Chương 10: Nguy hiểm đến tính mạng
Phong Mạc Thần nhìn nữ tử bị hành hạ đến nỗi gần như hấp hối trên giường, đôi mày rậm nhíu chặt, đưa tay lên trán nàng, thân nhiệt cao đến dọa người, hắn rút tay về, lạnh lùng nhìn ngự y:
“Vì sao nàng vẫn còn phát sốt?”
Ngự y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu nói:
“Bẩm Vương gia, Vương phi bị nhiễm phong hàn rất nặng, thật sự nếu không hạ nhiệt, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.”
Phong Mạc Thần đột nhiên giận dữ, dập đầu có thể làm ch.ết người? Nhị tiểu thư nhà này cũng là người có thân phận, nhấc chân lên đá bay cả ngự y, tức giận:
“Đồ vô dụng, ngay cả phong hàn mà cũng không trị được, triều đình nuôi các ngươi có ích gì?”
Ngự y bị đá miệng phun ra máu tươi, không dám kêu rên, chỉ có thể quỳ dập đầu thỉnh tội.
Phong Mạc Thần hướng mắt đến nữ tử khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt chứa đựng không kiên nhẫn, giương giọng:
“Mau cầm lệnh bài của bổn vương, mời Hàn Thiên Mạch đến đây!”
Nhắc tới Hàn Thiên Mạch, Sở quốc không ai là không nghe thấy, không người nào không biết, người này có biệt hiệu là Tam tuyệt công tử.
Cái tuyệt thứ nhất: y thuật. Truyền rằng, nơi nào có hắn, tựu cũng không có người ch.ết, bởi vì đã ch.ết hắn cũng có thể làm sống lại.
Cái tuyệt thứ hai: võ công. Truyền rằng, hắn cả đời tự tại giang hồ, một mình luyện được võ công tuyệt diệu, không biết sư phụ là ai, nhưng chưa bao giờ bị bại.
Cái tuyệt thứ ba: dung mạo. Truyền rằng, phàm là nơi hắn đi qua, luôn làm cho vô số cô gái hồn xiêu phách lạc, không ai có thể kháng cự lại được vẻ đẹp của hắn.
Thần vương không ngờ vì Vương phi không được sủng mà triệu cả Tam tuyệt công tử vang danh khắp thiên hạ, thực làm cho rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
Lúc Hàn Thiên Mạch đến Thần Vương Phủ, Phong Mạc Thần tự mình đứng ở cửa nghênh đón, câu nói đầu tiên hai người gặp mặt là:
“Tiểu Thần, ngươi mới cưới vợ vài ngày, làm sao Vương Phi liền bị bệnh nhanh như vậy?”
Hàn Thiên Mạch y sam lục sắc nhẹ nàng như cơn gió, giống như loài chim công chói loá mắt.
“Tử Khổng Tước, một tiếng Tiểu Thần nữa, bổn vương chặt ngươi ra đấy!”
Ánh mắt Phong Mạc Thần lạnh như băng trừng Hàn Thiên Mạch, nhìn quần áo loè loẹt trên người hắn mà chướng cả mắt.
“Ta cũng nói cho ngươi biết, đừng gọi ta là Tử Khổng Tước nữa, ngươi có thể gọi là Tiểu Thiên, Tiểu Mạch, Tiểu Hàn, hoặc là Tiểu Khổng Tước, ta cũng không để bụng, Tử Khổng Tước nghe ghê lắm.”
Hàn Thiên Mạch tức giận bất bình, bộ dạng hắn đẹp như vậy, làm sao có thể liên quan đến “Tử” chứ?
Phong Mạc Thần quả thực cũng bị hắn làm tức ch.ết, biết da mặt người này luôn dày cỡ tường thành, đấu với hắn thật vô ích, nói thẳng:
“Đám lang băm kia nói Vương phi bị phong hàn rất nặng, ngươi mau xem một chút, trị không hết, bổn vương sẽ rút da của ngươi.”
Hàn Thiên Mạch nhìn làn da nhẵn mịn như thiếu nữ của mình, rồi nhìn Phong Mạc Thần, rùng mình một cái;
“Không được, rút da rất khó coi.”
Phong Mạc Thần lại cho hắn một cái trừng mắt, lãnh sương giống như khuôn mặt tuấn tú, môi bạc nhếch lên cho thấy hắn đang gần bộc phát rồi.
Hàn Thiên Mạch gượng gạo sờ ót, lạnh thật, vừa đi vừa phân phó tùy tùng phía sau mở hòm thuốc.