Chương 21: Bị ăn tát
Phong Mạc Thần lần nữa đi tới Lạc Hoa viện là năm ngày sau. Nhìn không có bao nhiêu thay đổi, hắn khẽ cau mày, đám hạ nhân làm việc thế nào vậy? Nhìn chiếc giường đơn bạc như cũ, hắn mím môi: “Nội vụ không có đưa chăn bông tới đây sao?”
Bạch Ly Nhược ngồi trên ghế tròn, đang đọc sách, sách là nàng từ Bạch phủ mang đến, không chút để ý lật một tờ, lạnh nhạt nói: “Tặng rồi.”
“Tặng hay là vứt đi?” Phong Mạc Thần có chút tức giận, nàng lại dám khinh thường hắn như vậy? Cô nương ở viện khác, sẽ không đối với hắn xua như xua vịt như thế?
“Ừ, như vậy cũng không còn cái gì không tốt.” Bạch Ly Nhược hờ hững như cũ, ánh mắt vẫn dán vào trang sách.
Phong Mạc Thần tức giận gấp đôi, bước nhanh đến phía trước, một tay tóm lấy quyển sách trong tay nàng, “Phịch” một tiếng lớn trên mặt đất, cả giận nói: “Thái độ của ngươi đây là gì?”
Bạch Ly Nhược đứng lên, lãnh mạc: “Vương gia, nơi này chẳng qua là lãnh cung của ngài. Muốn tới nơi tốt hơn, Phương Hoa cư, Đan Thanh lâu có thể thỏa mãn ngươi.”
Bàn tay Phong Mạc Thần bóp cằm của nàng, phượng mâu tóe lên hàn quang, thanh âm lãnh khốc cực kỳ: “Ngươi là trách bổn vương làm sai chuyện gì sao?”
Bạch Ly Nhược nhắm mắt lại, thờ ơ: “Thần thiếp không dám!”
Lại là bốn chữ này, Phong Mạc Thần cười nhat, nhìn cánh môi phấn hồng, cúi đầu, điên cuồng hôn, Bạch Ly Nhược cong đầu gối, đá mạnh lên vào chỗ kín của hắn.
Phong Mạc Thần sớm có phòng bị, tàn bạo đặt nàng trên vách tường, bực tức “Ngươi không muốn sống nữa sao?”
Bạch Ly Nhược ngửa đầu, không sợ nhìn hắn “Vương gia, có bản lĩnh, thì giết ta đi”
Phong Mạc Thần giận dữ, bàn tay khẽ nhếch, hung hăng tát một bạt tay trên gương mặt trắng nõn, nhìn gương mặt thoáng sưng, hắn khẽ hí mắt, “Sao vậy? Trước lúc xuất giá, không học qua cách hầu hạ nam nhân sao?”
Bạch Ly Nhược bị đánh đầu nghiêng qua một bên, nàng chậm rãi ɭϊếʍƈ đi tia máu ngay khóe môi, kiên cường nhìn Phong Mạc Thần, lạnh lùng cười một tiếng “Hầu hạ một con cầm thú chuyên đánh nữ nhân? Vương gia đã quá đề cao thần thiếp.”
Lời còn chưa dứt, má phải Bạch Ly Nhược lại bị đánh thêm một bạt tay, nàng lần nữa quệt đi giọt máu, nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng nghênh hướng hắn.
Thấy ánh mắt kiên cường của nàng, Phong Mạc Thần giơ lại giáng thêm một cái. Liên tục bị đánh ba bạt tai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Ly Nhược đã sớm sưng giống cái bánh màn thầu. Nàng cười khẩy nhìn Phong Mạc Thần, trông hắn lại gào lên muốn tát nữa, nhắm mắt lại thật chặt, không mảy may trốn tránh, cũng không mở miệng cầu xin tha thứ.
Phong Mạc Thần đột nhiên có cảm giác thua cuộc, lúc bàn tay cách gò má đỏ bừng một phân, bỗng ngưng lại, lanh cười một tiếng “Ngươi cố ý chọc giận bổn vương sao? Được lắm, Bạch Ly Nhược, bổn vương sẽ chờ tới ngày ngươi đến cầu xin ta.”
Bạch Ly Nhược cắn răng, nhìn bóng lưng hắn rời đi, phun ra một ngụm huyết.
Thật không ngờ, ngày này tới nhanh như vậy, nhanh đến mức nàng ứng phó không kịp.