Chương 42
Sau khi đã chuẩn bị xong hết, tóc tai vuốt vuốt, quần áo chỉnh tề, đến mùi nước hoa cũng chọn loại Chanel đỉnh nhất. Bô mẹ cậu nhìn đứa con trai duy nhất ăn diện như ngôi sao thì há hốc miệng kinh ngạc. Đã thế bố còn hào phóng đưa cho cậu tiền triệu đề phòng tình huống phát sinh. Cậu hạnh phúc ríu rít cảm ơn: “ Cảm ơn bố nhiều, saranghae “ _ Jinwoo giơ hai cánh tay lên tạo thành hình trái tim bày tỏ lòng biết ơn của mình.- Thôi đi đi kẻo Do Kyung phải chờ lâu _ mẹ lên tiếng giục Jinwoo.
- Vâng, con chào bố mẹ, à quên trưa nay con ko về ăn cơm.
- BIẾT RỒI KHỔ LẮM NÓI MÃI _ cả bố lẫn mẹ đều đồng thanh đáp.
Bật mí nhé nơi hai người tới là công viên giải trí, con nít phải biết. Người đề xuất ý tưởng này ko ai khác ngoài Do Kyung, chả là cô muốn thử cảm giác được hoà mình vào những trò chơi mà con người hay chơi thôi mà. Rất nhiều lần đi qua công viên, được nghe ko ít cơ man là tiếng hét hay tiếng kêu gào vì sợ hãi. Nhưng cũng ko ít tiếng hét do thích thú, chính vì vậy cô cảm thấy thú vị vô cùng tận.
Về phía Do Kyung, cô đến sớm hơn giờ hẹn và đang đứng co ro trong làn sương mù nhẹ của sáng sớm. Trong lòng thì ko ngừng gọi hồn Jinwoo: “ tôi sắp ch.ết rét đến nơi rồi, khôn hồn thì đến đây mau “.
Thế rồi xa xa có hình bóng của một người con trai đang vẫy tay về phía Do Kyung, chả cần nhìn, cô cũng biết đó là tên nào. Cái tên đáng ghét bắt cô phải chờ ch.ết rét ở đây đấy mà ( thừa lời).
- Xin lỗi tôi tới muộn, chị chờ lâu chưa? _ Jinwoo thở hổn hển hỏi cô.
Do Kyung lườm cậu một phát lạnh người: “ nhìn tôi xem có lạnh ko? “ _ cô bỏ vào công viên trước.
- Tôi xin lỗi mà ~~~~~~~
Trò đầu tiên Do Kyung muốn chơi là......đu quay!!!!!!, cô chọn con thiên nga hoàn mĩ nhất rồi nhảy tót lên. Phía sau Jinwoo đứng như trời trồng ko biết phải diễn tả thế nào. Dù vậy, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện cùng với hành động con nít rất dễ thương của Do Kyung đã hoàn toàn lọt vào tầm ngắm điện thoại do Jinwoo quay lại làm kỉ niệm.
Hết trò chơi đầu tiên, ánh mắt Do Kyung lại hướng về tàu lượn siêu tốc.
- Chị muốn chơi cái đó? _ Jinwoo hỏi
- Ừm _ trả lời một cách nũng nịu.
- Vậy mình cùng chơi đi.
Trò chơi tàu lượn siêu tốc quá đông dẫn tới tình trạng chen lấn, xô đẩy. Phải khó khăn lắm, hai người mới ôm được hai chỗ còn trống duy nhất. Nhưng trái ngược với hồi dành ghế thì lúc tàu lượn khởi hành, quả là cảm giác vui sướng tột cùng, Do Kyung khoái trí hét loạn xạ, Jinwoo cũng điên loạn ko kém khiến những người xung quanh ko biết khóc hay cười đây.
Xuống tàu lượn rồi mà, tâm trí vẫn còn trên đó, Do Kyung ngờ nghệch tính lên tiếp nhưng bị cậu giữ lại rồi lôi đi chỗ khác.
Hướng mắt về phía trò chơi Bungee, hai con mắt Do Kyung bỗng sáng rực lên như vớ được vàng. Chạy như bay tới đó còn ko quên kéo Jinwoo theo.
Khi hai người tới nơi, ngay lập tức Do Kyung cầm tay Jinwoo khiến cậu đỏ mặt. Ánh mắt van nài, khẩn khoản nhìn cậu. Nhìn những con người nhảy từ cầu xuống, mặt Jinwoo bỗng tái mét, lắc đầu quầy quậy.
- Chơi đi mà, tôi cầu xin cậu đấy
- Ko được đâu _ Jinwoo quơ tay từ chối.
- Đáng ghét _ cô hất mạnh tay Jinwoo ra giận dỗi.
Thấy Do Kyung giận dỗi, trong lòng Jinwoo ko lỡ chút nào, cậu xót lắm, lại càng ko muốn người con gái mình yêu thương phải buồn. Tuy nhiên cây cầu bungee kia lại làm cho cậu khó thở và ko dễ chịu chút nào.
- Chị thật sự muốn chơi? _ Jinwoo hỏi lại lần cuối.
- Đúng vậy _ cô khẳng định chắc nịch.
- Được rồi, chị đợi ở đây để tôi lên mua vé _ giọng cậu nghe rất buồn bã, ánh mắt ko dám nhìn thẳng về phía trước.
- SONG JIN WOO, hwaitting!!!!!!! _ Do Kyung cười tít mắt cỗ vũ cho Jinwoo đang từng bước bước lên cầu thang.