Chương 89

Hạ Phù Dung có chút nghi ngờ nhìn Thiện Xá, cho dù có biết rõ là nàng muốn đi, hắn cũng không nên có phản ứng lớn vậy chứ?


Thiện Xá hình như cũng biết bản thân hơi khẩn trương thái quá, liền xoay đầu, thấy chung quanh có rất nhiều binh lính đang nhìn về hướng bên này, phải biết ràng hai đại nam nhân mà lôi lôi kéo kéo đều làm cho người khác cảm thấy rất kỳ lạ, đặc biệt là ở trong quân doanh. Hắn buông Hạ Phù Dung ra rồi nói, "Nếu Tam đệ đã quyết định rời đi, vi huynh cũng không tiện nói gì. Nhưng mà sau khi đại ca trở về có thể sẽ mất đi một cánh tay đắc lực đấy."


Hạ Phù Dung nghi ngờ nhìn hắn, hắn đang nói gì thế?


Hắn tỏ vẻ thờ ơ tiếp tục nói, "Nghe nói trong cung có một vị nương nương mất tích, nếu như nàng ta tự ý mất tích, thì đã phạm phải tội diệt cửu tộc. Đây là một tội lớn. Nghe nói cha nàng còn là Thừa Tướng, ai, đại ca không phải sẽ mất đi một đắc lực cánh tay sao?"


Nhìn hắn tỏ vẻ tiếc hận, giống như một đại thẩm nào đó đang nói chuyện của người khác ở trên đường.


Khẽ nhếch khóe môi cứng ngắc, nói nhỏ tiếng chỉ đủ có nàng và hắn có thể nghe được nói, "Huynh đi nói với đại ca, nhất định phải giữ đệ lại." Lúc trước là nàng nói với Tu Hồng Miễn nàng muốn đi, hơn nữa còn tỏ ra rất kiên quyết, nếu như đột nhiên đổi ý, chỉ sợ sẽ làm cho hắn nghi ngờ.


available on google playdownload on app store


Thiện Xá thở dài một hơi, "Huynh và đệ đều là tướng quân, huynh làm sao có thể nói huynh muốn giữ là có thể giữ đệ lại được?"
Hạ Phù Dung nhíu mày, "Nhị ca, cầu xin huynh, chuyện này chỉ có huynh mới có thể giúp được đệ mà thôi."


"Không phải là huynh không giúp đệ, là bản lãnh của nhị ca quá nhỏ, huynh không có sự lợi hại có thể làm cho đại ca thay đổi chủ ý được đâu."


Hắn vẫn để ý từ trước đến giờ có một số chuyện nàng và Tu Hồng Miễn có vẻ gần gũi thân thiết hơn hắn sao? "Nhị ca, trước kia là đệ có mắt không tròng, vẫn không để mắt đến đại anh hùng anh dũng không gì sánh bằng là huynh đây, lúc này đệ thật sự có hối hận cũng không kịp, nếu như đại ca có thể giúp tiểu đệ lần này, tiểu đệ sẽ cúc cung tận tụy đến ch.ết mới thôi, năm sau sẽ làm trâu làm ngựa, báo đáp cho huynh."


Thiện Xá bĩu môi, "Huynh cũng chỉ là muốn cho đệ biết còn tồn tại một nhị ca là huynh mà thôi, lúc này tại sao đệ phải cúi đầu khom lưng như vậy? Huynh còn tưởng rằng đệ rất có khí phách đấy."


Trên tay Hạ Phù Dung nổi đầy gân xanh, mất rất nhiều sức mới có thể khống chế được bản thân không nhào tới đánh hắn. Hạ Phù Dung luôn nghĩ rằng Tu Hồng Miễn là loại người một khi quen thân sẽ làm cho người ta phát điên, lại không ngờ tới có một người còn mạnh hơn —— Thiện Xá!


"Nói như vậy nhị ca nguyện ý giúp đệ?"
Thiện Xá có chút khinh thường nhìn Hạ Phù Dung, "Dĩ nhiên, nếu như huynh lại không đồng ý, chỉ sợ đệ không có khí phách lời gì cũng có thể nói hết ra."


Khóe miệng Hạ Phù Dung càng không ngừng co giật, nàng gọi đây là co được dãn được! Đây là hành động tiêu chuẩn của nam tử hán đại trượng phu ~! ~
"Tam đệ, mặt của đệ sao đen vậy?"
"A ~! ! ~~! !"
"A! ~~! ! ~~"


Trong rừng cây, mấy con chim trên cành cây nghe tiếng la vội vã bay thật nhanh. A Hu đang săn thức ăn trong rừng đột nhiên ngẩng đầu lên, lỗ tai giật giật, bước lên một bước. . . . . . Hình như là tiếng của chủ nhân phúc hắc. . . . . . Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn là không nên đi tìm nàng, lấy tính tình của nàng sẽ không thể nào bị thiệt thòi. Lúc trước mấy lần muốn lấy lòng nàng đều bị nàng đánh ~ suy nghĩ một chút lại cảm thấy bản thân thật đáng thương. Híp híp mắt, A Hu lại theo dõi con mồi thật chặt, cũng không thể cho nó chạy thoát. Chủ nhân phúc hắc nói rồi, không cho phép ăn thịt người, không cho phép ăn ngựa, không cho phép ăn chim bồ câu. Nhìn chim ưng khổng lồ trước mắt, ăn chim ưng, ừ, rất chính xác.


Trong lều của Tu Hồng Miễn, "Cám ơn đại ca." Thiện Xá khom người chào Tu Hồng Miễn.


"Trong lều không có người nào khác, nhị đệ không cần khách sáo như thế." Tu Hồng Miễn nhìn thấy trên mặt Thiện Xá có vết bầm, đây tuyệt đối là bị người đánh, ở trong quân doanh này, cùng cấp bậc tương đương hắn, người có lá gan này cũng chỉ có Trì Tô thôi, nhưng lúc nãy hắn lại cố hết sức thuyết phục để cho mình giữ Trì Tô lại, nếu như Trì Tô đánh hắn, theo tính tình của nhị đệ, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, chuyện này rốt cuộc là sao?


Thiện Xá nhìn thấy ánh mắt đầy thích thú của Tu Hồng Miễn, chột dạ quay đầu sang hướng khác vòng vo nói, "Đại ca, nếu như không có chuyện gì khác, đệ ra ngoài trước."


Tu Hồng Miễn lập tức cản hắn lại, "Đợi chút, huynh còn có một chuyện." Tu Hồng Miễn vẫn không chống cự nổi loại nghi hoặc này, từ lúc hắn quen biết Thiện Xá cho đến bây giờ, chưa từng gặp qua ai có thể dám đánh hắn như vậy, cũng có thể làm cho hắn không lên tiếng. "Vết thương trên mặt nhị đệ. . . . . . Là chuyện gì vậy?"






Truyện liên quan