Chương 43
Sở dĩ Jinwoo mắc chứng sợ độ cao đều là vì ngày xưa do bác cậu vô tình đẩy cậu ngã từ toà nhà ba tầng xuống biển suýt ch.ết đuối. Cũng từ đó câu đâm ra sợ độ cao mà mỗi lần đụng tới nước là những ký ức đó lại tràn về. Cho nên mắc một chứng thôi đã ko chịu nỗi, đằng này lại hai: độ cao và nước. Tiết lộ chút ít về Jinwoo thì mỗi tuần cậu chỉ tắm có duy nhất hai lần. Nghĩa là đầu tuần tắm một lần và cuối tuần thì tắm một lần. Bố mẹ cậu thấy thế cũng phải bó tay chịu trói. Tuy nhiên bị bạn bè phản ánh nhiều quá, cộng với lời than phiền của các thầy cô nên cậu tắm vào ngày thứ năm nữa ( ngại quá). Còn bây giờ quay trở lại với hiện tại, nhìn thấy gương mặt cực mong chờ, háo hức của Do Kyung, cậu cố gắng an ủi bản thân mình. Càng bước lên bậc cao hơn, cậu càng cảm thấy khó thở biết bao khiến cậu vội vàng bắm chặt vào hành lang hai bên. Cậu thở hổn hển ko ra hơi, mồ hôi lăn xuống, chảy dài xuống hai má, hai mắt chao đảo liên tục.
" Hộc ", " hộc ", cuối cùng cũng lên được, Jinwoo đưa vé cho họ rồi đứng im để họ buộc dây an toàn vào người. Cả người cậu bỗng dưng đứng ko vững mà ngã xuống đất. Những người có mặt trong đó đã khuyên cậu dừng lại nhưng cậu nhất quyết ko nghe.
- Tôi nhất định phải nhảy, vì nếu ko nhảy chị ấy sẽ rất thất vọng về tôi.
Sự kiên quyết của cậu khiến nhiều người phải lắc đầu ngao ngán nhưng ít ai hiểu được tấm lòng trân thành mà cậu dành cho Do Kyung.
Đứng vào vị trí Jinwoo thở nhẹ nhàng để giữ bình tĩnh. " Cố gắng lên Song Jinwoo, mày làm được mà, vì chị Do Kyung, mày sẽ thành công ". Đó là toàn bộ suy nghĩ mà cậu có trong đầu lúc này.
Giây phút cậu nhảy xuống.....vài giọt nước mắt mặn chát đã rơi xuống trước cậu. Jinwoo có cảm giác cả người mình đang rơi tự do, nỗi ám ảnh lại bắt đầu tràn về khiến đầu óc cậu trống rỗng. Cậu bất lực ôm chặt đầu, cuộn mình lại.
1 2 3 4 5 s, Jinwoo hạ cánh an toàn, do bị treo ngược nên cậu cảm thấy khó chịu vô cùng , đội cứu hộ nhanh chóng có mặt tháo dây cho Jinwoo, lúc này cậu mới cảm thấy nhẹ nhõm biết bao. Đứng trước Do Kyung thì bao đau khổ, phiền muộn lại tan biết hết. Và dĩ nhiên cậu đã nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt rơi vội vã.
- Nước này _ cô đưa chai nước cho cậu rồi tỉ mỉ lấy khăn lau hết những giọt mồ hôi trên trán.
- Cảm ơn _ được người đẹp chăm sóc, ai mà chẳng sướng và Jinwoo cũng ko phải ngoại lệ.
- Tôi nghĩ trời sắp tới rồi, chúng ta về thôi.
- Ừm _ cậu bỗng thấy hụt hẫng khó tả.
Phận làm trai chắc chắn cậu phải đưa Do Kyung về tận nhà mới xứng đáng mặt nam nhi. Đứng trước cửa nhà, hai đôi mắt nhìn nhau bằng ánh mắt quyến luyến ko nỡ rời xa.
- Cậu về đi, mai còn dậy sớm thi.
- Nếu chị đã nói vậy, tôi sẽ nghe theo _ bị người đẹp đuổi, cậu chỉ còn nước nghe theo.
Nhưng đi được vài bước, cậu ko can tâm rời đi như vậy nên quay đầu lại.
- Do Kyung, đợi tôi trở về nhé _ Jinwoo nhanh chóng bước tới chỗ cô và hôn lên trán cô một nụ hôn mang đậm mối tình đầu.
Quá bất ngờ Do Kyung chẳng biết phải làm gì, chính biểu cảm ngờ nghệch của cô mà Jinwoo phải phì cười.
- Chị vào nhà đi kẻo lạnh.
- Ừ.
Khi bóng của Jinwoo đã khuất sau những ngôi nhà khác, Do Kyung trầm ngâm lấy khăn tay lau hết dấu hôn mà Jinwoo để lại. Trong lòng cô ko hề may mảy đến sự hiện diện của Jinwoo một chút nào bởi cô biết ngày mai chính là ngày cô thoát khỏi Song Jinwoo.
- Vĩnh biệt, Song Jinwoo - người con trai tôi hận nhất trên đời.