Chương 46

Năm, năm nay?!
Thời Thần giật bắn mình, ngay lập tức đứng lên, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không nói được câu nào.


Ba người bạn cùng phòng khác tự nhiên cũng chú ý đến động tĩnh của Thời Thần, đều vô cùng khó hiểu, còn chưa kịp hỏi Thời Thần có chuyện gì thì đã nghe được câu hỏi có thể nói là ngu ngốc của bạn cùng phòng thân ái của các cô…
“Cái đó, khi nào hoa anh đào nở vậy?”


Ngụy Tiêu Nguyệt giường đối diện mặt đầy khiếp sợ nhìn về phía Thời Thần: “Trời đất ơi, Thần Thần cậu bị người xuyên hồn rồi à?”
Phàn Tầm cũng phụ họa: “Cậu sắp tốt nghiệp Đại học W rồi đấy, lại còn hỏi bọn tớ khi nào hoa anh đào nở nữa?”


Cũng không trách được ba bạn cùng phòng đều kinh ngạc như vậy, câu hỏi của Thời Thần thật sự là rất…
Thiểu năng trí tuệ = =


Là loài hoa biểu tượng của Đại học W, hoa anh đào là hoa được tất cả sinh viên Đại học W chú ý nhất; Lễ hội hoa anh đào cũng là một sự kiện rất đặc trưng và nổi tiếng cả nước của Đại học W, thân là một sinh viên theo học ở Đại học W nhiều năm mà Thời Thần vẫn còn hỏi một câu như vậy.


Thời Thần chớp mắt: “Giữa tháng, tháng ba đúng không?”
Hứa Vi gật đầu: “Đúng rồi, từ giữa tháng 3 đến cuối tháng 3 đó, đến tiết Thanh minh thì tàn rụng rồi. Sao thế, cậu có người thân hay bạn bè nào muốn đến à?”


available on google playdownload on app store


Thời Thần nuốt khan cổ họng, không trả lời câu hỏi của Hứa Vi, ngược lại vẫn ngơ ngác tính toán: “Vậy chỉ còn chưa đầy một tháng nữa sao?”
Chưa đầy một tháng nữa Từ Lâm Thanh sẽ đến W Thành!
CMN CMN!


Tin tức vỡ ra trong đầu Thời Thần giống như một tràng pháo hoa bất ngờ nổ tung, khiến đầu óc toàn thân cô choáng váng.
Cô không nhịn được đỡ đầu.
Thời gian Thời Thần cúi đầu quá lâu, màn hình điện thoại đã tối sầm lúc này lại sáng lên.
Cô nhìn xuống điện thoại của mình.


Vẫn là tin nhắn của Từ Lâm Thanh ——
[ HsuLQ: Khó xử vậy à, không hoan nghênh tôi sao? ]
Thời Thần rùng mình nhanh chóng trả lời tin nhắn.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Không có không có, chào mừng cậu đến! ]


Nhìn vào tin nhắn, Thời Thần cảm thấy mình chưa đủ chân thành nên tiếp tục bổ sung:
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Cậu phải đến đấy! ]
Sau khi gửi đi, Thời Thần mím môi lần nữa, suy nghĩ sâu xa.
Hmm, như vậy có vẻ quá gấp gáp không?
Dường như tỏ ra mình không đủ rụt rè lắm.


Cô ngửa đầu nhìn lên trần nhà, không khỏi bùi ngùi từ tận đáy lòng, gửi tin nhắn thực là cmn quá khó.
Từ Lâm Thanh đáp.
Lần này không phải là tin nhắn mà là một đoạn giọng nói.
Thời Thần nhìn giọng nói dài 5 giây kia, nuốt nước bọt len lén liếc bạn cùng phòng xung quanh.


Bây giờ lấy AirPods trong túi xách ra đeo lên có phải lộ quá không?
Cô do dự một lúc vẫn dí loa điện thoại sát vào tai, chuẩn bị nghe Từ Lâm Thanh nói gì.
Mới vừa bật giọng nói, Thời Thần đã nghe thấy Ngụy Tiêu Nguyệt gọi mình, “Thần Thần!”


Thời Thần gần như theo phản xạ mà bỏ điện thoại ra, quay đầu lại nhìn Ngụy Tiêu Nguyệt: “Hả?”
Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng du dương, giống như âm thanh của giọt nước trên đá azurit che trăng trong sương mù, chợt vang lên trong ký túc xá yên lặng ——


“Được, vậy tôi sẽ đi ngắm hoa anh đào, cảm ơn sự đón chào của cậu, tôi nhất định sẽ đi, bạn học… Thời Thần.”
Thanh âm cực hạn êm tai xuyên qua sóng điện từ truyền ra, bất kể nghe thế nào đều cảm thấy có mấy phần thân mật và hớn hở, thậm chí loáng thoáng có một chút…
Cưng chiều.


Nhờ có chất lượng âm thanh loa điện thoại của Thời Thần rất tốt đã thành công làm cả ký túc xá im lặng, cả bốn người đều nhìn chòng chọc vào chiếc điện thoại trên tay Thời Thần, hình ảnh quỷ dị như bị ai đó đột nhiên nhấn nút tạm dừng cứ như vậy diễn ra trong ký túc xá.


Sau một hồi lâu, Thời Thần bất giác nuốt nước miếng, cảm thấy điện thoại di động cầm trong tay có sức nặng ngàn cân, tay không khỏi run rẩy một trận.
Hành động này của cô giống như nhấn nút lần nữa, cả ký túc xá vừa rồi vốn im ắng đột nhiên bắt đầu rung chuyển đất trời.


Không đợi Thời Thần kịp phản ứng, ba người bạn cùng phòng đã lấy thế nhanh như chớp không kịp bịt tai nhào tới.
“Vch!” Hứa Vi dẫn đầu lên tiếng trước, “Thời Thần, cậu thành thật khai báo cho tớ, có phải cậu đang yêu đương rồi đúng không!”


“Đù má!” Phàn Tầm nhanh chóng chạy theo, “Người này là ai, thế mà cậu lại vụng trộm tìm đàn ông sau lưng bọn tớ!”
“Clm!” Ngụy Tiêu Nguyệt không chịu thua kém, “Giọng cậu ấy hay quá! Có ảnh không! Bên nhau từ lúc nào! Bao giờ cậu ấy tới? Mời cơm không!”


Thời Thần bị vây quanh bởi ba người, căn bản không kịp nói chuyện.
Hồi lâu sau, rốt cuộc cô cũng bình phục lại cú sốc vừa rồi, yếu ớt giơ tay lên: “Tớ có chuyện muốn nói.”
Ba người bạn cùng phòng đồng thanh: “Nói!”
Thời Thần oan ức: “Chưa có yêu đương.”


Phàn Tầm nhìn về Thời Thần, trước tiên lùi ra một bước: “Thật? Sao tới thấy Thần Thần cậu…”


Phàn Tầm còn chưa nói hết, Ngụy Tiêu Nguyệt đã tiếp lời: “Cậu hơi bất thường đấy Thần Thần. Nếu là trước kia cậu còn lâu mới giải thích, lần này lại còn không vui nói với bọn tớ chưa yêu đương?”
Thực ra, ban đầu ba người cùng phòng cũng không nghĩ nhiều ——


Vì Thời Thần luôn kín tiếng không đề cập tới nên tất cả đều không biết nhiều về lịch tình sử qua lại của Thời Thần, nhưng họ đều biết Thời Thần chưa bao giờ có cảm giác hứng thú với những loại chuyện như “yêu đương” này.


Với ngoại hình xuất sắc của Thời Thần, từ lúc nhập học năm nhất đại học tới giờ không biết Thời Thần đã nhận được biết bao lời tỏ tình rồi.
Chưa kể về sau cô còn thường xuyên xuất hiện trong các hoạt động cấp trường khi làm việc trong hội sinh viên.


Có một lần Thời Thần là người chủ trì cho bữa tiệc đón chào người mới của trường, đang đọc hạ màn thì có một nam sinh đến cầm bó hoa đi lên tỏ tình ngay trước đám đông.
…Nhưng điều càng nổi tiếng hơn là Thời Thần cực kỳ khó theo đuổi.


Không cần biết đối phương là ai, dù là nam thần trường học hay lời tỏ tình lãng mạn thế nào đi chăng nữa, Thời Thần luôn từ chối rồi từ chối, không bao giờ nương tay.
Mà vẻ mặt bây giờ lại đầy uất ức nói mình không yêu đương…
Giống như nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn tí nào.


Hứa Vi nghĩ đến một khả năng, thăm dò hỏi: “Thần Thần, có phải cậu đang thích người khác mà vẫn còn đang theo đuổi không?”
Phàn Tầm và Ngụy Tiêu Nguyệt đồng thời lắc đầu, tỏ ý điều đó là không thể nào.


Chỉ bằng gương mặt và tính cách này của Thời Thần, thích ai mà không theo đuổi nổi chứ?
…Rồi sau đó, họ nhìn thấy người bạn cùng phòng thân yêu của mình gật đầu càng tủi thân hơn.
Cả phòng trầm mặc.
Hứa Vi lại hỏi một cậu nữa: “Thần Thần, cậu đã tỏ tình chưa?”


Thời Thần kinh sợ: “Chưa.”


Phàn Tầm đột ngột vỗ vai Thời Thần: “Cậu có bị ngốc không hả! Cậu không thổ lộ thì sao đối phương biết được tấm lòng của cậu chứ? Có phải vừa nãy cậu ấy bảo cậu muốn đến trường chúng ta ngắm hoa anh đào không? Vậy chắn chắc cậu phải đưa cậu ấy đi dạo trường học đúng không?”


Thời Thần gật đầu.


Ngụy Tiêu Nguyệt cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Vậy còn không dám nói! Thần Thần, tiết hoa anh đào, mùa xuân, mỹ nữ là bạn đồng hành, điều kiện tỏ tình tốt biết bao, tớ nói cậu biết, cậu nhất định phải nắm lấy cơ hội này, cậu ấy khẳng định là có tình ý với cậu, nếu không sẽ không gửi tin nhắn cho cậu nói muốn đi xem hoa anh đào rồi.”


“Phải, phải không?”
Hứa Vi đồng ý: “Cái này còn không chắc nữa à? Thử nghĩ xem, cậu cũng đâu có ít người theo đuổi đâu? Cậu sẽ chủ động gửi tin nhắn cho bọn họ nói chuyện, cùng bọn họ đi chơi sao?”
Thời Thần gãi đầu, như ngộ ra điều gì đó: “Hình như sẽ không đâu.”


“Như vậy còn chưa đủ sao?” Phàn Tầm lại vỗ vai Thời Thần cái nữa, “Cậu phải tin tưởng bản thân cậu đi Thần Thần, cậu là ai chứ? Cậu là Thời Thần nhân vật nổi danh trường mình đó, bao nhiêu người tỏ tình cậu còn không theo đuổi được, cậu chùn chân ở chỗ này làm gì?”


Thời Thần lại vò đầu bứt tóc.
Mới được động viên một chút, cô lại nghĩ đến người mình thích…
Đó là Từ Lâm Thanh đấy.
Từ Lâm Thanh được không biết bao nhiêu người mến mộ trong cả Đại học Q và B đấy!
Cô lại suy sụp.


Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau, Hứa Vi túm Thời Thần đè cô xuống ghế.
Thời Thần mặt đầy hỏi chấm nhìn Hứa Vi, trong bụng nghi ngờ.
Phàn Tầm lấy ra vài tờ giấy A4, Ngụy Tiêu Nguyệt cầm ra một cái bút, đặt bộp trên bàn trước mặt Thời Thần.


Hứa Vi bật đèn bàn của Thời Thần: “Lại đây, ba người bọn tớ phụ đạo cậu viết kế hoạch tỏ tình.”
Phụ, phụ đạo…?


Phàn Tầm gật đầu: “Nếu không cậu lại không biết khi nào mới có thể tỏ tình, Thần Thần, ít nhất cậu phải biết trước kết quả đúng không? Bất kể người kia là ai, thử trước cái đã, lỡ lần đầu cậu đã mèo mù vớ phải chuột chểt, thành công không?”


Đầu óc Thời Thần choáng váng lên tiếng đáp lại, cảm thấy những lời Phàn Tầm nói dường như rất có lý.
Gật đầu nửa chừng, Thời Thần mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
—— Mèo mù vớ phải chuột ch.ết là sao!


Bĩu môi, Thời Thần nhìn cái bút bị nhét vào tay, viết ra tiêu đề dưới sự thúc giục của các bạn cùng phòng:
[ Kế hoạch tỏ tình của Thời Thần ].
Sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Vi: “Tiếp theo viết gì nữa?”
Hứa Vi & Phàn Tầm & Ngụy Tiêu Nguyệt: “…..”
Thật là khiến người ta lo lắng!


Quân sư yêu đương bạn học đại nhân đại nghĩa Hứa Vi: “Nào, kể tớ nghe về người kia đi, để tớ nghĩ xem nên ra tay thế nào thì hợp lí.”


“Ồ,” Thời Thần ngoan ngoãn gật đầu, rồi sau đó bắt đầu mô tả của riêng mình, “Nhà cậu ấy giống tớ, ở Viễn Thành, sau đó học chính quy Đại học Q, học máy tính, sinh viên được miễn thi. Rất đẹp trai, tính cách tốt, khá cao, nhìn qua chắc 183 đó. Thành tích cũng rất tốt, nghe nói là GPA luôn đứng đầu viện bên họ, còn biết đàn hát…”


Ngụy Tiêu Nguyệt ngắt lời balabolo của Thời Thần, gần như là khẩn cấp kêu dừng lại: “Ngừng ngừng ngừng, Hứa Vi đang yêu cầu cậu miêu tả người cậu thích một chút, không phải để cậu thiết lập nhân vật nam chính tiểu thuyết.”


“Đúng đấy Thần Thần,” Phàn Tầm cũng móc móc lỗ tai, “Cmn cậu đang miêu tả hay thổi rắm cầu vồng đây?”
Thời Thần thực sự cảm thấy mình vô cùng vô tội.
Cô nói thật mà, Từ Lâm Thanh là người như vậy đó!
Màn hình điện thoại lại sáng lên.


Thời Thần mở khóa điện thoại, nhìn lướt qua tin nhắn.
[ HsuLQ: À mà bạn học Thời Thần, lúc tôi đến W Thành, liệu có vinh hạnh được mời bạn cùng phòng cậu dùng bữa không? ]
Thời Thần mù mờ.
…Từ Lâm Thanh thực sự rất ưa mời những người xung quanh cô đi ăn cơm nhỉ.


Hỏi ý kiến ​​ba người bạn cùng phòng, Thời Thần nhìn thấy mắt ba người họ sáng lên ngay lập tức.
Phàn Tầm vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ: “Cho cậu ấy mời cho cậu ấy mời đi, để chúng tớ kiểm tr.a giúp cậu cho!”


Hứa Vi vẻ mặt tự tin: “Thần Thần, chắc chắn cậu ấy thích cậu rồi, nếu không sao lại mời bọn tớ ăn cơm làm gì?”
Ngụy Tiêu Nguyệt xoa xoa tay: “Lại được ăn chùa rồi hehe, cậu hỏi cậu ấy xem chúng ta có thể ăn ở Kim Mã Môn được không?”
Thời Thần trừng mắt nhìn Ngụy Tiêu Nguyệt: “Cậu điên à?”


Kim Mã Môn là một nhà hàng buffet ngay cạnh trường họ, giá cả cũng không quá đắt, chưa đến 200 tệ một người, nhưng đối với sinh viên đại học nghèo khó mà nói đã là loại hưởng thụ rất cao cấp rồi.
Vừa dứt lời đã thấy Từ Lâm Thanh gửi một tin nhắn khác.


[ HsuLQ: Đã xem qua nhà hàng gần trường các cậu, mời bạn cùng phòng cậu ăn ở Kim Mã Môn nhé. ]
Tác giả có điều muốn nói:
Mùa xuân đã đến rồi, tỏ tình còn xa không?
ClassIn với ổ đĩa mạng trường tớ dùng khó ghê = = (meo meo chê bai)
Các lớp học trực tuyến cũng rắc rối quá rồi



Đá azurit






Truyện liên quan