Chương 66: Tra ra manh mối (một)
Phong Mạc Thần vẻ mặt đanh lại, đôi mắt gợn sóng dữ dội, nhưng ngay sau đó hắn hít sâu một hơi, thong thả đứng dậy nói “Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, chờ tâm tình ngươi tốt lên, ta sẽ lại đến thăm ngươi.”
Liên tục trong nửa tháng, Bạch Ly Nhược không gặp Phong Mạc Thần, thân thể của nàng đã gần bình phục, hoa lá mùa xuân đua nhau khoe sắc, dần dà nàng có thể ra khỏi Thần Hòa Hiên thưởng hoa ngắm trăng.
Tiểu Man vẫn chưa tỉnh lại, nha hoàn bảo Hàn Thiên Mạch chữa trị cũng thúc thủ vô sách (bó tay không có phương pháp), chỉ có thể dựa vào ý chí của Tiểu Man, từ từ mà chuyển tỉnh.
Bạch Ly Nhược cũng thường xuyên phụ giúp đẩy xe lăn, mang tiểu Man ra ngoài hóng gió, lúc nào cũng nói chuyện phiếm, mặc cho tiểu nha đầu ấy chưa từng đáp lại.
Thời điểm tháng tư, cơ thể Bạch Ly Nhược đã hoàn toàn chuyển biến tốt đẹp, Phong Mạc Thần thật sự không hề xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Nhưng mà nàng nào đâu biết, mỗi khi nàng ở bên cạnh Tiểu Man, ở phía sau vườn hoa xa xa luôn luôn có một đôi mắt lẳng lặng nhìn nàng.
Mỗi khi đêm dài yên tĩnh, lúc nàng ngủ say, Phong Mạc Thần luôn luôn ở bên giường ngắm nàng chăm chú.
Phong Mạc Thần cũng không rõ tâm tình của mình, hắn dường như sợ lại phải yêu một lần nữa, một Bạch Thanh Loan thương tổn hắn, thế đã đủ rồi.
Vuốt ve ngũ quan xinh xắn của nàng, trong đầu toàn bộ là hình ảnh khi nàng cười, nàng khóc, nàng tức giận, không biết lúc nào, nàng đã chiếm đầy lòng hắn, môi bật ra một tiếng thở dài, thật sự, hắn đã yêu mất rồi.
—————–
Đầu tháng tư, trời trong, ban đêm sương phủ nhàn nhạt, như những ánh ngọc lấp lánh, mọi vật đều chìm trong tĩnh lặng.
Bạch Ly Nhược sớm đã ngủ say, nàng mơ thấy rất nhiều thứ không thuộc về thời đại này. Nhà cao tầng, xi măng cốt thép, tòa cao ốc, đèn màu thủy tinh, còn có âm thanh tiếng còi inh ỏi, người đến người đi trên những con đường đông đúc.
Ngay sau đó, nàng bị tiếng súng làm bừng tỉnh, mồ hôi lạnh tuôn đầy, phát hiện trước giường có một đôi mắt thâm lãnh.
Chủ nhân đôi mắt ấy là một hắc y che mặt, trong tay đao nhọn lóe ra bạc quang, nàng không kịp hô lớn một tiếng, tên người áo đen đó một chưởng đã làm nàng bất tỉnh, ôm vào trong ngực, lướt qua cửa sổ, tung người nhảy lên.
“Các hạ, đêm khuya đến thăm Thần Vương phủ của ta, như nơi này không có người sao?” Phong Mạc Thần trong bộ y phục đỏ tía, trường kiếm nơi tay, nghiêm nghị chắn phía trước mặt người đó.
Người áo đen mang theo Bạch Ly Nhược, không có cách nào ứng chiến, nhãn châu xoay động, huýt tay một cái, tức khắc liền có bảy tám người áo đen xuất hiện trên nóc Vương phủ.
Mắt thấy tên kia mang Bạch Ly Nhược đi xa, Phong Mạc Thần lấy khí nhảy lên, lại bị mấy người áo đen còn lại vây quanh.
“Các ngươi muốn ch.ết!” Đôi phượng mâu thon dài của Phong Mạc Thần lộ hung quang, thanh kiếm trong tay lập tức xuất chiêu, trong khoảnh khắc liền tỏa ra hàn quang.
Bích Lạc Ngân Hà, chiêu này hắn chưa từng sử dụng, để che giấu thực lực, mà trọng yếu hơn, hắn đã đáp ứng sư phụ, trừ phi gặp thời khắc nguy hiểm, tuyệt đối không dùng sát chiêu này.
Đám người áo đen chưa kịp phản ứng, bỗng cảm giác ngực chợt lạnh, muốn cản trở Phong Mạc Thần đã không còn kịp, động tác vừa vươn ra gữa không, bất ngờ máu nơi ngực ào ạt chảy ra, ngay sau đó, đã không còn có thể hô hấp.