Chương 81

Tuy trong lòng Hạ Phù Dung rất thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn phải tiếp tục diễn, lần này bắt nàng chỉ là một tên lính, hắn ta chính là Đại Cá Tử lúc trước đã từng giúp đỡ nàng, quan hệ cũng rất tốt, hắn được thăng chức làm đội trưởng. Nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn, đối với Hạ Phù Dung cùng đám người Tu Hồng Miễn có vẻ không thích hợp cho lắm.


Đi vào lều của Tu Hồng Miễn, trên gương mặt cả ba người đều hiện lên sự chán nản thất vọng, thiếu chút nữa là mọi chyện đều hỏng hết!
"Các ngươi nói nếu như ta phái người đến Quỷ Sơn, có thể tìm được nàng hay không?"


Những lời của Tu Hồng Miễn vừa nói ra, Hạ Phù Dung cùng Thiện Xá đều kinh ngạc, đã đến lúc nào rồi, hắn ta còn suy nghĩ về chuyện kia?!
"Đại ca, không phải là đệ nói đại ca, trên đầu chữ sắc có con dao a!" Hạ Phù Dung muốn làm cho Tu Hồng Miễn đánh mất cái ý niệm này trong đầu.


Hắn híp mắt, trừng mắt uy hϊế͙p͙ nhìn Hạ Phù Dung, làm cho cả người nàng run lên. Ánh mắt của hắn, so với a ô còn đáng sợ hơn!
"Ta muốn làm chuyện gì, chẳng lẽ còn phải nhờ ngươi đến dạy ta?"


Cái gì? !Cái người này cũng thật là quá quắt! "Chẳng qua là ta muốn nhắc nhở ngươi một chút! Ngươi có biết, người dân kiền sở đều gọi Hoa Dư là Tướng quân, Hoa Dư lại đối xử với toàn bộ tướng sĩ như là người nhà, đấy mới thực sự là Quân Vương tài đức sáng suốt!"


Những lời của Hạ Phù Dung vừa nói đã chọc giận Tu Hồng Miễn, "Ý của ngươi là nói trẫm không phải là một Quân Vương tài đức sáng suốt?!" Trong lời nói của hắn mang theo sự uy hϊế͙p͙ mạnh mẽ, giọng nói chứa đựng sự uy hϊế͙p͙ ấy càng ngày càng đến gần cho đến khi đã ở trước mắt của Hạ Phù Dung. Tim của nàng đập dữ dội, từ trước đến nay tim của nàng chưa từng đập nhanh đến như vậy, Tu Hồng Miễn này, ở khoảng cách gần sao nàng nhìn hắn lại thấy đẹp trai đến ch.ết người thế không biết!


available on google playdownload on app store


Hắn vươn tay, dùng sức nhéo mặt của Hạ Phù Dung, "Chuyện của Trẫm, ngươi tốt nhất đừng có can dự vào!"
Hạ Phù Dung đau đến ứa nước mắt, hắn dùng sức rất lớn mà nhéo mặt của nàng, nàng cố gắng giãy thoát khỏi tay của hắn, liền nhanh chóng chạy ra khỏi lều.


Thiện Xá ở một bên cũng không biết nên nói cái gì, Tam đệ này lá gan cũng rất lớn rồi, lúc này mặc dù đã xưng hô với nhau là huynh đệ, nhưng dù sao đại ca cũng là Hoàng đế, tôn nghiêm của hoàng thượng chẳng lẽ để cho người nào đe dọa cũng được sao?


Cánh tay của Tu Hồng Miễn sau khi Hạ Phù Dung rời khỏi vẫn không nhúc nhích vẫn giữ nguyên tư thế trước khi nàng rời đi, cảm giác này. . . . . .
Hạ Phù Dung chạy trở về lều của nàng, có chút uất ức ngồi ở trên nệm, a ô chẳng biết từ đâu chạy tới, nhảy vào trong lòng của nàng.


Cái tên Tu Hồng Miễn này cũng quá độc tài! Không coi lời khuyên của người khác ra gì, nàng nói những lời đó là vì muốn tốt cho hắn, nhìn thấy Hoa Dư đối đãi với binh lính của hắn như vậy, có thể làm tăng sức mạnh của quân đội rất lớn. Còn cái tên Tu Hồng Miễn này đến muộn lại bày ra vẻ mặt Hoàng đế, nhìn cũng làm người ta khó chịu!


A ô thấy tâm tình của Hạ Phù Dung không vui, nhanh chóng chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau, đã kéo một con dê to lớn vào lều. Hạ Phù Dung nhìn thân thể nho nhỏ của a ô thật chẳng biết làm sao, lôi một con dê to lớn lại béo thế kia nhưng cái tên này lại không cố hết sức!


Nó kéo con dê vào trong lều, liền hả hê nhe răng, ngồi dưới đất đem chân trước ôm lấy đầu, cái đuôi càng không ngừng phe phẩy. Động tác này rất là dễ thương, giống như là mắc cỡ đang chờ đợi lời khen của nàng.


Hạ Phù Dung nhìn cẩn thận đầu con dê kia, nó đã bị độc của a ô giết ch.ết, cũng giống với các con dê khác mà thôi.
Hạ Phù Dung nhìn a ô có chút khó xử, "A ô, ta cũng rất muốn khen ngươi, nhưng ta thật sự không biết ngươi kéo một con dê vào đây thì có cái gì hay mà ta phải khen ngươi."


A ô nghe những lời của Hạ Phù Dung nói..., động tác phe phẩy đột nhiên cứng đờ, động tác dừng lại ở đó, chân trước vẫn ôm lấy đầu, nhưng hình như đã không còn vui vẻ.


"Được rồi được rồi, a ô của chúng ta thật sự rất giỏi, cái đầu dê này, tốt!" Hạ Phù Dung nói xong lại còn vỗ tay như trống, thật sự là nàng không tìm được có cái gì hay mà khen nhưng dù sao cũng phải khen vài lời mới được.


Nó lại bắt đầu đung đưa như bồng bềnh vào cảnh tiên, Hạ Phù Dung thật chẳng biết phải làm gì với cái vật nhỏ khi ra tay thì đáng sợ, nhưng đôi lúc lại có những hành động hết sức dễ thương này. Chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ, "Con dê của ta chạy đâu mất rồi có ai thấy đâu không, nó là bữa ăn tối cho mọi người ngày mai đấy!" "Ta không thấy. . . . . ." "Ta không biết. . . . . ."


Hạ Phù Dung híp híp mắt, ánh mắt tràn ngập sự nguy hiểm nhìn a ô. Hình như cảm nhận cơn giận của Hạ Phù Dung, a ô còn đang ở đằng kia của lều mắc cỡ đung đưa thân mình trái phải, lập tức trợn tròn cặp mắt, đôi mắt chớp chớp tỏ ra vô tội nhìn nàng, hình như biết mình lại gây ra họa nữa.


"Pằng!" "Ô ~!"
"A ô đáng ch.ết, cả ngày lẫn đêm chỉ biết gây họa! Còn không mau kéo con dê này về đi! ! !"






Truyện liên quan