Chương 6: Khai thiên tạo hóa công
Cao đến cửu trùng thiên, nằm giữa vô tận vân hải, là Phong Lôi đài, một trong tam đại tuyệt địa của Thần Võ đại lục, lúc này ngập tràn một mùi máu tanh.
“Trình Phong, ngoan ngoãn giao ra Khai Thiên Tạo Hóa công cùng Phần Thiên kiếm, lão tử cho ngươi cái ch.ết thống khoái!”
"Trình ác tặc, ngươi không cần mưu toan phản kháng. Hôm nay chúng ta lục đại phái liên hợp lại, sớm đã bày ra thiên la địa võng. Lần này, nhất định phải khiến ngươi ch.ết không toàn thây!"
“Ha ha… đệ nhất sát thủ, không ngờ còn là đệ nhất si tình! Quả nhiên là ngu ngốc!”
Trung ương Phong Lôi Đài, trên một tảng đá lớn hơi nhô lên, Trình Phong một thân hắc y đẫm máu, tóc xõa rối tung, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt vẫn bình tĩnh ngưng định như bàn thạch.
Thân thể còn đứng thẳng, thì kiếm thà gãy chứ không bao giờ cong!
Dưới chân hắn, trong phạm vi mấy trăm trượng, bốn phía là vô số tàn chi đoạn thể, máu tươi thấm đẫm tử địa. Sơn phong thổi qua huyết bào, giống như bất tử chiến kỳ, ngạo nghễ tung bay. Mà trong lòng hắn, đang ôm một tuyệt sắc nữ tử gương mặt trắng bệch, hiển nhiên bị thương không nhẹ.
Quần địch bao vây, sớm đã không có sinh lộ.
Đại cục đã định, hôm nay hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ.
Trình Phong cùng với lục đại tông môn giao chiến đã kéo dài hai ngày đêm. Vô số đệ tử vẫn lạc, tạo thành những oán linh gào thét giữa sơn lâm. Lúc này vây quanh hắn, hầu hết là cao tầng trong lục đại tông môn, kẻ nào không phải thường ngày cao cao tại thượng? Lúc này lại không hề động thủ, chính vì đều kiêng kị hắn không tiếc hết thảy phản công, đồng quy vu tận.
Trình Phong nhếch môi, nở một nụ cười khinh miệt, khuôn mặt vẫn tĩnh như điêu khắc, nhưng thực ra nội tâm đang dâng lên từng đợt sóng.
Chuyện hắn có được Khai Thiên Tạo Hóa công, vì sao lọt ra ngoài?
Trong lòng đã có suy đoán, chỉ là một mực cố chấp không muốn tin tưởng.
Cúi nhìn người trong lòng, trước mắt Trình Phong như lần nữa thấy được bóng hình đỏ thắm, vạt hồng tụ khẽ bay, trong u tối, tựa như có tiếng nhạc ẩn hiện, cùng nàng chậm rãi múa lên những vũ điệu trong hư vô…
Trình Phong lắc đầu. Nàng thiên chân ôn uyển, dịu dàng thiện lương, lại đối với hắn nhất mực si tình, hắn sao có thể nghi ngờ nàng?
Cực vu tình, cực vu kiếm! Hắn diệt tình nhập kiếm, lấy kiếm đạo nhập võ đạo, dùng võ đạo cầu Thiên đạo, một đường tu la giết chóc, hai tay dính đầy máu tanh, cho đến khi gặp được nữ tử thuần chân này…
Trình Phong lại phun ra một ngụm tinh huyết, trong mắt tinh quang càng thịnh.
Hắn dù ch.ết, cũng muốn hộ nàng chu toàn!
Những kẻ này, một tên cũng không thể lưu!
Tay phải Trình Phong nắm Phần Thiên kiếm càng chặt, rồi khẽ vung lên. Dưới những tia tà dương cuối cùng, Phần Thiên kiếm giống như lóe sáng, vẽ ra giữa không trung một đường cong tuyệt mỹ, dẫn đến vô số những ánh mắt thèm muốn.
Võ Khí bảng, đệ tam!
Chuẩn thần khí!
Đột nhiên…
Phập!
Trình Phong sững người không dám tin, thân hình lảo đảo, chậm chạp cúi đầu nhìn xuống.
Trong lòng hắn, nữ tử đã tỉnh. Gương mặt nàng vẫn trắng bệch không một tia huyết sắc, nhưng đôi mắt lại thanh lãnh vô cùng, bên trong ánh lên những tia nhìn lạnh lẽo cùng trào phúng.
Mà khóe môi nàng, khẽ nhếch lên thành một độ cong.
Trình Phong lại đưa mắt về phía tay nàng. Bàn tay thon nhỏ từng vì hắn khâu từng mảnh áo, lúc này nắm chặt một thanh trủy thủ. Đúng hơn, nàng chỉ nắm phần chuôi.
Bởi vì cán đao, đã cắm sâu vào ngực hắn.
Trình Phong ngã xuống, trong mắt đột nhiên vô bi vô hỉ, chỉ còn một mạt mỉa mai.
Mỉa mai cho chính hắn, thế nhưng nhìn nhầm một nữ nhân.
Mà thanh trủy thủ kia, đúng là lễ vật năm đó hắn tặng nàng…
Nhớ đến những chuyện kiếp trước, Trình Phong trong lòng lại vô cùng bình thản, tựa như chỉ là kẻ qua đường, chậm rãi quan sát một đoạn nhân sinh. Việc mới hôm qua, nhưng thực ra đã là cả một đời.
Con đường của hắn, một lần nữa lại bắt đầu.
Nhìn đống thư tịch trước mặt, Trình Phong âm thầm kêu khổ. Bởi vì hắn thực sự không thể xác định nơi này là chỗ nào.
Thần Võ đại lục to lớn không thể tưởng tượng, chia làm tứ vực, phân biệt ở bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc. Trong đó, quốc gia cùng tông phái nhiều không đếm hết. Chính giữa đại lục là Vô Tận Hải mênh mông, còn có Vĩnh Hằng sâm lâm trùng điệp, chiếm gần ba phần diện tích đại lục, nằm đan xen giữa tứ vực.
Còn chỗ này?
Trình Phong cười khổ nhìn đống thư tịch trước mặt. Như thế nào bên trong lại viết, đại lục trải qua nghìn năm phân tranh, phân rồi lại hợp, đến hiện tại chỉ còn lại hai quốc gia: Vân Lam cùng Thiên Hải. Không có Vô Tận hải vực, chỉ có Ma Thú sơn mạch vây quanh hai cái quốc gia này.
Trình Phong trầm ngâm. Dựa vào tư lịch kiếp trước, hắn trong lòng đã có phán đoán. Nơi này, hẳn là một vùng đất nhỏ hẻo lánh của Thần Võ đại lục, bị Vĩnh Hằng sâm lâm chia cách. Người ở đây không biết đến thế giới bên ngoài, tầm mắt cùng thông tin đều bị hạn chế đến đáng thương.
Thế giới này lấy võ vi tôn, tất thảy dùng thực lực để nói chuyện. Mà võ giả chia làm mười hai cảnh giới: Vũ đồ, Vũ sĩ, Vũ sư, Đại vũ sư, Vũ Linh, Vũ tông, Vũ quân, Vũ vương, Vũ hoàng, Vũ đế, Vũ Thánh, Vũ Thần. Mỗi cấp lại chia làm cửu trọng. Từ Vũ tông trở lên, có thể xem là cao thủ. Bất quá, đây cũng là một cái cửa ải mà vô số võ giả không thể vượt qua.
Trên con đường tu luyện dài đằng đẵng này, tư chất, ngộ tính, vận khí, đan dược, công pháp – thiếu một thứ cũng không thể đạt thành tựu cao. Đan dược cũng phân ra cửu phẩm, mà công pháp lại dùng Thiên, Địa, Huyền, Hoàng tứ cấp để đánh giá. Tư chất cùng ngộ tính như nhau, tu luyện công pháp khác nhau, thành tựu cũng sẽ có bất đồng lớn.
Mà Khai Thiên Tạo Hóa công kiếp trước Trình Phong giành được, chính là một trong mười loại Thiên cấp công pháp đứng đầu!
Nhìn qua khu vực lưu trữ công pháp, Trình Phong lắc đầu. Cao nhất cũng chỉ là Huyền cấp sơ phẩm, chính là công pháp lúc trước cấp cho khối thân thể này dùng. Trình gia dù sao cũng là đại tộc, vì sao công pháp truyền thụ cho tộc nhân lại thấp kém đến thế? Chẳng lẽ nói, nơi này không có cao giai công pháp?
Trình Phong lâm vào trầm tư, không hay biết bên ngoài vì hắn mà lâm vào cảnh sóng to gió lớn.
…
“Ngươi xác định?”
Trình lão gia tử nghe hạ nhân báo lại, đứng bật dậy, mắt trợn ngược, hoàn toàn mất đi hình tượng mà hét lớn.
“Ngươi xác định, tiểu tử kia tiến vào Tàng Thư các? Thật là Tàng Thư các, không phải Hồng Tụ các, Ngưng Hương lầu?”
Lão già kia vội gật đầu lia lịa:
“Thưa lão gia, đúng là Tàng Thư các, tuyệt đối là Tàng Thư các!”
Trình Tiếu Thiên đứng phắt dậy, không ngừng đi đi lại lại trong phòng, bộ dáng trầm ổn thong dong mọi ngày bay đâu mất sạch, lão trầm tư vân vê râu mép:
“Lão Bàng, theo ngươi thì tên xú tiểu tử này đi đến Tàng thư các làm gì?” – nói rồi đột nhiên ngẩn ra: “Chẳng lẽ hắn định phóng hoả nơi đó?”
“Không có! Lão gia yên tâm! Đại thiếu gia ngồi bên trong đọc sách, ngoài ra không có gì khác thường.” Bàng lão khoé miệng giật giật, cố áp chế hoang mang trong lòng. Trời mới biết, khi hắn nhìn được cảnh kia có bao nhiêu giật mình.
“Hắn đọc sách?”
Trình lão gia tử thêm một lần ngơ ngẩn, bàn tay giật đứt mấy sợi râu mà không hay, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: “Thật là đọc sách”
“Thuộc hạ không dám nói dối!”
Trầm ngâm cả nửa ngày, Trình lão gia mới khoát tay:
“Đọc sách cũng là chuyện tốt, nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy hắn. Đợi khi hắn xem xong, lập tức đem tất cả số sách mà hắn đã đọc đến cho ta, ta thật sự muốn biết rốt cục hắn định làm gì.”
Không phải hắn muốn tìm Xuân cung đồ đấy chứ? Trong Tàng Thư các, có loại hàng này hả?
Mãi đến khi trời tối, Bàng lão quản gia mới thu thập xong những quyển sách Trình Phong đã đọc, ôm về trình diện lão gia tử, nhìn qua có đến vài chục cuốn. Nhìn một đống thư tịch trước mặt, Trình Tiếu Thiên chân mày nhăn tít:
Đại lục kiến thức, Đại lục sơn đồng, Phong vân nhân vật bảng, Kỳ hoa dị thảo đồ chí, Đại lục chiến tranh luận, Huyền Huyền binh pháp lục....
Lão gia tử cả đêm cẩn thận lật xem từng cuốn sách Trình Phong đã đọc, sắc mặt biến đổi liên tục. Khi mơ hồ khó hiểu, khi cao hứng mừng rỡ, vừa thở dài ngao ngán xong đã thở ra nhẹ nhõm, vừa gật đầu vui mừng đã lắc đầu không ổn, dường như tất cả cảm xúc lão trải qua suốt nửa đời người đã dùng hết trong một đêm này