Chương 122: Ta rất nhớ ngươi
Từ đó về sau, Phong Huyền Diệp (Nghe cứ như Ái Tân Giác La Huyền Diệp - vua Khang Hy) đã vào ở Loan hoa cung, thất khiếu lung linh* của hắn nói cho hắn biết, trong hoàng cung này, người duy nhất có thể bảo vệ hắn, chính là cô gái xinh đẹp đó - Bạch Thanh Loan, hoặc có thể gọi là Bạch Ly Nhược
*Thất khiếu lung linh: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng
Cùng lúc đó, trong triều đình xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, những nội thần bị mất quyền lợi không phục liên hợp lại với nhau, hơn nữa có Thượng Quan gia nắm trong tay trọng binh, Phong Mạc Nhiên đối phó đến bể đầu sứt trán.
Bạch Ly Nhược tạm thời được thanh nhàn, nàng không còn nhớ nhung Phong Mạc Thần, ngược lại hận hắn, sóng hận cuồn cuộn, sâu tận xương tủy.
Hắn hồi kinh đã một tháng rồi sao? Nhưng hắn không có vào cung thăm nàng, hoặc là hắn đã quên mất nàng rồi, trong vương phủ nhiều thị thiếp như vậy,còn có một Liễu Y Y nữa.
Bạch Ly Nhược ngồi trên giường, ăn mặc phong phanh, cung sa hồng lay động, giường nhỏ xa hoa, đèn lồng chíêu xuống mơ màng, kiều diễm vô hạn.
Ba ngàn thanh ty (tóc đen) như thác nước phủ xuống bả vai yếu đuối của nàng, hai tay đặt ở đầu gối, nàng trầm tư, chẳng lẽ cả đời nàng bị vây hãm trong hoàng cung này thật sao?
Cửa sổ "két" một tiếng bị mở ra, nàng đột nhiên ngẩng đầu, từ bên ngoài nam nhân như khoác một kiện ánh sao bước vào, nam nhân toàn thân mặc hắc y, dáng người mạnh mẽ kiên cường, phong thần tuấn lãng.
Nàng vén màn tơ, nhìn thấy Phong Mạc Thần - người vô số lần xuất hiện trong mộng, hình như hắn gầy đi rất nhiều, cũng đen đi rất nhiều, nhưng vẻ khôi ngô của hắn khiến cho nàng khó chịu, không biết cha mẹ hắn ra sao mới có thể sinh ra một người có ngũ quan hoàn mỹ như vậy?
Phong Mạc Thần nắm lấy tay nàng đang vén màn, ngồi ở mép giường, đôi mắt sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng không hề chớp mắt, tất cả nhớ nhung, tất cả tình cảm, toàn bộ như ẩn chưa trong đôi mắt hắn vậy.
Bạch Ly Nhược dâng trào cảm giác tủi thân, hung hăng đá vào chân hắn một cước: "Ngươi tới làm gì, cút, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Phong Mạc Thần nắm chân của nàng, nghiêng người đè nàng xuống, hổn hển nói "Nhưng mà, ta rất nhớ nàng nha."
Không đợi Bạch Ly Nhược phản bác lại, hắn đã nặng nề nhấm nháp cánh môi mềm, môi nàng ngọt ngào như mật hoa, khiến hắn không thể kiềm chế nỗi say mê trong đó. Hắn thở gấp, nàng yêu kiều, hắn vội vàng thô bạo, nàng dịu dàng chống cự, tất cả như một tấm lưới, ga giường mỏng màu hồng, quấn chặt lấy nàng, làm cho nàng không thể cử động.
"Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược." Hắn thì thầm tên của nàng, gặm cắn nàng, ánh mắt mê ly, mang theo ánh mệt mỏi nhìn nàng thật sâu.
Bạch Ly Nhược nằm trên giường, cảm thụ hơi thở đã lâu không gặp của hắn, gương mặt đỏ ửng, nàng muốn cự tuyệt, nhưng toàn thân không hề có chút sức lực nào, chỉ đành hòa tan trong ngọt ngào của hắn.
Hắn ở trên môi nàng hôn đi hôn lại như đang thực hiện một màn diễn tập, mới đầu là dịu dàng ɭϊếʍƈ láp, sau đó dùng lưỡi thử dò xét nạy răng nàng, thấy nàng không kháng cự kịch liệt, cuối cùng hắn cũng không nhịn được, rên nhẹ một tiếng mở hàm nàng ra, đem lưỡi mình cuốn vào miệng nàng, làm lung lay thần trí của nàng, hắn muốn nàng và hắn cùng nhau trầm mê điên cuồng.
Bạch Ly Nhược bị nụ hôn của hắn ép đến không thở được, tay nàng khoác lên vai hắn, vốn định đẩy hắn ra, nhưng đôi tay lại mềm nhũn không có sức, nàng chỉ có thể hơi ngửa đầu ra, cho mình cơ hội thở dốc.
Hắn nhìn thấy mắt nàng mơ màng, khóe môi mỉm cười, hôn lên má của nàng, tiếp theo thẳng một đường đi xuống, mỗi chỗ lướt qua đều lưu lại những vết hôn xanh tím.
Bạch Ly Nhược thở gấp, cảm giác được nụ hôn nóng bỏng của hắn, nhẹ nhàng nói "Thượng Quan Yến bị đưa vào lãnh cung."
Chuyện này không phải chuyện mới mẻ, cũng bởi vì Thượng Quan Yến bị nhốt vào lãnh cung, hắn mới mới có cơ hội mượn thế lực của Thượng Quan gia, hi vọng có thể cứu Bạch Ly Nhược ra.
Hắn không quan tâm nàng giãy dụa, lưu lại vết tích nghiêm trọng trên người nàng, thân thể của nàng, làm cho hắn mê muội, lôi mở vạt áo nàng, nhấm nháp xương quai xanh xinh đẹp của nàng "Chuyên tâm một chút."
Hắn không vui khi nàng phân tâm, hung hăng cắn lên xương quai xanh của nàng, Bạch Ly Nhược lên tiếng kêu đau, cúi đầu nhìn xuống xương quai xanh đã muốn chảy máu của mình.
Hắn ʍút̼ máu của nàng vào, như là đói khát, hàm răng tiếp xúc da thịt nàng, sâu như vậy, đau như vậy, tựa hồ như muốn nuốt nàng vào bụng.
"Đau quá." Bạch Ly Nhược nhíu mày, bắt đầu giãy dụa dang ra.
"Xuỵt." Phong Mạc Thần dụ dỗ nàng, bắt đầu đưa tay cởi y phục của mình, đôi mắt như có điện nhìn xuống, dường như muốn nhấn chìm nàng trong đó.
"Ly Nhược, mở chân ra." Phong Mạc Thần mỉm cười, trong phút chốc hết sức chân thành với nàng.
Bạch Ly Nhược gương mặt ửng đỏ, muốn lấy chăn mỏng che lại, nhưng bị hắn giành trước đem chăn mỏng quăng xuống đất.
Nàng chần chờ một chút, chậm rãi, mở hai chân mình ra, tiếp theo hắn dựa vào tiến cử của nàng (cái này ý là tác giả ẩn dụ cho cái chuyện đưa *** của nàng lên), nhiệt tình ʍút̼ ɭϊếʍƈ.
Khó có thể tưởng tượng, hắn sẽ làm cái việc xấu hổ như vậy, Bạch Ly Nhược nắm chặt ga giường, cả người như có điện đánh trúng tê dại không dứt.
"Đừng..." Nàng không ngừng run rẩy, trong mắt đã muốn tràn ra nước, nàng sợ cái cảm giác xa lạ này.
Hắn lại không chịu buông nàng ra, trêu đùa nàng, nàng khóc thút thít ra tiếng, nhìn thấy thân thể trắng nõn của nàng ửng lên một tầng hồng, hắn tà mị cười một tiếng, hôn môi mềm của nàng "Ta nghĩ, rõ ràng thân thể của nàng so với miệng của nàng thì thành thật hơn."
Hắn nâng hông của nàng, sau đó động thân mà vào, không cho nàng thời gian kịp thích ứng, đã bắt đầu không ngừng tiến lên.
Mười đầu ngón tay mảnh khảnh của Bạch Ly Nhược nắm chặt bả vai hắn, mái tóc đen nhánh trải trên gối lụa đào như sóng lăn tăn.
"Ly Nhược, muốn ta không? muốn hay không?" Phong Mạc Thần không ngừng thì thầm bên tai nàng, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời nàng mang lại cho hắn lên tiếng thở dốc.
"Không muốn, không muốn, không muốn..." Bạch Ly Nhược không ngừng lắc đầu, giống như muốn chối bỏ cảm giác trong lòng, phủ nhận hắn.
Lời của nàng, dường như chọc giận hắn, động tác càng kịch liệt hơn, cuối cùng nàng thét một tiếng chói tai, hai người cùng nhau tới đỉnh điểm.
Sau đó, hắn vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng, cười nói "Sau này, chúng ta mỗi ngày đều như vậy."
Bạch Ly Nhược ném cho hắn một cái liếc mắt, xoay mình lấy chăn mỏng đắp lên người.
Phong Mạc Thần kéo ra một nửa đắp lên người của mình, cánh tay lọt qua cần cổ của nàng, ôm nàng vào ngực "Ly Nhược, nàng thích cuộc sống thế nào?"
Bạch Ly Nhược giống như con tôm co rút trong ngực của hắn, sống lưng cảm thụ được nhiệt độ trong lòng ngực hắn, thản nhiên nói "Cuộc sống ta muốn, chàng cho không nổi."
"Nói nghe xem." Phong Mạc Thần kéo nàng quay mặt về phía mình.
Bạch Ly Nhược mở to mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó nhắm mắt lại, môi mềm khép kín, không nói một lời.
"Ly Nhược, nếu ta mang nàng đi lưu lạc thiên nhai (đi rong ruổi khắp chân trời góc bể), nàng có đồng ý không?" Phong Mạc Thần nắm tay của nàng, khẩu khí nghiêm túc chưa từng có,