Khi Quân Vi Hoàng
✍ Mễ Mâu Linh Vũ
Hoàn thành
Ngôn TìnhTrọng SinhSắc Hiệp
81 chương
10,146 lượt xem
4 ✩
✎
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
Thể loại: 1Vs1, 21+, Cao H, Cẩu huyết, Cổ đại, Cường thủ hào đoạt, Điên cuồng - độc chiếm - biến thái, H văn - Thịt văn, HE, Ngược nữ, Ngược thân, Nhất kiến chung tình, Sạch, SM, Song xử, Sủng, Thâm tình, Thanh mai trúc mã, Trọng sinh - Song trọng sinh, Trùng sinh - Song trùng sinh,
Editor: [LA]_Vermouth
Bìa: Liên Minh Sắc Nữ
Tổng chương: 81
Văn án:
Tỉnh lại lần nữa, nàng chỉ mong hết thảy chỉ là một giấc mơ....
Nhưng hoá ra không phải... Nhìn xung quanh, nhìn lại long sàng nàng đang năm, nàng hiểu, tất cả đều là thật.
Quốc gia không còn, quê hương tan nát, nàng trở thành con tin, bị hoàng đế giam cầm.
Đường đường là vua một nước, nàng không thể hiểu được sao hắn lại cứ nhằm vào một kẻ chẳng có gì như nàng, tìm mọi cách để hiếp bức nàng, nhục mạ nàng???
Hắn dùng đủ mọi loại dâm hình, khiến cho chân nàng mềm nhũn suốt cả ngày không cách nào trốn thoát được. Nàng khóc lóc cố lấy lòng và tự tử tìm chết, hắn không hề để tâm đến ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung nhưng dù có chặt đứt chân nàng cũng muốn giữ chặt nàng bên cạnh.
Hắn tự mình ra sa trường giết giặc thì vội vàng đưa nàng vào trong quân để hầu hạ. Sau đó nàng bị loạn tiễn trên chiến trường làm cho mất mạng. Mở mắt ra lần nữa, lại là cảnh bị hắn đè dưới thân trong cung đêm đó. Tại sao có thể sống lại lần nữa mà vẫn bị hắn ăn sạch vậy?
"Đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi trẫm."
Âm thanh va chạm vang lên từ long sàng, vẫn là lời thoại đó, giọng nói toả ra hơi lạnh giống như hận không thể nghiền nát nàng.
Nàng nhìn vị hoàng đế đã thống nhất bốn nước, tự hiểu rằng kiếp này sẽ lại bị giam cầm mười năm. Đúng thế, nếu muốn trốn cũng không thể trốn, chi bằng cứ thuận theo ý hắn, ngủ bên cạnh hắn và ngồi trên ngai vàng của hắn!
Những kẻ từng xúi giục nàng khi quân* phục quốc, chỉ mong sao nàng sớm bị ban chết, haha, nàng nhất định sẽ không để bọn họ được như ý!
*Coi thường vua, sỉ nhục vua.
"Thái tử có làm nàng mệt không?"
Nhiều năm sau, hắn nhìn chằm chằm cái bụng nhô lên của nàng, ánh mắt khao khát. Nàng kinh ngạc hồi lâu mới cảm thán: "Hậu cung có đến mười mấy hoàng tử đều không phải long chủng của chàng? Ha ha ha, cho chàng ức hiếp ta, bị cắm sừng là đáng đời!"
Hắn yên lặng. Tại sao đường đường là hoàng hậu của một vị thánh quân như hắn lại ngu ngốc đến thế chứ? Nếu như thái tử cũng giống như nàng... Rốt cuộc là do hắn yêu thương hay là cưng chiều mà ra?
Editor: [LA]_Vermouth
Bìa: Liên Minh Sắc Nữ
Tổng chương: 81
Văn án:
Tỉnh lại lần nữa, nàng chỉ mong hết thảy chỉ là một giấc mơ....
Nhưng hoá ra không phải... Nhìn xung quanh, nhìn lại long sàng nàng đang năm, nàng hiểu, tất cả đều là thật.
Quốc gia không còn, quê hương tan nát, nàng trở thành con tin, bị hoàng đế giam cầm.
Đường đường là vua một nước, nàng không thể hiểu được sao hắn lại cứ nhằm vào một kẻ chẳng có gì như nàng, tìm mọi cách để hiếp bức nàng, nhục mạ nàng???
Hắn dùng đủ mọi loại dâm hình, khiến cho chân nàng mềm nhũn suốt cả ngày không cách nào trốn thoát được. Nàng khóc lóc cố lấy lòng và tự tử tìm chết, hắn không hề để tâm đến ba ngàn mỹ nữ ở hậu cung nhưng dù có chặt đứt chân nàng cũng muốn giữ chặt nàng bên cạnh.
Hắn tự mình ra sa trường giết giặc thì vội vàng đưa nàng vào trong quân để hầu hạ. Sau đó nàng bị loạn tiễn trên chiến trường làm cho mất mạng. Mở mắt ra lần nữa, lại là cảnh bị hắn đè dưới thân trong cung đêm đó. Tại sao có thể sống lại lần nữa mà vẫn bị hắn ăn sạch vậy?
"Đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi trẫm."
Âm thanh va chạm vang lên từ long sàng, vẫn là lời thoại đó, giọng nói toả ra hơi lạnh giống như hận không thể nghiền nát nàng.
Nàng nhìn vị hoàng đế đã thống nhất bốn nước, tự hiểu rằng kiếp này sẽ lại bị giam cầm mười năm. Đúng thế, nếu muốn trốn cũng không thể trốn, chi bằng cứ thuận theo ý hắn, ngủ bên cạnh hắn và ngồi trên ngai vàng của hắn!
Những kẻ từng xúi giục nàng khi quân* phục quốc, chỉ mong sao nàng sớm bị ban chết, haha, nàng nhất định sẽ không để bọn họ được như ý!
*Coi thường vua, sỉ nhục vua.
"Thái tử có làm nàng mệt không?"
Nhiều năm sau, hắn nhìn chằm chằm cái bụng nhô lên của nàng, ánh mắt khao khát. Nàng kinh ngạc hồi lâu mới cảm thán: "Hậu cung có đến mười mấy hoàng tử đều không phải long chủng của chàng? Ha ha ha, cho chàng ức hiếp ta, bị cắm sừng là đáng đời!"
Hắn yên lặng. Tại sao đường đường là hoàng hậu của một vị thánh quân như hắn lại ngu ngốc đến thế chứ? Nếu như thái tử cũng giống như nàng... Rốt cuộc là do hắn yêu thương hay là cưng chiều mà ra?