Chương 5: Biểu hiện của anh chỉ đáng giá thế này

Tống Khinh Ca ngơ ngẩn, thành phố Z lớn như thế, thế nào mà lại đụng phải anh ta?
" Tối hôm qua có người nói rằng đừng hỏi cô ấy là ai?" Anh ta khẽ hừ một tiếng: " Vậy mà chớp mắt lại tới đưa cả ảnh?" Anh nhìn cô chằm chằm: " Việc buôn bán rất  khó khăn sao?"


Nhắc tới chuyện hôm qua, cả người cô bỗng mất tự nhiên, chưa kịp định thần lại thì anh đã cầm trong tay tấm danh thiếp đặt ở trước mắt. Anh từ hừ nhẹ một tiếng, nghiền ngẫm nhìn: " Tống Khinh Ca....."


Anh ta đọc tên cô lên với chất giọng trầm thấp sao lại nồng nàn hấp dẫn quá mức. Cô nghe qua liền cảm thấy nhịp tim đập bất thường, mặt nóng lên, vô cùng bực mình liếc nhìn anh ta một cái. Nhưng lại nhanh chóng phát hiện qua màn kính xe mớ ký giả đang đuổi gần đến.


Cô hốt hoảng vội vã cướp lại tấm danh thiếp, cất giấu sợ hãi xoay người đi lên xe của mình.


Nhìn chiếc xe màu đỏ BMW cuống cuồng cấp tốc lao đi, Cố Phong Thành gỡ mắt kính xuống, mắt anh khẽ nheo lại, phiến môi mỏng nở ra một nụ cười lạnh: " Tống Khinh Ca....." Chính cô tình nguyện đưa tới. Cô nghĩ là, cô có thể trốn được sao? Dĩ nhiên anh không ngại dành chút thời gian để chơi với cô trò mèo vờn chuột.


Mèo bắt được chuột rồi, trước tiên sẽ là thưởng thức, chơi đến khi chuột kiệt sức, thoi thóp thì sẽ cắn ch.ết nó. Tất nhiên sau đó sẽ nuốt hết cả da lẫn lông. Thế nhưng, kết thúc nhanh như vậy thì chỉ toàn là mùi máu tanh. Có lẽ anh cần phải sửa lại quy tắc chơi một chút.


available on google playdownload on app store


Ánh đèn từ phía sau loáng hoáng hiện lên, có người kêu lên: " Là Cố tiên sinh."
Nghe vậy, Cố Phong Thành mặt mày lạnh nhạt, cửa sổ xe chậm rãi dâng lên, anh đạp chân ga, chiếc Bentley rất nhanh rời khỏi tầm mắt của mớ ký giả.
.....


Tống Khinh chạy xe đến được ngân hàng, là lúc nhìn thấy nhiều người trong ngân hàng đang cầm tài liệu, kêu là muốn đi đến toà án. Cô cố gắng ngăn cản, không có kết quả. Cô muốn gặp chủ tịch ngân hàng, nhưng người tiếp khách nói: " Cao chủ tịch ngân hàng đang đi họp."


Cô nghĩ, đây rõ ràng là muốn đẩy trách nhiệm cho người khác.
Tình thế lúc này thực vô cùng cấp bách, cô phải gặp vị chủ tịch ngân hàng kia. Vì vậy mộtmực lao tới, đẩy cửa phòng họp ra.
Quả thật là đang họp, Tất cả ánh mắt đổ dồn nhìn về cô.


Bởi vì Tống thị nợ nhiều tiền, nên ai ở trong ngân hàng cũng đều biết cô. Nhìn ánh mắt họ, có sự đồng tình, có sự khinh miệt, hơn nữa là có cả sự khinh thường.


Là cô quá liều rồi. Tống Khinh Ca có chút lúng túng, nhắm mắt nói: " Cao chủ tịch, về chuyện Tống thị vay nợ, tôi muốn cùng ngài nói chuyện một chút."
" Không nhìn thấy đang họp sao?" Cao chủ tịch hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực kỳ không tốt: " Cút ra ngay."


Trước mặt bao nhiêu người như vậy, cái chữ "cút" làm cô vô cùng chua chát, cô miễn cưỡng nói: " Cao chủ tịch....."
Không đợi cô nói tiếp, hai người bảo an đã đi tới, túm lấy vai cô kéo cô ra ngoài. Ngay sau đó, cửa phòng họp đóng lại.


Cảnh này cô đã gặp không ít lần rồi. Trong một tháng qua, cô đã phải nếm qua không biết bao nhiêu nơi thúc giục đòi nợ, cũng bị vô số những người từng xưng hô là chú bác thân thiết sập cửa lại. Cho cô nếm thế nào là mùi vị lạnh nhạt trên đời này.


Điện thoại chợt vang lên, là người bạn thân Hứa Uyển: " Mình có 100 vạn, cậu có thể lấy dùng."
" Cậu sao lại có nhiều tiền như vậy?" Tống Khinh Ca kinh ngạc, Hứa Uyển chỉ là một diễn viên mới vào nghề, chưa có nhiều danh tiếng, trước đó còn kiếm không đủ tiêu.


Hứa Uyển giọng nói có chút khàn khàn: " Mình không có nhiều lắm, cậu trước hết hãy dùng để cứu công ty đi. Trước mắt mình chỉ có khả năng như vậy, nhiều hơn nữa mình cũng không có."


" Tiểu Uyển, cảm ơn cậu." Tống Khinh Ca nghẹn ngào, trong lúc đường cùng ngõ cụt tứ phía đều là địch như thế này, ngay cả vị hôn phu còn tránh cô không kịp, còn huỷ bỏ hôn ước. Chỉ có Hứa Uyển, người bạn từ nhỏ lớn lên luôn hướng về phía cô, đưa tay ra cứu giúp.


" Cậu cách sáo làm gì?" Hứa Uyển vờ tức giận, nói kích cô: " Tống Khinh Ca, cậu nghe kỹ đây. Tiền này không phải là cho cậu, Cậu phải hoàn lại đó."
Biết làm sao, cô không thể để người bạn thân mình cũng phải lo lắng, Khinh Ca lau lau khoé mắt, cố ý nói: " Nếu mình không trả được thì làm thế nào?"


" Thế thì nhìn tớ lột da cậu." Hứa Uyển vừa cười vừa nói.


Khinh Ca mím mím môi: " Lột da như vậy thì, mình sợ đau. Hay là nếu không trả được mình dùng thân báo đáp, ngủ cùng cậu để trả nợ?" Nói xong cô vô ý đụng phải một đôi mắt sâu thẳm. Nhịp tim cô chậm lại. Khuôn mặt ửng đỏ đến mang tai. Nghĩ lại những lời mình vừa nói, cô hận không thể tự cắn đứt lưỡi mình.


Trong điện thoại truyền đến tiếng cáu của Hứa Uyển: " Cậu đi xuống địa ngục đi. Tớ đây không phải là kiểu đó. Đối với cậu không có hứng thú. Biết cậu bận rộn, tớ cúp máy đây."


Không thể nào. Tống Khinh Ca chợt nghĩ, tại sao mỗi khi gặp anh ta chân cô lại muốn nhấc lên chạy thế này. Cô vừa bước được hai bước thì liền bị cánh tay anh ta chặn lại.


Tống Khinh Ca cao 1m65. Chân còn đi giày cao got 7cm. Nhưng so với anh ta ước chừng còn thấp hơn một cái đầu. Cô ngước nhìn, thấy anh ta cao ngất. Vai rộng, chân dài. Nhìn chiếc áo khoác ngoài màu nâu bằng lông cừu của anh ta cảm thấy quá nổi bật. Hệt như một người mẫu từ trong tạp chí bước ra.


Cô cảm thấy anh ta dần dần nghiêng về phía mình, sau đó lại cúi đầu..... Không thể nào, anh ta muốn hôn ư? Hô hấp có phần gấp gáp, lỗ tai cô nóng lên, vừa nhắm mắt, vừa quay đầu đi, hai tay theo bản năng muốn đẩy anh ta ra nhưng nhìn từ ngoài vào thì lại giống như đang sờ vào ngực anh ta vậy.


" Cô làm gì vậy hả?"  Giọng nói rất có sức hút.
Trong phút chốc cô mở mắt ra, trong tầm mắt nhìn thấy tấm kính đối diện đang phản chiếu bóng dáng bọn họ. Cả hai Đều mặc áo khoác màu nâu bằng lông cừu, tư thế lại vô cùng mập mờ, còn có anh ta đang bị cô sờ lên ngực.


Cô tức giận thu tay về, mặt đỏ, trừng mắt già mồm nói: " Anh muốn gì?"
" Trên tóc cô có thứ gì kìa." Sắc mặt anh ta rất thản nhiên, bàn tay anh ta hướng đến mái tóc cô, động tác giống như gỡ giúp cô vật gì vướng vào.


" Tôi không có quen anh. Sao anh lại đi theo tôi?" Tống Khinh Ca nghĩ nghĩ. Chuyện gì xảy ra thế nhỉ? cô đi đến đâu cũng gặp phải anh ta là sao?
" Cô không biết tôi thật sao?"  Anh hơi nhíu nhíu mày, biết rõ còn hỏi.


" Tôi không biết." Cô chớp chớp mi, không phải là trời sáng liền chia tay sao? Không nên dây dưa phát sinh thêm sao? Nhưng sao bây giờ anh ta lại đứng gần cô như vậy. Giống như là ép cô vào trong góc tường: " Anh đừng đi theo tôi nữa."


" Cô cho rằng tôi muốn đi theo cô." Anh ta cười ha ha một tiếng: " Tống Khinh Ca, chúng ta có một món nợ chưa tính."


Anh ta nói ra tên của cô sao nghe dễ thương thế nhỉ? “ Tôi nợ anh cái gì?” Cô ấp a ấp úng, chẳng lẽ, chuyện tối hôm qua anh muốn thu phí ư? Nhìn xem, anh ta ăn mặc thế kia, đi xe loại thế kia, sao nhìn chẳng giống trai bao chút nào.
“ Cô thật là mau quên.”


Tống Khinh Ca có chút bực bội, đang ở gần phòng họp, người trong đó có thể đi ra bất cứ lúc nào. Anh ta đem cô ép vào tường như thế này, ai mà nhìn thấy thực sự rất là không tốt nha. Anh ta muốn tiền sao, được, cô cho. Cô mở túi ra, lấy tờ 1000 nhét vào túi áo khoác ngoài của anh ta. “ Đủ chứ.”


“Nợ trả như thế này?”
Cô gấp gáp muốn đuổi anh ta đi, khẽ cắn răng, đem tất cả tiền trong túi xách nhét vào trong túi áo anh ta “ như vậy đã đủ chưa.”
Anh ta có chút ngỡ ngàng, không động đậy.


Còn chưa đủ sao? Kỹ thuật chỉ có vậy mà đòi hỏi quá đắt? Cô không vui, gượng nói: “ Tôi thấy tối hôm qua biểu hiện của anh chỉ đáng giá như vậy.”


* nụ cười chuẩn nghề nghiệp ý nói TKC là tổng giám đốc. Vì vậy trong giao tiếp xã giao với đối tác nụ cười vô cùng quan trọng. Mình nghĩ là như vậy.






Truyện liên quan