Chương 72: Hành hạ

Editor: Puck - Diễn đàn
Cảm nhận được tức giận trên người Hiên Viên Mị, Thượng Quan Lăng cuối cùng tỉnh táo một chút, sắc mặt vẫn khó coi như cũ.


Thủy Nguyệt Linh thấy Hiên Viên Mị vẫn còn che chở cho Thủy nhi như vậy, trong lòng rất không cam lòng, cũng không biết nàng rốt cuộc ngốc thật hay còn lừa mình dối người, ở cùng một thân thể với Thủy nhi trong bao nhiêu lâu, Hiên Viên Mị là hạng người gì, nàng nên rất rõ ràng mới đúng, lại cứ nghĩ tới chính là dùng biện pháp này hãm hại Thủy nhi.


Sợ hãi kéo ống tay áo Thượng Quan Lăng, Thủy Nguyệt Linh nhỏ giọng nói, “Lăng, đều do thiếp không tốt, chàng đừng tức giận.”
Nhìn nàng như vậy, Thượng Quan Lăng càng thêm đau lòng, nhưng nhìn dáng vẻ Hiên Viên Mị, rõ ràng chính là bảo vệ nữ nhân kia.


Trong lúc nhất thời, không khí có phần nặng nề, chung quanh đình hóng mát đã vây quanh khá nhiều người, nhưng ai cũng không dám lên tiếng, đây là tỷ thỉ giữa hai vị Đế Vương, ai cũng không muốn dẫn lửa tới thiêu thân.


Nhưng cố tình có người không nhịn được rồi, Triển Tuyết Nhạn nhìn dáng vẻ khiếp nhược đáng thương của Thủy Nguyệt Linh, hận cắn răng nghiến lợi, hiện giờ chỉ cần bệ hạ có rảnh rỗi liền cùng nàng ta một tấc không rời, lúc này cũng bởi vì nàng ta mà giằng co với Hiên Viên bệ hạ, nữ nhân này căn bản trở lại để mê hoặc bệ hạ đó!


“Vương phi, ngài như vậy chính là định để Diệp quốc và Huyền quốc khai chiến đúng không” Triển Ưng tay cầm binh quyền, Triển Tuyết Nhạn cũng biết một chút về chiến sự.


available on google playdownload on app store


Trên mặt Lăng Mạn Điệp hoàn toàn yên tĩnh, nhưng đôi tay dưới ống tay áo đã sớm nắm chặt, còn Thủy Doanh Doanh núp ở phía xa trong mắt đã không hề che giấu căm hận và sát ý.


“Ta…” Thủy Nguyệt Linh đưa mắt nhìn Triển Tuyết Nhạn, sau đó không biết làm sao nhìn về phía Thượng Quan Lăng, dáng vẻ hai mắt lưng tròng, chọc người thương tiếc.


Thủy nhi thu hết thần sắc của ba nữ nhân kia vào trong mắt, trong mắt lộ ra vẻ đùa giỡn, xem ra Thủy Nguyệt Linh đã thành mục tiêu cho mọi người công kích, ngay cả đại thần Diệp quốc cũng không nhịn được mà cau mày với nàng ta, vẻ mặt tương đối bất mãn, dù sao bây giờ Diệp quốc và Huyền quốc khai chiến là lựa chọn rất không sáng suốt, nếu bởi vì nữ nhân này, mà khiến Diệp quốc rơi vào trong nước sôi lửa bỏng, nàng ta chính là tội nhân thiên cổ. [email protected]


Thủy Nguyệt Linh dĩ nhiên không cách nào nghĩ thông suốt rất nhiều điều này, vẫn ở đó giả bộ đáng thương, lã chã chực khóc dựa vào trong ngực Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng an ủi ôm chặt nàng, nhìn Hiên Viên Mị, mặc dù trong lòng tức giận, nhưng giọng nói vẫn khá lịch sự, “Trẫm chỉ muốn biết Linh nhi đắc tội nữ tử này ở chỗ nào rồi hả?”


Hắn khách khí, Hiên Viên Mị lại không hề khách khí chút nào, “Thủy nhi muôn giết ai thì giết kẻ đó, không cần có lý do!” hiện giờ hắn càng tức giận hơn Thượng Quan Lăng, hắn ta lại dám ra tay với Thủy nhi, chẳng lẽ còn kỳ vọng hắn khách khí?


“Hiên Viên đế đây là ý gì?” Thượng Quan Lăng giận không kiềm chế được, hắn đã lễ nhượng ba phần, không nghĩ tới Hiên Viên Mị ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho.


Mắt thấy tình thế càng lúc càng ác liệt, quốc quân các nước nhỏ khác không dám thở mạnh một tiếng, chỉ sợ bị dính líu, chúng thần Diệp quốc cũng hết sức gấp gáp, nhưng lại không dám chen miệng khuyên can, Tô Mặc Thành cau chặt chân mày, vừa định khuyên Thượng Quan Lăng, lại bị Âu Dương Mặc cản lại.


Âu Dương Mặc không khuyên Thượng Quan Lăng, không khuyên Hiên Viên Mị, mà nhìn về phía Thủy nhi, nghiêm túc nói, “Mỹ nhân, nể mặt mũi của ta có được không?”
Thủy nhi nhìn hắn một cái thật sâu, bĩu môi nói, “Nhớ ngươi thiếu ta một nhân tình.” Sau đó kéo Hiên Viên Mị rời đi.


Nhưng lần này Hiên Viên Mị thật sự tức giận… Chính là đứng yên không chịu đi, tầm mắt giết người hung hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Mặc, Thủy nhi bất đắc dĩ nhìn hắn, “Mị…”


Hiên Viên Mị chỉ lẳng lặng mím môi nhìn nàng, nói gì cũng không nói, Thủy nhi nhíu nhíu mày, xem ra lần này ghen thật, hơn nữa hắn thật sự rất tức giận, trong lòng thở dài một tiếng, nhìn về phía Âu Dương Mặc, “Xin lỗi, ta không có cách nào muốn nhân tình của ngươi.”


Âu Dương Mặc cau mày nhìn nàng, định nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, không nói nữa, nàng cũng không có nghĩa vụ suy nghĩ vì Diệp quốc, nàng bây giờ là nữ nhân của Hiên Viên Mị, suy tính đầu tiên chính là cảm nhận của Hiên Viên Mị.


Liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh… Âu Dương Mặc không nhịn được cau mày, Lăng nhất định vô duyên với mỹ nhân, rõ ràng là người khôn khéo như vậy, lại luôn bị che đôi mắt, ban đầu là thù hận, còn bây giờ?


Thủy nhi nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh tỏ vẻ khiếp sợ, ý lạnh trong mắt chợt lóe lên, cứ giết nàng ta như vậy thật sự quá tiện nghi cho nàng ta, chọc tới nàng, cũng đừng mong được ch.ết dứt khoát như vậy!


Ngước mắt nhìn về phía Hiên Viên Mị, thấy sắc mặt hắn vẫn khó coi như cũ, Thủy nhi bất đắc dĩ, dứt khoát ôm cổ của hắn hôn lên, không để ý chung quanh còn có nhiều người vây xem như vậy. di@en*dyan(lee^qu.donnn)


Người chung quanh nhìn Hiên Viên đế luôn luôn bí ẩn sắc mặt nhanh chóng từ đen tối chuyển thành trắng, không khỏi đều đưa tầm mắt tò mò về phía Thủy nhi.


Hiên Viên Mị hừ lạnh một tiếng, lại cắn cái lưỡi mềm mại kia ɭϊếʍƈ ʍút̼ một phen rồi mới thả ra, Thủy nhi nhìn sắc mặt hòa hoãn của hắn khẽ cười nói, “Không còn tức giận nữa chứ?”
Thượng Quan Lăng sững sờ nhìn Thủy nhi, trong đầu vang vọng lời nói ngậm cười trước kia, “Ngươi đang giận cái gì?”


Vì sao nụ cười trên mặt nàng lại tương tự nụ cười trong trí nhớ như vậy? Đó là một lần duy nhất nàng không hề che giấu chút nào lộ ra nụ cười thật lòng ở trước mặt hắn, cho nên hắn dễ dàng bị mê hoặc rồi.


“Lăng…” Thủy Nguyệt Linh thấy hắn nhìn thẳng về phía Thủy nhi, trong lòng hơi bất an, vội vàng kéo tay áo của hắn.
Thượng Quan Lăng phục hồi tinh thần lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của nàng, bỏ đi một chút nghi ngờ trong lòng, kỳ quái vì sao mình lại có ý nghĩ như vậy, đó vốn không có khả năng.


Hiên Viên Mị không vui trợn mắt nhìn Âu Dương Mặc một cái, sau đó ôm Thủy nhi xoay người rời đi, Thượng Quan Lăng giống nhau không vui nhìn bóng lưng hai người rời đi, nhưng lúc này hắn đã khôi phục lý trí, không nói gì nữa.


Người chung quanh cũng chậm rãi tản đi, Âu Dương Mặc nhìn Thượng Quan Lăng nghiêm túc nói, “Ngươi tốt nhất đừng động vào nàng, nếu không Hiên Viên đế thật sự sẽ khiến cả Diệp quốc chôn theo.” Lại liếc nhìn Thủy Nguyệt Linh, mới xoay người rời đi.


Thượng Quan Lăng nhìn bóng lưng của hắn như có điều suy nghĩ, hắn biết Mặc và Linh nhi có quan hệ rất tốt, ban đầu bởi vì chuyện hắn đưa Linh nhi đưa cho Hiên Viên đế, hai người thiếu chút nữa trở mặt, nhưng mà mới vừa rồi hắn ta nhìn Linh nhi, lại rõ ràng mang theo cảnh cáo, còn có hắn ta và nữ nhân bên cạnh Hiên Viên Mị kia giống như rất quen thuộc, nụ cười đó lại đột nhiên xuất hiện trong đầu, thật… Rất giống!


Suy nghĩ của Thượng Quan Lăng có chút hỗn loạn, trong lúc nhất thời cũng không cách nào làm rõ, để cho người đưa Thủy Nguyệt Linh trở về điện Thái Hòa, sau đó liền đến Ngự thư phòng, lẳng lặng suy nghĩ những chuyện hỗn loạn này.


Điện Cảnh Tuyên, Hiên Viên Mị không vui nói, “Sớm biết sẽ không đưa nữ nhân kia về.” Nên giữ lại để nàng từ từ hành hạ.
Thủy nhi nhíu mày nói, “Thế nào? Coi trọng nàng ta? Hiện giờ không bỏ được nhưng đã muộn!”
“Thủy nhi…” Hiên Viên Mị cảnh cáo nhìn nàng, hắn còn đang tức giận!


Thủy nhi cười khẽ một tiếng, mập mờ ɭϊếʍƈ cắn khóe miệng hắn, hàm hồ nói, “Yên tâm, những ngày tiếp theo nữ nhân kia sẽ không tốt hơn!” Chỉ cần nữ nhân trong hậu cung của Thượng Quan Lăng đã đủ cho nàng ta ăn một bình, nếu như nàng ta không biết thu lại, sợ rằng chúng thần Diệp quốc sẽ cùng nhau thảo phạt nàng ta, Thượng Quan Lăng cũng không phải là Hiên Viên Mị, đến lúc đó có thể hy sinh nàng ta hay không, vậy cũng khó mà nói. die ennd kdan/le eequhyd onnn


Nếu nữ nhân kia tham luyến ấm áp, rồi lại cố tình không biết đủ, không thể thấy người khác tốt, vậy hãy để cho nàng ta hưởng thụ một chút ấm áp trước, sau đó sẽ tự mình cảm nhận sau khi ấm áp kia rời xa, càng thêm rét lạnh thấu xương.


Hiên Viên Mị vẫn cảm thấy quá tiện nghi cho nữ nhân kia, suy nghĩ một chút, đột nhiên mặt hoài nghi nhìn Thủy nhi hỏi, “Nàng không làm chút gì?” Hắn cảm thấy nữ nhân kia thật sự chọc giận Thủy nhi, theo tính tình của nàng sao lại để cho nữ nhân kia sống tốt như vậy?


Thủy nhi dừng một chút, đột nhiên mặt nghiêm túc nói nói, “Mị, chàng có cảm thấy chàng rất đáng sợ không? Ta nghĩ cái gì chàng cũng biết, chàng nói ta có cần giết chàng diệt khẩu tương đối an toàn không?”


Trong mắt Hiên Viên Mị xuất hiện một nụ cười, nhìn ra được tâm tình rất vui vẻ, mập mờ nhéo mông của nàng, mặt ma quỷ, “Thủy nhi nỡ sao?”
Thủy nhi lắc đầu một cái, thở dài nói, “Vẫn lưu lại thì hơn!”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----


Thủy Nguyệt Linh đợi đến gần tối vẫn không trông thấy Thượng Quan Lăng trở lại, trong lòng có chút bất an, đúng lúc độc trong cơ thể lại một lần nữa phát tác, đau đến nàng lăn lộn trên giường, chảy nước mắt, tất cả trong mắt đều là ý hận.


Độc này mỗi ngày đều sẽ phát tác một lần, mỗi lần đều sẽ đau một canh giờ, nhưng cụ thể phát tác vào giờ nào cũng không nhất định.


“Nương nương… Mau… Nhanh đi mời Thái y.” Cung nữ phục vụ nàng tỏ vẻ nóng nảy, ai nấy đều thấy được, hiện giờ Thượng Quan Lăng rất sủng ái Thủy Nguyệt Linh, nếu như nàng có chuyện gì, họ những người hầu hạ này của nàng sợ rằng có mười cái mạng cũng không đủ đền.


“Nhanh đi tìm bệ hạ…”
Nước mắt của Thủy Nguyệt Linh càng không ngừng rơi, đôi môi đã bị cắn nát, đau đớn thấu xương kia thật sự khiến cho nàng rất muốn ch.ết đi như vậy.


Thượng Quan Lăng nhận được tin tức, vội vàng chạy về điện Thái Hòa, nhìn dáng vẻ khổ sở của Thủy Nguyệt Linh, trừ đau lòng ra không còn cách nào, một đoàn Thái y tất cả đều bó tay hết cách, ngay cả nguyên nhân bệnh cũng tr.a không ra.


Thật vất vả chịu đựng một ít canh giờ, Thủy Nguyệt Linh đã hoàn toàn thoát lực, nhìn thấy đau lòng trong đáy mắt Thượng  Quan Lăng, cảm thấy yên tâm một chút, suy yếu kêu lên, “Lăng…”


Thượng Quan Lăng cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, dịu dàng nói, “Ta ở đây… Mệt mỏi thì cẩn thận nghỉ ngơi, ta giúp nàng…”


Thủy Nguyệt Linh ngọt ngào trong lòng, từ từ yên tâm ngủ, nhưng mới ngủ một lát, liền thét lên tỉnh lại, Thượng Quan Lăng nhìn dáng vẻ nàng đầu đầy mồ hôi, trong mắt đều là hoảng sợ, lo âu hỏi, “Thế nào? Gặp ác mộng?” dfienddn lieqiudoon


Thủy Nguyệt Linh túm thật chặt lấy hắn, nức nở nói, “Lăng, thiếp mơ thấy chàng không cần thiếp rồi…”


Đầu tiên mơ thấy hắn đối với nàng rất tốt rất tốt, tốt đến khiến cho nàng cảm giác mình là người hạnh phúc nhất cõi đời này, nhưng sau một khắc hắn thế mà lại lập tức trở nên lạnh lùng vô tình, làm hết tất cả chuyện tàn nhẫn với nàng, để cho nàng từ trên thiên đường trong nháy mắt ngã vào địa ngục, chịu hết hành hạ khổ sở, mặc dù là mộng, nhưng lại chân thật như vậy, giống như thân đã trải qua lần đầu tiên, tuyệt vọng khi rơi từ trên thiên đường vào địa ngục đó ép nàng đến bây giờ vẫn thở không nổi!


Thượng Quan Lăng nhè nhẹ vỗ về nàng, dịu dàng an ủi, “Ta làm sao có thể không cần nàng? Ta sẽ vẫn cùng với nàng, yên tâm ngủ đi!” Hắn sẽ không bao giờ buông nàng ra nữa, không bao giờ muốn trải qua một lần nhớ nhung khổ sở nữa.


“Ừ.” Thủy Nguyệt Linh nhẹ nhàng gật đầu, lần nữa nhắm mắt lại ngủ, trải qua đau đớn hành hạ, nàng thật sự rất mệt mỏi, nhưng chẳng được bao lâu rồi lại lần nữa thét lên tỉnh lại.


Thủy Nguyệt Linh đã không để ý Thượng Quan Lăng có thể phát hiện ra thân phận của Thủy nhi không, mất khống chế quát lên, “Nhất định do nữ nhân kia, nàng ta muốn hành hạ thiếp!”
Thượng Quan Lăng cau mày, “Nữ nhân kia?” Là chỉ nữ nhân bên cạnh Hiên Viên Mị kia sao?


Thủy Nguyệt Linh có chút điên cuồng nói, “Nhất định là nàng ta, nàng ta để cho thiếp ăn độc dược để cho mỗi ngày thiếp đều đau còn chưa đủ, còn muốn để cho thiếp gặp ác mộng, nữ nhân vong ân phụ nghĩa đó, nàng ta định hành hạ ch.ết thiếp!”


Thượng Quan Lăng nhìn khuôn mặt vặn vẹo của nàng, sững sờ trong nháy mắt, một lúc lâu mới hỏi, “Vì sao nàng ta muốn hành hạ nàng?” Chỉ vì tranh thủ tình cảm? Nhưng mà hiện giờ nàng ta đã nhận được sủng ái của Hiên Viên đế, Linh nhi cũng là người của hắn, dường như không có gì cần thiết, chẳng lẽ là giữa các nàng kết thù gì sao


“Thiếp…” Thủy Nguyệt Linh đột nhiên bình tĩnh lại, không thể để cho Lăng biết chuyện nữ nhân kia, nếu không hắn nhất định sẽ không đối tốt với nàng nữa, nhất định sẽ đi tìm nữ nhân kia, suy nghĩ chuyển một cái, nói, “Nàng ta ghen tỵ với thiếp đã từng nhận được sủng ái của Hiên Viên Mị.”


Thân thể Thượng Quan Lăng cứng đờ, hắn thủy chung phải tiếp nhận sự thực Linh nhi đã từng thuộc về Hiên Viên Mị, là hắn tự tay đẩy nàng cho Hiên Viên đế, bây giờ hắn có tư cách gì đi để ý?






Truyện liên quan