Chương 4: Sư phụ
“Tiểu hồ ly..” Chạy đi đâu mất rồi? Nó không phải rất thích bám theo nàng sao? Chẳng lẽ mới mười mấy ngày, nàng liền bị bỏ rơi? “Tiểu..”
Chợt dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn lên, một nam nhân đang đứng trên hòn non bộ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, đúng lúc này một ngọn gió đêm lướt nhẹ qua, một thân quần áo trắng như tuyết nhẹ nhàng lay động, tóc đen tung bay, khuôn mặt tuấn mỹ dường như bị bịt kín bởi một tầng sương trắng, như ẩn như hiện, hắn lẳng lặng đứng ở đó, phiêu dật xuất trần đến nỗi không nói nên lời, giống như đang hoà cùng với bầu trời.
Thuỷ Nguyệt Linh híp mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Ngươi là ai?”
Nam tử giương môi cười, rõ ràng rất giống với thần tiên, nhưng nụ cười này lại mang theo mấy phần tà nịnh, phảng phất giống như thần tiên đột nhiên hoá thành yêu ma.
Nam tử nhẹ nhàng hạ xuống trước người của nàng, đưa tay vén một sợi tóc bên má của nàng, đầu ngón tay lưu luyến quấn quanh sợi tóc, tầm mắt không có ý tứ nhìn từ đầu đến chân của nàng, giọng nói mang theo chút từ tính, “Căn cốt không tệ! Ta liền mở lòng từ bi thu nhận ngươi làm đồ đệ, thế nào?”
Thuỷ Nguyệt Linh lẳng lặng nhìn hắn, mặt không thay đổi cảm xúc hỏi, “Mục đích?” Nàng đúng là rất hi vọng có một vị sư phụ từ trên trời rớt xuống, nhưng mà cho tới bây giờ nàng chưa từng tin bầu trời sẽ rơi một cái bánh bao có nhân, cho dù thật sự có rơi xuống phần lớn cũng là đè ch.ết người ta!
Tròng mắt của nam tử hơi động, mơ hồ lộ ra một vẻ thưởng thức, mập mờ tới gần nàng, hơi thở ấm áp như có như không lướt nhẹ qua lổ tai nhạy cảm của nàng, “Theo giúp ta một đêm được không?”zNguyệt Tiếu - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Hai tròng mắt của Thuỷ Nguyệt Linh khép hờ, kéo nhẹ khoé miệng, giọng nói trong trẻo nhưng có chút lạnh lùng, “Có thể!”
“Ngươi nói, có thể?” Âm thanh có chút cất cao, mang theo tức giận nhưng không dễ dàng phát giác, đầu ngón tay căng thẳng, da dầu truyền tới đau đớn khiến Thuỷ Nguyệt Linh nhẹ cau mày.
Hai tròng mắt nhìn thẳng con ngươi thâm thuý của hắn, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng nói lại lần thứ hai, “Có thể!”
Đôi mắt hẹp dài của nam tử híp lại, khoé miệng cong lên có một chút mỉa mai, đưa tay ấn người nàng vào trong lòng, âm thanh lạnh đi vài phần, “Như vậy, ta mong chờ biểu hiện của ngươi!”zNguyệt Tiếu - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Mặt Thuỷ Nguyệt Linh không chút thay đổi đẩy hắn ra, “Chờ ngươi hoàn thành trách nhiệm của sư phụ rồi nói sau!”
Trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy cân nhắc, tức giận không rõ ràng cũng biến mất, bàn tay mập mờ vuốt nhẹ thắt lưng nàng, “Nếu lỡ đến lúc đó ngươi không chịu trả nợ thì tính sao giờ?”
Thuỷ Nguyệt Linh nhàn nhạt liếc hắn một cái, khóe miệng cong lên, tựa như chế giễu tựa như không, “Ta không phải là đối thủ của ngươi, không đúng sao?”
“Vậy cũng chưa chắc, chưa từng nghe qua trò giỏi hơn thầy sao, lỡ mà thắng thì làm sao?”
Thuỷ Nguyệt Linh ngửa đầu nhìn hắn, đột nhiên lộ ra nụ cười quyến rũ, “Như vậy ta phải cảm ơn sư phụ đã hết lòng chỉ dạy!”
Tròng mắt nam tử khẽ chớp, nhếch miệng lên, giao cho nàng một quyển sách nhỏ, “Đây là tâm pháp, trước tiên học thuộc lòng, đêm mai ta lại đến!”
Sau khi Thuỷ Nguyệt Linh nhìn hắn biến mất, mới hiện ra một vẻ kích động, lật quyển sách nhỏ xem tỉ mỉ một lần, rồi cất vào trong lòng, lúc này nàng mới nhớ tới nàng đang đi tìm tiểu hồ ly.
Nhìn thấy nó từ trong một đống rơm rạ chui ra, dường như tiểu hồ ly còn đang choáng váng, Thuỷ Nguyệt Linh khẽ cười ôm nó vào lòng, con tiểu hồ ly này ngoại trừ hay ra ngoài háo sắc, còn tham ăn tham ngủ, nhất định chính là heo!
Những ngày tiếp theo, đối với Thuỷ Nguyệt Linh mà nói, thật sự khổ cực vô cùng, nàng vô cùng nghi ngờ tên nam nhân kia cố ý chỉnh nàng, nhưng mà, bất kể như thế nào, nàng nhất định phải mạnh mẽ!zNguyệt Tiếu - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Chỉ thấy dưới bầu trời đêm đen kịt, nam tử khi thì giống thần tiên lúc thì giống yêu nghiệt đang ngồi trên xích đu, tiếng cót két liên tục vang lên, mà Thuỷ Nguyệt Linh trên đầu đầy mồ hôi, mà trên người lúc này đang có hơn một, hai vết thương, toàn bộ y phục trên người đã nhuốm máu.
Có trời mới biết, sư phụ của nàng nói cái này chẳng qua chỉ là truyền một chút linh lực vào người nàng, dẫn đường nàng, để cho nàng nhớ kỹ cách vận hành linh lực mà thôi.
“Ta dạy cho ngươi tâm pháp mà trên đời này chưa ai sở hữu, điểm trân quý của nó về sau ngươi mới hiểu được, chỉ cần tu tập qua lần thứ nhất, linh lực tích luỹ trong cơ thể của ngươi sẽ tự vận chuyển, cho nên linh lực này phải dựa vào thời gian, cái mà ta muốn dạy cho ngươi là làm thế nào để chống địch!”
Sau đó liền phi thân đánh tới, hắn chẳng qua miễn cưỡng giật giật ngón tay, lại làm cho nàng phải cố hết sức nhiều hơn so với những thứ phải đối mặt trước kia, điều này cũng kích thích ý chí chiến đấu của nàng.
Thuỷ Nguyệt Linh chuyên tâm né tránh từng ngọn gió sắc bén, nên không nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của nam tử trước mặt, hắn vốn có suy nghĩ ác độc, muốn dạy dỗ nàng một chút, ban đầu tưởng rằng nàng sẽ lùi bước, nhưng không có nghĩ tới nàng càng đánh càng hăng rồi!
Hắn chưa từng thấy qua nữ nhân như vậy, nhìn nàng cả người đẫm máu, bất giác nhíu mày, năm ngón tay lại cử động nhanh hơn!
Tới lúc hắn thu tay lại, Thuỷ Nguyệt Linh tính di động nữa người nhưng lại mất hết sức lực, nam tử đứng dậy đi tới trước người của nàng, xoay người đem nàng ôm lấy, cũng không để đến quần áo trắng của hắn đã nhiễm máu thành đỏ tươi.zNguyệt Tiếu - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Cảm giác được hắn đã dừng lại, Thuỷ Nguyệt Linh cố sức mở mắt ra, nhìn thác nước suối không ngừng chảy xuống, Ôn Tuyền* (suối nước nóng)? Không phải chứ!zNguyệt Tiếu - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Nam tử trực tiếp ôm nàng đi vào trong nước suối, Thuỷ Nguyệt Linh dường như cảm giác được có một lực lượng không ngừng tràn vào trong cơ thể của nàng, đau đớn trên người nhanh chóng biến mất, nhìn vết thương khép lại trong nháy mắt, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày, nhắm mắt lại vận hành linh lực trong cơ thể, quả nhiên nàng đoán không sai, đúng là làm chơi mà ăn thật, tu luyện ở chỗ này tuyệt đối tốt!
Những ngày kế tiếp vẫn như vậy, Thuỷ Nguyệt Linh càng ngày càng có thói quen với sự huấn luyện ma quỷ mỗi đêm, ứng phó càng thêm tự nhiên, nhưng nàng biết là nàng vừa mới bắt đầu mà thôi, so sánh với sự phụ đúng là một trời một vực.
Nhưng mà nàng thật sự muốn cảm tạ Lăng Vương ném nàng ở chổ này không thèm quan tâm, giúp nàng giảm đi rất nhiều phiền toái!