Chương 46
Editor: zNguyệt Tiếu.
Thủy Nguyệt Linh trợn trừng mắt, người này thật sự rất ngoan cố, nếu không phải hắn một lòng trung thành với Mị như thế, lại có chút tác dụng, nàng cảm thấy dứt khoát giết hắn một mạng là tốt nhất!
Hiên Viên Mị ném tấu chương đang cầm trong tay lên bàn, không muốn để ý tới Thạch Tu, nếu Thủy Nhi muốn giữ hắn lại, thì giữ hắn lại vậy!
Ôm Thủy Nguyệt Linh, hôn nhẹ sau tai nàng, bàn tay ở phía dưới nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, trong lòng có cảm giác rất thõa mãn.
"Thạch tướng quân, ta có chỗ nào mà giống yêu nghiệt chứ?" Bộ dáng của nàng hoàn toàn không giống yêu nghiệt a!
"Ngươi quyến rũ bệ hạ!"
"Thạch Tướng Quân, ngươi không phát hiện ra là bệ hạ của ngươi đang dụ dỗ ta sao?"
Hiên Viên Mị cười, lời này đúng là sự thật, ngay từ đầu là do hắn quấn lấy nàng không rời! zNguyệt Tiếu -
Thạch Tu nhìn hai người, có chút cạn lời, quả thật bệ hạ đang làm vậy ở đây...
Thủy Nguyệt Linh tiếp tục dẫn dắt hắn từng bước, "Ngươi cũng biết ta vốn là Lăng Vương Phi!" Cảm nhận được Hiên Viên Mị không vui, Thủy Nguyệt Linh cầm chặt tay hắn, tiếp tục nói, "Nếu không phải bệ hạ nhà ngươi cứng rắn ép buộc ta tới Huyền Quốc, ta làm sao lại có thể ở chỗ này? Ta cực kỳ vô tội nha! Tại sao mọi người ở đây đều khinh thường ta, còn bị mọi người biến thành yêu nghiệt, rõ ràng là cái gì ta cũng chưa làm mà, tại sao các ngươi lại mặc kệ bệ nhà của mình làm sai việc gì mà lại đẩy tất cả trách nhiệm lên đầu ta, cũng bởi vì ta dễ bị khi dễ sao?" Nói xong lại nhào vào lòng Hiên Viên Mị mà khóc.
Lần này ngược lại tới phiên Thạch Tu sốt ruột, hắn nghĩ tới lời Thủy Nguyệt Linh nói, dường như cũng rất có lý! "Này, ngươi đừng khóc! Ta không cầu xin bệ hạ giết ngươi nữa có được không?
"Thật sao?" Hai mắt Thủy Nguyệt Linh rưng rưng cẩn thận hỏi lại.
Thạch Tu vội vàng gật đầu, "Bây giờ ta đi đây!"
Nhìn bóng dáng dần dần biến mất của Thạch Tu, Thủy Nguyệt Linh ngẩn người, cười tới nỗi ngã vào lòng Hiên Viên Mị, "Haha... Không ngờ vị đại tướng quân này lại đáng yêu như vậy! Lại có thể cứ như vậy mà đi!
Đáng yêu? Hiên Viên Mị nhìn tiểu nữ nhân cười cực kỳ vui vẽ ở trong lòng, ánh mắt có chút nguy hiểm.
Rốt cuộc Thủy Nguyệt Linh cũng ngửi được vị chua trên người của người nào đó, ý cười trong mắt càng đậm, xoai người dạng chân ngồi trên chân hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn, môi đỏ mọng mập mờ mà ma xát môi mỏng đang nhấp nhô của hắn, khẽ cười nói, "Mị, so với hắn thì chàng càng đáng yêu hơn!"
"Bệ hạ, Minh Quốc sứ giả đã tới rồi!" Tiêu mạc cúi đầu bẩm báo, đối với hành động mập mờ của hai người lại coi như không thấy.
Thủy Nguyệt Linh nhíu mày, "Nhanh như vậy! Mị, xem ra là Minh Vương muốn cho chàng cùng vị công chúa xinh đẹp kia có thời gian bồi dưỡng tình cảm nhỉ?
Minh Vương quả thật có suy nghĩ như vậy, hắn cực kỳ tự tin vào vẻ đẹp của con gái mình, chỉ cần cho nàng cơ hội, nàng nhất định sẽ được Hiên Viên Mị sủng ái!
Hiên Viên Mị lạnh nhạt nói, "Để cho Thừa tướng tiếp đãi trước đi!" Trước kia vẫn là do một tay Đoan Mộc Hiên phụ trách việc này, vốn không cần Hiên Viên Mị quan tâm.
Ngoại trừ sứ giả Diệp Quốc sẽ ở lại trong hoàng cung, các sứ giả của quốc gia khác đều được sắp xếp ở trong dịch quán riêng, đây là cách đối xữ khác biệt dành cho cường quốc, giống như lần trước Hiên Viên Mị tới Diệp Quốc cũng được ở lại tại hoàng cung.
Minh Vương này không có nói rõ là muốn gả con gái cho Hiên Viên Mị, nhưng mà trước mắt lại để cho Hiên Viên Mị và công chúa Minh Quốc bồi dưỡng tình cảm, cẩn thận như vậy chỉ sợ là không dám chọc cho Hiên Viên Mị không vui, thì sẽ mất nhiều hơn được! Nhưng mà bước này, hắn ta đã đi nhầm rồi!
Đoan Mộc Hiên thân là Thừa Tướng, cùng dạo chơi với thái tử và công chúa Minh Quốc, đã là ban cho Minh Quốc một chút thể diện, đồng thời cũng do Minh Quốc là quốc gia thuộc địa lớn nhất của Huyền Quốc, thứ hai là do hiện tại chỉ có sứ giả Minh Quốc là đến sớm nhất, coi như Đoan Mộc Hiên cũng có thời gian rảnh!
Minh Khê không có quên mục đích tới đây lần này, nhìn thoáng qua Minh Lam Nhi, mở miệng nói, "Thừa tướng đại nhận, không biết chúng ta có thể đi đến tham quan hoàng cung được không nhỉ?" Vốn là muốn cầu kiến Hiên Viên Đế, nhưng lại bị từ chối khéo, cũng chỉ có thể lùi một bước mà thôi!
Đoan Mộc Hiên do dự một chút, hắn biết mục đích của bọn họn, chuyện như vậy trước kia xảy ra không ít, thường thường mà nói thì chỉ cần vị công chúa đó chưa từng khiến bệ hạ mất hứng thì sẽ được nạp vào hậu cung ngay sau đó, chỉ là không biết bây giờ...
Gật đầu đồng ý, trong lòng lại nghĩ nhất định sẽ không có khả năng gặp bệ hạ! Thấy hắn đồng ý, trong lòng Minh Khê vô cùng vui vẻ, mà trong mắt Minh Lam Nhi lại chỉ có vẻ hứng thú, nàng thật muốn nhìn hoàng cung Huyền Quốc để được một phen mở mang kiến thức, mà còn muốn nhìn xem diện mạo của Hiên Viên Đế trong như thế nào! Tuy phụ hoàng có nói với nàng là ông thấy Hiên Viên Đế tuấn tú lịch sự, là nhân trung long phượng ( rồng giữa loài người, là người tài ngàn năm khó gặp), nhưng nàng rất nghi ngờ là có thể phụ thân đang lừa gạt nàng.
Trong Ngự Hoa Viên, Hiên Viên Mị áp Thủy Nguyệt Linh lên giường nệm, cắn cắn lỗ tai của nàng, Thủy Nguyệt Linh ôm thắt lưng của hắn, cười nhẹ, "Mị, có phải chàng cầm tinh con chó đúng không a...?" Sao cứ hở một tý là cắn nàng?
Hiên Viên Mị cũng không thèm so đo cùng nàng, hoàn toàn coi vành tai của nàng là một món ăn ngon miệng, không ngừng mà ɭϊếʍƈ cắn, trong miệng mập mờ nói, "Thủy Nhi cực kỳ ngon miệng!"
Thủy Nguyệt Linh trợn trắng hai mắt, cho nên hắn cứ liên tục ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cắn cắn trên người nàng sao? Mắt nhìn dấu vết trên cổ của hắn, quả thật nàng cũng muốn nói là hắn cũng cực kỳ ngon miệng! Nhưng mà lại thôi, đễ tránh cho hắn lấy cớ đó mà bắt nàng tu luyện mỗi ngày, tuy mỗi lần nàng đều cực kỳ hưởng thụ, nhưng tóm lại là vẫn phải nên nghĩ ngơi một chút!
"Mị, ngươi không đi gặp vị công chúa Minh Quốc kia sao?"
"Thủy Nhi..." Hiên Viên Mị bất mãn mà cắn miệng của nàng, đầu gối chen giữa hai chân của nàng, mờ ám mà cọ sát.
"Mị, nơi này là Ngự Hoa Viên, chàng phải chú ý hình tượng!"
Hiên Viên Mị không tập trung nói, "Không phải là để cho Tiêu Mạc canh gác rồi sao? Không có người tới chỗ này!"
Thuy Nguyệt Linh nhìn hắn góc cạnh hoàn mỹ trên mặt hắng, đột nhiên cười nói, "Mị, nhiệm vụ của ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung đều do một mình ta hoàn thành, ta có thể bị mệt ch.ết hay không nhỉ?"
"Ha ha..." Hiên Viên Mị khẽ cười, một tay vừa hướng về phía đũng váy của nàng mà thăm dò, vừa nói, "Yên tâm, ta làm sao có thể để nàng mệt ch.ết được? Ta sẽ cho nàng nghĩ ngơi!" Dừng một chút, trong mắt hoàn toàn là màu sắc ȶìиɦ ɖu͙ƈ, nói nhỏ ở bên tai nàng, "Mà mỗi lần sau khi ta yêu thương nàng xong, nàng đều cực kỳ có sức sống a!"
Ách... Thể lực của nàng tốt lắm sao? Nàng phát hiện hình như là vậy! Mặc dù bị hắn lăn qua lăn lại cả một đêm, nàng cũng sẽ không có cực kỳ mệt mỏi, mệt đến mức mê man, những loại tình huống đó vốn chưa từng xảy ra, nàng có phải là không được bình thường hay không? Nhìn tinh lực dồi dào trên người của người nào đó, chẳng lẽ trên phương diện này thì con người ở thế giới này đều tốt như vậy?
"Nghĩ cái gì?"
Thủy Nguyệt Linh nhìn nhìn hắn, tò mò tới nỗi thốt ra vấn đề đang thắc mắc trong lòng.
"Ha ha..." Hiên Viên Mị nhìn bộ dáng nghi ngờ của nàng mà cười ra tiếng, không nghĩ tới Thủy Nhi lại có lúc đáng yêu như vậy, "Thủy Nhi, đó là bởi vì linh lực của nàng thâm hậu, mà còn do nước suối của địa tâm tuyền có thể cải tạo thể chất, không phải mọi người đều như thế... ha ha..."
"Hiên Viên Mị, không được phép cười!" Chẳng qua là do nàng vừa mới tới thế giới này không lâu, cho nên không biết mà thôi, có gì mà buồn cười chứ?
Thế giới này lại vô cùng bảo thủ đối với việc này, cho nên nàng không biết là chuyện rất bình thường thôi mà!