Ca quyết định huỷ bỏ hôn ước, hai người cầu chúc cho đối phương mạnh khoẻ, nhanh tìm được hạnh phúc."
Lúc đầu, khi tập đoàn Tống thị gặp phải khủng hoảng kinh tế, giới truyền thông cũng có nghi hoặc, trên internet rất nhiều đưa nhiều tin suy đoán rằng hai người có thể chia tay. Nhưng khi đó, La Thế Sâm lại khẳng định chắn chắn với truyền thông rằng: " Tôi sẽ luôn ủng hộ Khinh Ca. Tôi sẽ luôn ở phía sau cổ vũ cho cô ấy."
Mặc dù, từ trước tới giờ hắn ta chưa từng làm việc gì thiện ý để giúp Tống thị, nhưng nghe những lời này, cô lại thấy rất cảm động. Cũng giúp cô gắng gượng chống đỡ để mong tìm ra một con đường sống.
Thế nhưng, bây giờ lại lên báo nói những điều này. Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây là đang ép tập đoàn Tống thị vào bước đường cùng rồi.
Cô đột nhiên nhớ lại những lời mà tối qua Đổng Tùng San nói: " Cô ta dù sao cũng là vị hônthê của anh đó." Lúc ấy La Thế Sâm trả lời: " Ngày mai sẽ không phải nữa." Thì ra, hắn đã sớm có ý định buông tay cô. Giờ lên tiếng khẳng định, chắc chắn đã chuẩn bị từ trước. Chỉ chờ ngày hôm nay công bố. Mà cô, lại là người cuối cùng biết.
" Tống tổng?" Thấy điện thoại thật lâu không có hồi âm, An Ny thử kêu mộttiếng.
Khinh Ca nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, cô đem tờ báo đặt sang một bên: " Tôi thấy hết rồi. Chúng ta không cần để ý đến."
An Ny nói tiếp: " Tống tổng, Mạc thiếu trả lời rằng đã tìm được tin tức của những người bên Châu phi."
" Bọn họ đang ở đâu?" Ánh mắt Tống Khinh Ca đang chán nản bỗng có một chút kích động. Những người Châu phi đó, tìm được rồi thì có thể đoạt lại những khoản tiền mà bọ họ đã lừa gạt. Như vậy, có thể cứu sống Tống thị rồi.
An Ny giọng nói vô cùng bình tĩnh: " Mạc thiếu muốn gặp cô rồi mới nói."
Tả Mạc, ở thành phố Z tiếng xấu quá trời. Là một kẻ trong giới hắc đạo. Tống Khinh Ca đã từng gặp mặt hắn ta một lần. Nghĩ đến ánh mắt hắn đắm đuối nhìn mình, lại thêm trên khuôn mặt đã dữ tợn lại còn thêm mấy vết sẹo, chưa hết còn có những lời nói ghê tởm, bẩn thỉu của hắn nữa. Cô có chút sợ hãi. " Hắn hẹn bao giờ gặp?"
" Tối nay, 10 giờ tại Ngân Hà Cửu Thiên."
Đáy lòng cô khẽ run sợ: " Tôi biết rồi."
An Ny có chút suy nghĩ: " Tổng tổng, phía ngân hàng hôm nay sẽ phái người đến toà án xin giấy phép niêm phong."
Tống Khinh Ca trong đầu đã có suy nghĩ về chuyện này: " An Ny, những vật phẩm tôi đưa xử lý đến đâu rồi?"
" Cơ bản đã xử lý xong. Nhưng có một số châu bảo thì hơi chậm một chút." An Ny nói: " Đến bây giờ, cô có khoảng 120 vạn."
Cũng chỉ như muối bỏ biển. Chung quy cũng không giải quyết được vấn đề. Tống Khinh Ca đã suy nghĩ đến điều này, nên nói: " An Ny, giờ tôi đi ngân hàng, Cô hãy đến công ty. Nếu như toà án đến niêm phong, cô nhất định phải tìm cách dàn xếp với bọn họ, cố gắng trì hoãn thời gian."
Cô đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì thím Cầm hoảng hốt chạy đến: " Đại tiểu thư, không xong rồi. Bên ngoài có rất nhiều ký giả nói là muốn phỏng vấn tiểu thư."
Quả thực, ngoài cửa lớn ký giả bao quanh thành một vòng vây.
Cảnh tượng này, kể từ khi dì Tống Nhã Như bị trúng gió nằm viện tới nay, Tống Khinh Ca đã gặp qua nhiều lần rồi. Ban đầu còn hoảng loạn, luống cuống nhưng đến giờ thì chỉ còn hờ hững.
" Chú Chung, chuẩn bị xe." Cô mặc thêm chiếc áo khoác dài bằng lông cừu màu nâu nhạt vào người. " Tôi muốn đến ngân hàng."
Năm phút sau, một chiếc Audi A lái ra khỏi Tống gia.
Không biết là tiếng của người nào " Đó là xe của Tống Khinh Ca". Ngay sau đó, đoàn ký giả xúm lại vây quanh sườn xe. Xe buộc phải dừng lại. Bởi vì kính xe khá dày nên chỉ có thể nhìn thấy một người ngồi trong xe.
Ký giả chen lấn, anh đẩy tôi kéo, đủ các loại âm thanh:
"Tống tiểu thư, tập đoàn La thị hôm nay đã khẳng định rằng cô và Sâm thiếu huỷ bỏ hônước, chuyện này cô đã biết từ trước có phải không?"
" Hiện tại Tống thị đang gặp khó khăn, mà Sâm thiếu lại huỷ hôn ước, cô có cảm thấy đây là "giậu đổ bìm leo"?
" Sâm thiếu vì sức ép của gia tộc mà huỷ bỏ hôn ước với cô có phải không?"
" Huỷ bỏ hôn ước là Sầm thiếu nói trước có phải không?"
.....
Phía trước cổng lớn Tống gia loạn thành một đoàn thì một chiếc BMW lặng lẽ từ cửa sau lái ra, vòng qua cửa lớn khác đi hướng về trung tâm thành phố.
" Tôi nhìn thấy Tống Khinh Ca ở trên xe kia." Không thể phân biệt được giọng của ai trong mớ ký giả đang náo loạn.
Vừa rồi còn rất náo nhiệt vậy mà trong nháy mắt toàn bộ ký giả tản ra. Người lái ô tô, kẻ phóng motor như một làn khói đuổi theo hướng chiếc xe BMW.
Tống Khinh Ca đang thở phào nhẹ nhõm thì vô tình nhìn vào gương chiếu hậu. Phát hiện một mớ ký giả đang đuổi theo. Cô vô cùng hoảng hốt, đạp chân ga, vượt luôn cả đèn đỏ.
Dọc theo đường đi, cô hoảng hốt chạy bừa, quẹo trái rồi quẹo phải, vòng vèo cuối cùng cắt được đuôi đám ký giả. Còn chưa thở phào được một hơi thì rầm một tiếng, cô đụng phải mộtchiếc xe dừng ở bên đường.
Không có chuẩn bị gì, do quán tính và vì cái tội lái xe liều mạng. Cũng may giây an toàn và hệ thống trên xe rất tốt. Đơn giản chỉ bị giây an toàn siết chặt, ngực cô có chút đau.
Khá là may. Cô mở cửa chiếc xe BMW ra, nhìn thấy đầu xe cũng không có quá nhiều đáng ngại. Chiếc xe Bentley Châu Âu bị cô tông phải đuôi xe cũng chỉ bị xây xước một ít.
Kỳ lạ, xe bị tông vào đuôi, nhưng sao người lái xe kia lại không chịu xuống xem xe một chút nào?
Tống Khinh Ca thở dài, haizz là do cô tông vào đuôi xe người ta. Tất nhiên là cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm rồi. Nhưng giờ cô còn đang phải vội đi đến ngân hàng, không có thời gian đợi công ty bảo hiểm đến. Vì vậy cô lấy ra tấm danh thiếp.
Cô đến sát xe Bentley, lớp kính xe phản chiếu khuôn mặt cô. Cô cẩn thận nhìn, bên trong hình như có người.
Cô khẽ gõ cửa xe.
Cửa sổ xe chậm chậm hạ xuống.
Cô đem tấm danh thiếp đưa đến, nụ cười đạt chuẩn nghề nghiệp *: " Chào ngài, đây là danh thiếp của tôi....." Đột nhiên, nụ cười cứng nhắc, mặt cô không hiểu sao đỏ ửng lên, câu sau nuốt trôi xuống cổ họng, không thể nói tiếp.
" Sáng sớm cô đã định mời chào buôn bán?" Là giọng nói quen thuộc tối hôm qua. Giờ phút này, anh ta lại đeo kính, chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng nói ra câu vừa rồi, toàn là nhạo báng và khinh thường: " Cô thật là liều mạng."