Chương 47: Gặp nạn tại khe núi (2)

Con mắt Phong mạc Thần híp lại, tay phải cầm kiếm, tay trái che chắn Bạch Ly Nhược, sau khi nhìn thấy mỹ nhân ở trên xe ngựa, chợt khựng kiếm lại, lạnh lùng nói “Các ngươi là ai? Lá gan thật không nhỏ!”


Người áo đen lạnh lùng cười một tiếng nhưng ngay sau đó lui về sau, đẩy mỹ nhân cho người trước, trong tay cầm thanh đao, kề sát cổ mỹ nhân, lãnh nhạt bảo “Thần Vương võ nghệ cao cường, chúng ta bái phục, chỉ là một vị là hồng nhan tri kỷ của ngài, một vị là Vương phi, Thần Vương rốt cuộc muốn cứu ai đây?”


Trên mặt mỹ nhân lộ vẻ thê lương, liễu yếu đào tơ, mảnh mai kiều nhược, cắn răng nức nở “Thần Vương, không cần lo cho thiếp, cứu Vương phi quan trọng hơn.”
Phong Mạc Thần khẽ mỉm cười, thu hồi thanh kiếm, hờ hững “Đan Cơ, bổn vương đối đãi với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại phản bội ta?”


Người áo đen lạnh lẽo cười một tiếng, đưa tay giật cái khăn che mặt xuống, lộ ra một nụ cười châm biếm “Thần Vương quả nhiên thông tuệ, đáng tiếc là ta ẩn thân bên cạnh ngươi bao nhiêu năm mà không thể có sự tin tưởng của ngươi, nếu không cũng sẽ không có hôm nay.”


Khóe môi Phong Mạc Thần khẽ nhếch, đuôi lông mày nhíu lại, nói “Mục đích của ngươi là gì?”
Đan Cơ nở một nụ cười âm lãnh, thanh đao vạch nhẹ trên mặt của mỹ nhân, mỹ nhân vẫn bình tĩnh, nhưng đã cắn chặt môi dưới, lộ ra dấu răng, không hề chớp mắt nhìn phía sau Đan Cơ.


Đan Cơ nắm chặt vũ khí, gằn từng chữ nói “Ta muốn Bạch Ly Nhược.”
Thanh đao trong tay nàng ta chỉ hướng Bạch Ly Nhược, người áo đen ở phía sau đồng loạt kề đao sắc nhọn lên gáy mỹ nhân.


available on google playdownload on app store


Ngực Bạch Ly Nhược thắt lại, nhíu mày nhìn Phong Mạc Thần, hồng nhan tri kỷ của hắn, hắn muốn dùng nàng để đổi lại ư?
Phong Mạc Thần phát hiện ra Bạch Ly Nhược tinh thần không ổn định, quay đầu nói, “Vương phi, ủy khuất ngươi đi đổi với Y Y rồi?!”


Bạch Ly Nhược cắn chặt môi dưới, nắm lấy vạt áo, từng bước đi đến phía người áo đen.
Phong Mạc Thần bỗng một phát bắt được nàng, khẽ cười nói “Quên đi, ngươi đứng sau lưng ta là được.”


Nhưng sau đó lời nói chuyển hướng, chân mày nhíu chặt, lời nói trêu chọc “Y Y, một mình ngươi tới đây sao.”


Trong mắt Liễu Y Y hiện lên một nụ cười giảo hoạt, xoay người đánh ngã một người áo đen ở gần đó, năm ngón tay siết chặt cổ họng Đan Cơ, cười nói, “Thấy thế nào? Võ không của ta không tệ đúng không?”


Đôi mắt xanh của Đan Cơ mở lớn, nữ nhân này, là tiện thiếp chỉ luôn ở trong biệt uyển của Phong Mạc Thần, nàng biết nữ nhân này đối với hắn hắn đối với nữ nhân này khác với mọi người, không nghĩ tới nàng ta lại thâm tàng bất lộ.


Liễu Y Y kèm hai bên Đan Cơ thật cẩn thận đi tới chỗ Phong Mạc Thần, khiêu khích nói, “Cảnh cáo các ngươi, không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu không cái cổ xinh đẹp của ả sẽ bị bẻ gãy.”






Truyện liên quan