Chương 24: Bị thương

Mới vừa về Dư Điệp cung, chỉ thấy Bích Thanh vội vã chạy đến bên cạnh kéo nàng nói: "Nương nương, không tốt , ngươi mau nhìn xem Tiểu Cúc a, quá nhiều máu!"
Hạ Phù Dung vừa nghe căng thẳng trong lòng, nàng làm sao có thể ngoan độc như vậy được!


"Tiểu Cúc." Hạ Phù Dung căng thẳng đi đến phòng ngủ của nàng , liền ngửi thấy mùi máu tươi, trong lòng không lí do một trận kích động.


Chăn đã bị nhiễm một mảng lớn đỏ tươi, nhìn kỹ xem nàng, đầy người đều là máu, hôn mê bất tỉnh, căn bản nhìn không ra miệng vết thương tới cùng ở nơi nào.


Thâm sâu tự trách làm cho nước mắt áp lực lâu như vậy đột nhiên chảy ra, một dòng nước ấm xâm nhập đến trong óc, cảm giác được trên mặt nóng nóng , đây là cái gì? Nàng sợ tới mức khẩn trương lấy tay lau mặt sạch sẽ.
"Nương nương, ngươi khóc sao?" Bích Thanh nhìn ta nói.


"Không có. Nhanh đi kêu ngự y!" Nàng quay đầu đối Bích Quỳnh phân phó nói.
"Từ từ." Lúc Bích Quỳnh chạy mau ra cửa phòng, khi đó Hạ Phù Dung gọi nàng quay lại , "Ngươi còn nhớ rõ thái y lần trước tới giúp ta xem thương tổn ở tay sao?"


Bích Quỳnh gật gật đầu, "Nhớ rõ tướng mạo của hắn , mà còn thời điểm lúc hắn vào giống như nghe Tiểu Lâm Tử bảo hắn là phó thái y."


available on google playdownload on app store


Ngay lúc ấy trong hoàn cảnh như thế, nàng cư nhiên còn có tâm lưu ý đến những thứ này, Hạ Phù Dung thưởng thức nhìn nàng nói, " Tốt, cần phải để cho thái y đó tới, nếu hắn không có ở đó, lại quay trở về."


Bích Quỳnh hiểu rõ gật gật đầu rồi đi ra ngoài, bởi vì không biết Tiểu Cúc thương tổn ở nơi nào, cho nên không dám động nàng, chỉ có thể ở trong này chờ vô ích.


"Nương nương, vì sao nhất định phải kêu phó thái y kia đến xem a? Những thái y khác y thuật cũng có thể , bọn hắn khẳng định cũng có biện pháp cứu trị Tiểu Cúc."


Nhìn biểu tình ngốc nghếch của Bích Thanh , Hạ Phù Dung lấy tay điểm điểm cái trán của nàng, "Ngươi ngốc nha, Tiểu Cúc thương tổn thành như vậy, chẳng lẽ không dẫn tới người khác hoài nghi, là tùy tiện người nào đều có thể đến xem à?"


"A..., nhưng là phó thái y kia sẽ không tiết lộ sao? Mà còn để cho mọi người biết không phải là càng tốt sao, là có thể tố giác nữ nhân rắn rết kia a."
Nàng lắc lắc đầu, "Tiểu hài tử không cần lo nhiều như vậy a."


Bích Thanh không phục lắm nói, "Bích Quỳnh so với nô tỳ còn muốn nhỏ a, nương nương rõ ràng là bất công, có cái gì đều nói cho nàng cùng Tiểu Cúc, mà không nói cho nô tỳ."


Nàng cười khổ nói, "Ta khi nào thì nói cho các nàng không nói cho ngươi rồi hả ? Chẳng lẽ ngươi bắt đến chúng ta ở sau lưng ngươi thì thầm?"


"Này cũng không có, " Bích Thanh bỉu môi nói, "Đúng là các ngươi căn bản là không cần thì thầm , ngươi trực tiếp dùng ánh mắt liền nói cho các nàng , đừng cho là ta không biết."


Nàng ha ha cười, có thể để cho nàng dưới tình huống như vậy vẫn cười được chỉ sợ cũng chỉ có Bích Thanh thôi, "Ta cũng dụng ánh mắt nói cho ngươi a, là ngươi chính mình xem không hiểu thôi."
"Phải không?"
"Uh" Hạ Phù Dung nặng nề gật gật đầu.


Nàng giống như suy nghĩ một lát sau nói , "Yên tâm đi nương nương, ta về sau nhất định sẽ cố gắng xem hiểu lời nói trong ánh mắt của người, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của nương nương ."


Hạ phù Dung nhếch miệng cười, nàng cho tới bây giờ cũng không có kỳ vọng quá ngươi có thể xem biết. Quay đầu nhìn Tiểu Cúc người đầy máu tươi đang nằm trên giường, tươi cười ngưng ở trên mặt, chân chính đầu sỏ đắc tội là mình mới đúng. Lúc trước vì khoe khoang chính mình có bao nhiêu thông minh, chưa từng có hỏi qua lý do liền đem nàng bức đến tận cùng vách núi , đột nhiên phát hiện nguyên lai chính mình là bao nhiêu ngu xuẩn.


"Các ngươi phát hiện nàng ở đâu ?" Đột nhiên mới nghĩ đến vấn đề quan trọng.
"Trên trời."
"Trên trời?" Bích Thanh nói để cho nàng có không thể tin.
"Vâng, Tiểu Cúc thật là lợi hại , nàng từ trên trời bay vào , sau đó ngã vào trên giường liền không động rồi."


Nghe Bích Thanh nói, Tiểu Cúc hẳn là dùng khinh công chạy về tới, nói như vậy nơi này cũng không phải tất cả nữ nhân đều có võ công , chẳng thế thì Bích Thanh ngay cả khinh công cũng không biết.
"Ngươi có nhìn đến có người nào khác nữa không?"
"Đã không có, chỉ một mình Tiểu Cúc . Bất quá. . . . . ."


"Từ từ, chờ một lúc thời điểm ta cho ngươi nói ngươi lại nói, biết không." Ta cảm giác được Bích Quỳnh mang theo thái y hướng bên này rồi.
Vâng, Bích Thanh thần bí gật gật đầu, nhìn nàng cái dạng này, chuyện này tựa hồ dọa đến nàng rồi.






Truyện liên quan