Chương 19
Thành Giang Nam đông đúc, trong đó Giang thành là giàu có và sung túc nhất. Ở đây có sông Hoàng Hà và sông Trường Giang chảy qua, đồng lúa tươi tốt quanh năm, dương liễu rũ xuống mặt nước ven sông, lúc thuyền nhỏ chạy qua trông như một bức tranh, nơi đây còn có tiếng người huyên náo sau cơn mưa mùa xuân vang lên khắp phố.
Những viên đá đan xen với cỏ non, thỉnh thoảng có một đóa hoa nhỏ cũng có thể thu hút tầm mắt Đào Hoa.
Cuối cùng Tần Nghiêu Huyền không che mắt Đào Hoa nữa, cả đoàn người mặc y phục của người giàu có thông thường, dừng lại chỗ này chỗ kia giống như khách tham quan.
Hiện tại đang là lúc hai nước giao chiến, mặc dù Đại Diễn đã sớm suy bại khó mà chống cự nhưng các đại thần đi theo vẫn vô cùng căng thẳng. Tần Nghiêu Huyền không phải là con trai trưởng, mẫu thân hắn lại có thân phận nhỏ không chút thế lực, vậy mà hắn vẫn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, năng lực của hắn không cần phải bàn đến nữa.
Nhớ đến những người bị cắt chức đày đi biên ải, lấy lòng người dân, thậm chí còn chém đầu huynh đệ thân thiết, hiển nhiên thủ đoạn của hắn rất đẫm máu.
Một vị đế vương tàn bạo như vậy mà lại đồng ý đến Giang Nam cùng một con tin công chúa vào thời khắc quan trọng này. Mọi người đều biết lý do của chuyến đi này là khảo sát tình hình sông ngòi.
Chúng thần vô cùng bàng hoàng, sợ hắn sẽ nhìn trúng một chỗ nào đó nên vừa xuống thuyền đã lập tức bận rộn công vụ, không ai dám bầu bạn du ngoạn cùng hắn.
"Cái đó, cái đó!"
Đào Hoa nhìn thấy một người bán kẹo hồ lô đi qua, nàng tung tăng chạy về phía trước, thế nhưng tay trái bị Tần Nghiêu Huyền lại nắm chặt nên suýt chút ngã xuống đường.
"Thiếp muốn!"
Tần Nghiêu Huyền vội giao túi lớn túi nhỏ trong tay cho Viện phi, hắn cẩn thận bế Đào Hoa lên, sau đó đi đến chỗ người bán hàng rong tháo một cây kẹo hồ lô cho nàng.
Tùy tùng bên cạnh vội vàng móc bạc vụn ra trả, mắt người bán hàng rong tỏa sáng, hắn ta bảo không có tiền trả lại nên dứt khoát đưa cho tùy tùng mấy chục cây kẹo hồ lô. Hắn ta nhanh chóng chạy tóe khói như lòng bàn chân có gắn bánh xe.
"Chủ tử, những thứ này phải làm sao đây?"
"Ném."
"Thiếp muốn."
Đào Hoa ngậm kẹo hồ lô trong miệng, nàng chu môi nói: "Hoa Nhi thích ăn mà, sao lại ném đi?"
Đúng lúc nàng cắn phải một trái sơn trà chua khiến cả khuôn mặt nhăn nhúm lại, Tần Nghiêu Huyền bật cười: "Vậy thì không ném nữa."
Đào Hoa ăn đến nỗi dính đầy mật đường quanh miệng, bầu không khí mùa xuân khiến tinh thần nàng phấn chấn, thỉnh thoảng nàng còn lén lút dùng vạt áo hắn lau miệng, Tần Nghiêu Huyền lạnh mặt buông Đào Hoa xuống, nhân lúc đi ngang khúc cua vào con hẻm nhỏ, hắn nâng khuôn mặt đang lộ lúm đồng tiền của nàng lên hôn xuống.
Mật đường men theo khe hở chảy ra ngoài đều bị hắn nuốt hết. Cuối cùng môi Đào Hoa chẳng còn dính chút mật đường nào cả chỉ còn lại vẻ động tình và nước bọt của hắn.
"Ngọt quá." Tần Nghiêu Huyền vuốt ve cánh môi nàng, cười chê: "Thật là bẩn, ăn kẹo hồ lô cũng để dính như thế."
"Vậy chàng cũng không được ăn thiếp."
Đào Hoa vứt bỏ xiên tre trong tay, nàng nhón chân gở một cây khác trên tay tùy tùng nhét vào miệng Tần Nghiêu Huyền: "Muốn ăn thì cứ ăn."
Nàng sẽ không cười chê hắn là một đại nam nhân hai mươi mấy tuổi đầu lại còn muốn ăn kẹo hồ lô.
Tần Nghiêu Huyền nhướng mày, mắt hắn hiện lên vẻ tức giận. Tùy tùng cùng Viện phi ở sau cuối sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
"Ăn đi mà, ngọt lắm đấy."
Đào Hoa phát hiện biểu cảm của Tần Nghiêu Huyền, nàng cảm thấy bản thân có chút tự do mấy hôm nay nên có hơi khinh suất. Dường như tính tình nàng trẻ con giống năm mười lăm tuổi.
Nàng chột dạ ɭϊếʍƈ một cái, nhỏ giọng nói: "Thật sự rất ngọt."
Tần Nghiêu Huyền nắm bàn tay nhỏ bé của Đào Hoa, cắn trái sơn trà đầu tiên nàng vừa ɭϊếʍƈ: "Hoa Nhi không nói dối, nàng giúp trẫm nếm thử tiếp đi."
Cái gì chứ, thì ra hắn sợ chua.
Đào Hoa bị buộc phải dùng thân thử độc, mỗi một viên nàng đều nếm thử, sau khi chắc chắn mới đưa vào miệng Tần Nghiêu Huyền. Ăn xong một xâu nàng cũng mệt rã rời.
Một viên cuối cùng, rốt cuộc Đào Hoa cũng được thả lỏng lấy hơi, chợt Tần Nghiêu Huyền giữ đầu nàng, hắn truyền toàn bộ sơn trà trong miệng qua miệng nàng. Lúc rời đi còn không quên ʍút̼ lấy đầu lưỡi nàng, tiếng chụt chụt vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Đào Hoa đỏ mặt cố gắng nuốt xuống, nàng lầm bầm: "Không chua mà."
"Đặc biệt ngọt." Tần Nghiêu Huyền nở nụ cười yếu ớt, vuốt ve nàng liếc nhìn về phía sau, tùy tùng đã sớm nhìn xuống đất, còn Viện phi thì cùng thị nữ đi đến chỗ đông người bên kia.
"Chúc mừng phu nhân được xăm thượng thương, sắp tới đây vận may sẽ ập đến, hơn nữa còn có số vượng phu nha."
Tiếng chúc mừng vang vọng đến, Đào Hoa nghiêng đầu nhìn, không ngờ lại trông thấy một tên đạo sĩ cao tuổi mắt mù ngồi trên một cái sạp nhỏ. Cuối cùng khuôn mặt lo lắng của Viện phi và thị nữ bên cạnh cũng lộ ra nụ cười, họ cám ơn vị đạo sĩ và trả chút bạc rồi mới đứng dậy.
"Gian hàng coi bói kìa."
Sống lại kiếp này Đào Hoa cực kỳ tò mò về số mệnh của mình, nàng lôi kéo Tần Nghiêu Huyền đi đến trước sạp, dò hỏi: "Có thể coi cho tôi không?"
"Lão hủ chỉ coi cho người có duyên, thiên cơ bất khả lộ, thành việc tại nhân."
Lão ta vuốt chòm râu ngắn ngủn, giơ tay ra nói: "Cô nương suy nghĩ linh tinh trong lòng nên vô cùng khổ tâm, thế nhưng cô muốn biết điều gì?"
Tần Nghiêu Huyền lấy chiếc khăn lụa bằng gấm (chắc trong suốt) che lòng bàn tay Đào Hoa lại, sau đó mới cho lão ta cầm lấy tay nàng.
Quả thật lão đạo sĩ bị mù, Đào Hoa cảm thấy rất thần kỳ nhưng nàng không dám hỏi sâu về khổ tâm của mình nên đành nhỏ giọng: "Chỉ là mấy vấn đề của người bình thường mà thôi, có thể sống lâu trăm tuổi, vô bệnh vô lo hay không?"
"Hiển nhiên Hoa Nhi sẽ sống lâu trăm tuổi."
Đôi mắt Tần Nghiêu Huyền tối sầm lại, giọng trầm thấp giống như đang uy hϊế͙p͙.
Nhận bạc của người, giúp người giải tai ương. Lão đạo biết ông ta không nên nói những lời kém may mắn nhưng lại nhíu chặt mày, sau khi mò mẫm vài lần, ông ta thấp giọng nói: "Sống lâu trăm tuổi, cô nương quả thật thú vị. Mạch tượng của cô yếu đã lâu, chỉ tay lại rối loạn vô cùng. Xin hỏi bát tự của cô nương."
Đào Hoa cũng không biết bát tự của mình nhưng Tần Nghiêu Huyền lại lên tiếng: "Ngươi xem kỹ lại lần nữa đi."
"Chỉ tay vô cùng kỳ lạ."
Lão đạo mắt mù không những không nhìn thấy ánh mắt thâm độc của Tần Nghiêu Huyền mà ngay cả từng trận khí lạnh trên người hắn ông ta cũng không phát hiện. Lão đạo bấm ngón tay tính toán hồi lâu, thậm chí lão ta còn lôi cả la bàn ra. Đào Hoa vô cùng sốt ruột, lúc này ông ta mới chậm rãi nói: "Mạng của cô nương rất quái dị, vốn đã ch.ết yểu từ sớm, không thể nào sống đến tận giờ, nếu không phải cô có phúc vận cùng ân huệ của thiên tử thì... Nhưng mà..."
Lão đạo càng xem càng hoảng sợ, đột nhiên lão ta phun ra một ngụm máu, lão vội vàng dọn dẹp sạp nhỏ: "Không xem nữa, không xem nữa, cô là yêu quái mê hoặc lòng người, thiên hoàng trên cao, đệ tử không cố ý mạo phạm."
"Chờ đã, lão đạo sĩ!"
Vẫn còn chưa trả bạc mà, Đào Hoa nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của lão thì vô cùng khó chịu.
Tại sao khi coi cho Viện phi thì là hồng vận ngay đầu, đến lượt cô lại là mệnh ch.ết yểu, thế chẳng phải nàng đã sớm ch.ết rồi sao, tại sao vẫn còn khỏe mạnh, hơn nữa còn sống tận hai kiếp.
"Đừng nghe lão hồ ngôn loạn ngữ. Lão ta chỉ muốn dọa Hoa Nhi, lừa nàng mua bảo bối của hắn mà thôi."
Tần Nghiêu Huyền ôm Đào Hoa vào lòng, chẳng đoái hoài gì đến ánh mắt của mọi người, cứ thế ôm chặt trấn an nàng: "Lão ta chỉ là một tên giang hồ lừa bịp thôi, thật không hiểu ánh mắt ra hiệu của người khác, một câu tốt đẹp cũng không nói được, trẫm lập tức bắt giam hắn."
Đào Hoa đang đắm chìm trong trong nói đáng sợ nghịch thiên cải mệnh của lão đạo sĩ, nàng không kiềm được run rẩy đầu vai. Đột nhiên nàng sống lại lần nữa, thật sự quá kỳ lạ.
"Thiếp... Thiếp sợ." Đào Hoa nắm chặt tay Tần Nghiêu Huyền, chắc chắn là thật, có máu có thịt chứ không phải ảo giác cũng không phải ma quỷ.
"Chỉ là một tên giang hồ lừa gạt thôi. Đào Hoa muội muội ngây thơ như vậy mới bị lão ta dọa."
Nhìn thấy sắc mặt Tần Nghiêu Huyền biến đổi, Lục Ninh Nhã lập tức tiến đến an ủi, chỉ cái hạt đào nàng ta tốn ba văn tiền mới có được nói: "Một cái hạt đào nhỏ như vậy mà tận ba lượng bạc còn không phải lừa gạt sao?"
Lúc này Đào Hoa mới gật đầu, nàng cảm thấy thủ đoạn lừa gạt của ông ta quả thật tinh vi, uổng cho nàng còn tưởng lão ta là cao nhân đắc đạo.
"Chủ tử, khá trễ rồi, chúng ta ăn trưa thôi."
Tùy tùng bên cạnh vội vàng tiến lên giới thiệu: "Cẩm Tiên Lầu là nơi nổi danh ở Giang thành, nhất định khác ngự thiện phòng trong cung, hiển nhiên có mùi vị khác biệt. Họ đã bày trí sẵn chờ người và nương nương đến dùng bữa."
Bỗng Đào Hoa nhận ra bụng mình trống rỗng, nàng cúi đầu mặc cho Tần Nghiêu Huyền dẫn đến Cẩm Tiên Lầu.