Chương 45

Bây giờ Thời Thần hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.
Cô chỉ cảm thấy tim mình đập bụp bụp càng lúc càng nhanh, nhịp tim càng lúc càng mạnh, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Từ Lâm Thanh: “Độc, độc thân?”
“Sao hôm nay cậu nói chuyện lại lắp ba lắp bắp rồi?” Từ Lâm Thanh nhìn cô.
“…..”


Cậu mới nói lắp!
Nhìn thấy vẻ mặt cô gái đứng tim, dáng vẻ thầm yên lặng mắng chửi mình, Từ Lâm Thanh sáp lại gần hơn một chút: “Trong lòng cậu đang mắng tôi chứ gì?”
Thời Thần bĩu môi: “Không có.”
“Thực sự không có?”


Thời Thần quay đầu đi chỗ khác: “Tôi đã nói không có là không có!”
Không đợi Từ Lâm Thanh lên tiếng, Tạ Vân Trì không biết từ lúc nào đã đi tới gần đó, không nhịn được chê bai trước: “Hai người các em có phải trẻ con ngây thơ không đấy, chơi trò gia đình à?”


Thời Thần trừng mắt nhìn Tạ Vân Trì.
Tạ Vân Trì quay đầu nhìn Từ Lâm Thanh, sau khi không chút dấu vết quan sát anh lần nữa, hơi lộ ra vẻ hài lòng.
Anh gật đầu về phía Từ Lâm Thanh: “Tính tình em gái anh không tốt lắm, em vất vả rồi.”


Từ Lâm Thanh cũng ôn tồn lễ độ cười, chân chính là hoa trên núi cao: “Cũng không đến nỗi, khá là đáng yêu ạ.”
“…..”
Không biết tại sao, Thời Thần càng nghe cuộc đối thoại này càng thấy kỳ quái.
…Còn không nói ra được là lạ chỗ mọe nào.


Nhưng dường như cô luôn cảm thấy anh trai mình và Từ Lâm Thanh đã đạt được sự đồng thuận khó giải thích nào đó mà cô không biết?
Thời Thần thở dài.
“Anh, anh đã đến mức ngày nào cũng bóc phốt em gái mình rồi à?”


available on google playdownload on app store


Hoài nghi nhân sinh.jpg


*****
Thời Thần không nghĩ tới người cuối cùng bị hẹn gặp riêng trước khi trở lại W Thành tựu trường vào học kỳ hai năm tư đại học lại là Nhiễm Đinh.
Cô thực sự không ngờ tới.
Cũng không biết Nhiễm Đinh lấy đâu ra thông tin liên lạc của cô, thêm bạn WeChat.


Khi Thời Thần nhận được thông báo thêm bạn [ Tôi là Nhiễm Đinh ] trên điện thoại, quả thực là trợn mắt há mồm.


Cô không ngạc nhiên khi Nhiễm Đinh có thể tìm thấy tài khoản WeChat của mình, dù sao thì Thời Thần vẫn còn giữ liên lạc với không ít bạn học cấp ba; Thời Thần kinh ngạc chính là sau hôm đó cô tạt Nhiễm Đinh một ly nước ép đào ở nơi đông người xong mà Nhiễm Đinh vẫn có thể tìm mình?


… Quả nhiên người như cô hoàn toàn không cùng một tần số với Nhiễm Đinh.
Ngược lại cũng Thời Thần không có vấn đề gì, dứt khoát chấp nhận lời kết bạn của Nhiễm Đinh.
Vừa nhấn xong, bên kia đã gửi một tin nhắn tới.


[ Ngạn Chỉ Đinh Lan: Thời Thần, tôi muốn gặp riêng cậu, ở quán cà phê đối diện Nhất Trung. ]
Thời Thần càng trố mắt nghẹn họng.
Wow, bị cô tạt cho mà vẫn có thể dùng giọng điệu bình tĩnh điềm đạm như vậy nói chuyện với mình, Nhiễm Đinh đúng là không phải người thường.


Cô nhún vai, thờ ơ gửi tin nhắn.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Tôi là người cậu muốn là có thể gặp à? ]
Cách màn hình, Thời Thần vẫn có thể cảm nhận được dáng vẻ bị mình làm cho tức ch.ết của Nhiễm Đinh.
Sau một thời gian dài, Nhiễm Đinh mới gửi lại một tin nhắn.


[ Ngạn Chỉ Đinh Lan: Có liên quan đến Từ Lâm Thanh. Quán cà phê, chiều mai hai giờ, tôi đợi cô. ]
Thời Thần đảo mắt, đơn giản đáp lại rồi xoay người đi xuống lầu.


Tạ Vân Trì trong thư phòng vẫn đang bật đèn cúi đầu làm việc, Thời Thần không có lương tâm cảm khái một câu quả nhiên có người đang gánh nặng thay cô phía trước, gõ cửa thư phòng.
“Anh!” Thời Thần cười với anh, “Sáng mai em muốn đi dạo phố!’


Tạ Vân Trì khó hiểu, “Không phải em không thích đi mua sắm nhất sao?”
Tất nhiên là cô phải đi.


Có lẽ sau này cô sẽ không thể nhìn thấy thần thái phiền phức đó nữa, dĩ nhiên lần này cô phải chuẩn bị mua nguyên một bộ đồ từ đầu đến chân, để Nhiễm Đinh cảm thụ thật tốt được cái cảm giác gọi là bị áp bức bởi tiền bạc là như thế nào rồi.


Vì vậy ngày hôm sau, khi Thời Thần cả thân hàng xa xỉ gọn gàng xinh đẹp chân chính bước vào quán cà phê, cô có thể cảm nhận được ánh mắt khó coi của Nhiễm Đinh.
—— Hiển nhiên Nhiễm Đinh cũng dày công ăn diện một phen.


Cô ta mặc một chiếc áo khoác dáng dài sáng màu, bên trong một chiếc váy trắng thuần, mái tóc đen mượt buông xõa trước ngực.
Tất đẹp.
Tất nhiên, đây là cảm nhận của những người khác về Nhiễm Đinh trước khi Thời Thần bước vào.


Chờ sau khi Thời Thần đi vào, mọi người trong quán cà phê mới thực sự cảm nhận được “nổi trội hơn thảy” nghĩa là gì.
Không cần nói đến cả người tràn đầy khí chất tiểu thư nhà giàu kia của Thời Thần.


Thường ở trường học Thời Thần thực sự đủ khiêm tốn thu liễm, cho dù là một người trang phục cực kỳ đắt tiền thì nhìn cũng không hề khoa trương.
Nhưng bây giờ, toàn bộ khí chất của Thời Thần đã hoàn toàn được phóng thích ra ngoài.
Đẹp cùng đẹp, quả thật là có sự khác biệt.


Nhiệt độ trong quán cà phê rất cao, Thời Thần cởi áo măng tô khoác lên lưng ghế, ngồi xuống, gọi một ly Latte với người phục vụ, sau đó nhìn Nhiễm Đinh: “Nói đi, tìm tôi làm gì?”
Lần này ngay cả một nụ cười chân thật cũng không cho.
Nhiễm Đinh cắn răng.


“Thời Thần, rốt cuộc cậu hiểu lầm tôi cái gì mà dùng thái độ như vậy với tôi?”
Vẻ mặt Thời Thần đầy khó tin: “Hiểu lầm?”
Nhiễm Đinh nhìn cô.
Thời Thần lắc đầu: “Không phải hiểu lầm, tôi là không thích cậu đấy.”


Trước nay cô không nói dối, không thích thì là không thích, luôn theo đuổi sự thẳng thắn.


“Cậu không cần phải sao tôi lại không thích cậu, bản thân cậu làm gì trong lòng cậu nên rõ mới đúng.” Thời Thần chặn Nhiễm Đinh, “Nói thật, nếu cậu bảo tôi là có liên quan đến Từ Lâm Thanh thì còn lâu tôi mới đến gặp cậu.”
Nhiễm Đinh không ngờ Thời Thần lại có thể trực tiếp như vậy.


Cô hơi ngừng lại: “Cậu còn nhớ Vu Dịch Đình không?”
Người phục vụ mang ly Latte lên cho Thời Thần, Thời Thần mỉm cười gật đầu cảm ơn với cô ấy, người phục vụ không khỏi cảm khái trong lòng – đúng là một cô gái xinh đẹp.
Thời Thần dùng thìa khuấy cà phê trong cốc, gật đầu: “Nhớ.”


Lớp trọng điểm khoa học tự nhiên cấp ba của bọn cô, một cô gái vô cùng thanh tú.
Thời Thần không có ấn tượng sâu lắm với Vu Dịch Đình, tâm trí của cô dồn hết vào việc học của mình và Trình Sơ, vì vậy cô không mấy quen thuộc với Vu Dịch Đình.


Nhiễm Đinh mấp máy môi: “Từ Lâm Thanh thích Vu Dịch Đình.”
Động tác khuấy cà phê của Thời Thần dừng lại.
Trong mắt Nhiễm Đinh lướt qua vẻ vui mừng.
Cô ta đánh cuộc đúng!
Thời Thần và Từ Lâm Thanh quả nhiên vẫn chưa ở bên nhau!


Nhiễm Đinh nói tiếp: “Cậu không cần hỏi sao tôi lại biết, thời cấp ba tôi từng thấy Từ Lâm Thanh đến tặng đồ cho Vu Dịch Đình. Chắc cậu cũng biết người Từ Lâm Thanh thích ở Trung học Phổ thông Viễn Thành số 1, hơn nữa còn thích rất năm đúng không?”


Thời Thần đặt chiếc thìa trên tay xuống, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Đinh.
Nhiễm Đinh vốn tưởng Thời Thần sẽ nói gì đó, ai biết Thời Thần lại cầm cốc cà phê lên, thong dong thưởng thức vài ngụm rồi mới đặt xuống, còn lộ ra biểu tình hơi hài lòng.


“Ưm, Latte chỗ này quả nhiên vẫn là hương vị tôi yêu thích.”
Nhiễm Đinh cau mày: “Cậu có nghe thấy tôi nói gì không đấy?”
Thời Thần cười cười với Thời Thần.


“Thật ra thì nếu câu này phát ra từ miệng người khác, vậy có lẽ tôi vẫn tin. Còn cậu nói,” cô tiếc rẻ nhìn ly Latte đang uống dở, sau đó đứng dậy cầm lấy áo măng tô và túi xách của mình, mới tiếp tục nói với Nhiễm Đinh, “Một chữ tôi cũng không tin đâu.”


Nói xong, Thời Thần vui vẻ rời khỏi quán cà phê.
Ừm, có thể trong lần gặp Nhiễm Đinh cuối cùng cô đã chặn Nhiễm Đinh vài lần, không biết bây giờ trong lòng bây giờ Nhiễm Đinh có đang nghĩ cách làm sao để bóp ch3t cô không nhỉ?
…Nhưng thật đúng là khá vui sướng.
Thời Thần vui vẻ.


Đến nổi tin tức Từ Lâm Thanh thích Vu Dịch Đình mà Nhiễm Đinh nói, cô căn bản còn không để trong lòng.
Bất kể người Từ Lâm Thanh thích là ai, còn thích người ta hay không, ít nhất hiện tại anh vẫn còn độc thân mà, vậy thì cô vẫn có cơ hội nha.


Coi như Từ Lâm Thanh thích Vu Dịch Đình thật, vậy cũng phải do chính miệng anh nói thì cô mới tin.
*****
Trở lại W Thành xa cách đã hơn nửa năm, Thời Thần nhất thời cảm thấy có chút xúc động.
Thời gian trôi qua thật là nhanh.


Lần cuối cùng rời W Thành là khi cô đến Đại học B tham gia trại hè. Nhoáng cái đã mấy tháng trôi qua.
Sự thật chứng minh, dù có ở trường cũ bao năm đi chăng nữa thì uy lực của mù đường vẫn là vô hạn.


Thiếu chút nữa là ngồi qua trạm, Thời Thần vội vã xuống tàu điện ngầm ở lối vào đầu phố, xách vali đi qua tầng một của Thành phố Sáng tạo, vào trường từ cổng Nam thứ hai.
Bầu không khí giữa Đại học W và B có vẻ không giống nhau.


…Quan trọng hơn là, cô, Thời Thần, có thẻ trường Đại học W thực sự thuộc về mình.
Thời Thần vừa trở về ký túc xá đã được ba người bạn cùng phòng đứng hai bên chào đón.
Chủ yếu nhất vẫn là hoan nghênh đồ ăn trong vali của Thời Thần.


Ba người bạn cùng phòng mỗi người một túi quà vặt, ngồi trên ghế xem Thời Thần bận bịu thu dọn hành lý, sau đó cùng cô tán dóc.


Phàn Tầm là dân địa phương W Thành, vừa ăn một hạt hạnh nhân tẩm bơ mật ong vừa khen ngon, sau đó hỏi Thời Thần: “Thần Thần, học kỳ cậu nán lại Đại học B thế nào rồi? Hè hè, cái chính là có nhiều trai đẹp không?”


“Cũng không tệ lắm, lúc đầu chưa quen nhưng quen rồi thì tốt.” Thời Thần đáp: “Về phần trai đẹp à…”
Ba chữ “Từ Lâm Thanh” thoáng qua trong đầu cô, bất giác lắc đầu một cái, “Tạm được tạm được.”


Ba người bạn cùng phòng đều rất hiểu Thời Thần, nhanh chóng bắt được giây phút Thời Thần ngập ngừng, đối mắt nhìn nhau, Hứa Vi gật đầu đánh lạc hướng: “Mà Thần Thần này, cái phương thức liên lạc của anh chàng bị tớ phá mất trước kia ý, cậu đã tìm được chưa?”
“…..”


Tìm, tìm được rồi.
Chẳng những tìm thấy mà còn thích người ta cmnl rồi!
Thời Thần ậm ờ: “Cậu quan tâm mấy thứ đó làm gì.”
Rất tốt, có tình hình.
Thời Thần đang định tiếp tục treo quần áo vào tủ thì nghe thấy tiếng thông báo “ding dong” của WeChat vang lên.
Cô mở máy.


Lại là Từ Lâm Thanh.
[ HsuLQ: Nghe A Trạch nói, hoa anh đào trường cậu rất đẹp. ]
Thời Thần chớp chớp mắt, nhanh nhảu đàng hoàng trả lời.


[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Cũng được đó, chỉ là hoa màu trắng, không được đẹp như trên mạng đồn đại, lại có quá nhiều người, chen chúc lắm. ]
Từ Lâm Thanh lập tức cười thành tiếng.
Cô gái của anh thực sự thẳng thắn đến mức khiến người ta dở khóc dở cười.


Thời Thần đột nhiên nhớ tới những lời Nhiễm Đinh nói ngày hôm đó, trực tiếp hỏi thẳng Từ Lâm Thanh.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Bạn học Từ, cậu cóquen Vu Dịch Đình không? ]
[ HsuLQ: Không quen. ]
[ HsuLQ: Có chuyện gì à? ]
Nhìn đi!
Cô nói nữa xem!


Tên tiểu nhân trong lòng Thời Thần đã đắc ý chống nạnh lên rồi.
Căn bản Từ Lâm Thanh chả quen Vu Dịch Đình huống chi là thích cô ấy, lời của Nhiễm Đinh đúng là một chữ cũng không thể tin được!
Trong mắt cô tràn ánh cười, lách cách đáp lại Từ Lâm Thanh.


[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Tuy là hoa anh đào không tốt lắm nhưng vẫn rất đẹp, nếu có cơ hội cậu cũng có thể đến Đại học W dạo một vòng nha. ]
[ HsuLQ: Ừ, được. ]


Thời Thần nghĩ Từ Lâm Thanh chỉ nói thế thôi, đang định đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc thì lại nhìn thấy Từ Lâm Thanh gửi tin nhắn tới.
——
[ HsuLQ: Vậy thì năm nay đi. ]
Tác giả có điều muốn nói:
Vui vẻ chia tay Nhiễm Đinh hết suất nhé!!!
Viết đến đây thuận tay chen miệng xí.


Chắc hẳn nhiều bạn đọc đã đoán được W Thành đại khái là thành phố nào,  lúc tớ suy nghĩ viết quyển này cũng không nghĩ tới chuyện như vậy lại xảy ra.
Tớ học đại học 4 năm ở W Thành, có rất nhiều tình cảm với nơi đó, nó gần như trở thành quê hương thứ hai của tớ.


Tháng ba sắp đến rồi.
Hoa anh đào cũng nên nở.
Hy vọng mọi thứ sẽ sớm suôn sẻ, hy vọng sẽ vẫn có lúc những ngọn núi đầy hoa anh đào.
PS: Truyện nghiêng về không có thời đại cơ sở nào, vì vậy mọi người đừng lo lắng về Thần Thần nha, mua


2 chương liên tiếp đột nhiên có nà, các cậu cho nhiều cố gắng quá.
Nhưng lớp học trực tuyến sẽ bắt đầu vào ngày mai, lần sau bổ sung… QAQ






Truyện liên quan