Chương 67

"Em ngoan ngoãn một chút thì sẽ rất thoải mái."
Giọng nói dịu dàng như làm nũng lại như khẩn cầu rơi vào tai Tần Nghiêu Huyền giống như một liều thuốc trợ hứng.


Đào Hoa cảm giác được dục vọng đáng sợ đang chống đỡ trước hoa huy*t đẫm nước, trên người cô giống như có ngọn lửa thiêu đốt thân thể ngăn cản cô che giấu dục vọng của mình.
Cô miễn cưỡng nhón chân, dán lưng lên tường, toàn bộ người cô đã bị Tần Nghiêu Huyền khống chế.


Góc tường nhỏ hẹp, hô hấp của hắn cũng dần nặng nề, khoái cảm khi côn th*t ma sát vách thịt đánh tới, Đào Hoa ô ô rên rỉ thành tiếng.


Quy đầu cứng rắn cố ý đè ép âm đế, thỉnh thoảng trượt lên trượt xuống, mỗi lần ma sát như vậy Đào Hoa đều cảm thấy dường như có dòng điện chạy thẳng vào trong đầu.
"Thích không? Còn chưa cắm vào đã nhiều nước như vậy."


côn th*t nhẹ nhàng tiến vào, Đào Hoa ô a kêu lên: "Đừng... Lớn quá, tôi đau... Ngộ nhỡ rách thì phải làm sao? Lần trước tôi chảy rất nhiều máu đấy."
Ánh mắt cô mờ mịt và sợ mãi, Tần Nghiêu Huyền nâng mông cô lên bằng tay trái, tay phải kéo chân cô lên cao.


Mũi chân hầu như không chạm đất, toàn bộ cơ thể chỉ có phần lưng là chạm vách tường, Đào Hoa khó nhọc thở hổn hển thò tay đẩy hắn nhưng Tần Nghiêu Huyền mỗi lúc càng gần thêm.
"Cắm vào mới biết có rách hay không."


available on google playdownload on app store


Bàn tay dưới mông ra sức nhào nặn tạo ra dấu vết, cánh tay đầy sức mạnh nâng cô lên như bế trẻ con, hoa huy*t nho nhỏ bị côn th*t thô to không ngừng ra ra vào vào.
"Đau không?"


Nhẹ nhàng ra vào vài cái, vài giọt d*m thủy theo cửa huyệt chảy ra, Đào Hoa thành thật lắc đầu: "Không quá đau. Nhưng tôi thấy rất trướng... Bị nhét tràn đầy rất khó chịu..."
"Hả? Đợi một lát sẽ rất thoải mái."


Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm nơi bị hắn cắm vào, ɖâʍ dịch sáng bóng, hai mép thịt của Đào Hoa sưng đỏ, mỗi lần ra vào đều kéo theo tơ bạc và tiếng rên rỉ của cô.


Nhớ tới đêm đó Đào Hoa cũng bị hắn dùng sức xuyên xỏ qua như thế này, phía dưới không ngừng chảy nước, Tần Nghiêu Huyền đong đưa eo càng nhanh, từ nơi giao hợp của hai người phát ra tiếng nước nhóp nhép, tiếng rên rỉ của cô cũng theo đó mà lên cao xuống thấp.
"Ô a... Đừng... Đừng..."


Cảm giác khó chịu ngắn ngủi trôi qua, khoái cảm ùa đến khiến Đào Hoa muốn bật khóc, cô phát hiện thanh âm của mình bây giờ vô cùng quyến rũ, nhìn đôi mắt bị dục hỏa che kín của Tần Nghiêu Huyền, cô bèn cắn chặt môi, nhíu mày cố che giấu bộ dạng ɖâʍ đãng của mình.


Cắn mu bàn tay trái để che giấu tiếng rên rỉ, Đào Hoa lung lay không vững lại bị Tần Nghiêu Huyền đỡ mông dùng sức ra vào, tư thế này khiến cho cảm giác trong hoa huy*t càng thêm rõ ràng, cô bật khóc nức nở, cả người co quắp.
"Vì sao không ôm tôi?"


Cao trào làm hoa huy*t cắn chặt côn th*t, trán Tần Nghiêu Huyền đã đổ mồ hôi, hắn nắm tay Đào Hoa đặt lên vai, thấp giọng dụ dỗ: "Ôm tôi, chân vòng qua eo tôi, càng sâu sẽ càng thoải mái."
"Tôi không muốn!"


d*m thủy của cô đã làm quần tây của hắn ướt nhẹp, Đào Hoa chột dạ giải thích: "Quần áo anh rất đắt, nếu làm bẩn nó... Tôi bồi thường không nổi."


Khóe miệng Tần Nghiêu Huyền cong lên, hắn bỗng nhiên rút ra, ɖâʍ dịch trong hoa huy*t theo đà cũng nhỏ giọt xuống. Toàn thân Đào Hoa mềm nhũn, không đứng vững nổi, hai chân trắng nõn phát run.
"Đổi lại tư thế sẽ không làm bẩn quần áo."


Đào Hoa bị hắn ôm lên giường, giữa đêm hè gió xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ lùa vào trong phòng, bên ngoài kia là một khoảng không gian yên tĩnh.
"Đợi đã! Anh muốn làm bên cửa sổ sao? Đừng!"


Vòng eo bị nắm chặt, Đào Hoa muốn cự tuyệt nhưng côn th*t thô to lại tiếp tục nhào vào cơ thể cô, bắt đầu một cuộc yêu mới, tiếng da thịt va chạm càng thêm rõ ràng.
"Nơi này không có ai khác, không cần xấu hổ. Hơn nữa ở đây là tầng cao nhất, ai có thể thấy được cơ chứ?"


Tần Nghiêu Huyền vén váy ngắn của Đào Hoa lên, bờ mông trắng như tuyết in dấu tay rõ ràng. Hắn cố ý thả chậm tốc độ sau đó lại dùng sức tiến vào hoa huy*t khiến cô phải hét lên, mỗi khi quy đầu dội vào tử cung, nếp thịt quyến rũ dùng sức co thắt làm hắn muốn nổi điên.
Bốp...


Bàn tay hắn vỗ một cái lên mông cô, Đào Hoa kêu ra tiếng, đau đớn rất nhỏ càng kích thích cô thêm mẫn cảm.
"Lúc em bị đánh, em cắn tôi chặt hơn."
Eo cô rất nhỏ, hai bàn tay có thể nắm hết, Tần Nghiêu Huyền khẽ vuốt bụng cô, cực kỳ mập mờ nói: "Bị làm như vậy, em có sướng không?"


"Ô ô... " Đào Hoa xấu hổ muốn khó, cô thậm chí còn có thể cảm giác được Tần Nghiêu Huyền đang dùng ngón tay miêu tả cự vật của hắn qua bụng cô, mỗi lần ra vào cô đều có cảm giác hồn bay lên trời, khi hắn cố ý chậm chạp tr.a tấn, Đào Hoa cố nén xấu hổ kêu lên: "Sướng... thật sướng... Tôi bị anh làm như vậy rất sướng..."


"Ngoan."
Tần Nghiêu Huyền hài lòng ra vào, nhằm thẳng nơi nhạy cảm của cô mà tấn công.
Vì tuổi còn trẻ cũng chưa được mây mưa nhiều nên thân thể Đào Hoa vô cùng mẫn cảm, cổ họng cô tràn ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, thậm chí khi đạt khoái cảm còn vui thích mà khóc nức nở.


hoa huy*t bị làm tới sưng đỏ, khoái cảm chồng chất làm cho Đào Hoa muốn phát điên. Xuân thủy tràn ra ngoài vì bị va chạm mãnh liệt nên đã chuyển thành bọt trắng, khi côn th*t vào sâu trong hoa huy*t, xuân thủy lại một lần nữa phun trào.


Tần Nghiêu Huyền không ngừng dùng tay nâng lên hạ xuống mông của Đào Hoa, tuy đã cao trào nhiều lần nhưng cô vẫn phải thét chói tai và dưới thân không ngừng chảy nước, vòng eo bị Tần Nghiêu Huyền nắm chặt, hắn chìm trong sự co rút của cô mà bắn tinh dịch.
"Được rồi..."


Cô thậm chí còn cảm nhận được tử cung bị tinh dịch bắn vào đến tê dại, cuống họng cô đã đau rát: "Có gì đó muốn chảy ra ngoài."


Nhưng Tần Nghiêu Huyền vẫn không phản ứng, còn cố ý rút ra bên ngoài, tinh dịch trắng đục thuận theo bắp đùi trắng nõn của cô chảy xuống sàn nhà phát ra âm thanh tí tách.
"Lau dọn rất phiền toái..."


Thấy cô còn sức lực muốn nói chuyện khác, Tần Nghiêu Huyệt lại đem côn th*t cắm vào hoa huy*t ướt nhẹp, hai tay từ eo cô trượt lên trên cởi bỏ áo ngực, dùng sức xoa nắn hai bầu ngực nhỏ.


"Ừ, cảm giác không tệ, chịu khó xoa bóp sẽ lớn lên một chút." Tần Nghiêu Huyền thật lòng bình luận: "Làm cùng em rất thoải mái, em cũng rất đẹp, tôi rất thích."


Hôm nay Đào Hoa mặc áo hở vai, lúc này dễ dàng bị Tần Nghiêu Huyền kéo xuống, bụi bặm trên cửa sổ in bóng cô trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề, bầu ngực bên trái đang bị bàn tay của một người đàn ông xoa bóp thành các hình dạng, đầu ngực nhỏ dựng đứng lên như quả anh đào khi những ngón tay sượt qua, lúc đầu ngực nhỏ bị nhéo mạnh, Đào Hoa run rẩy lắc đầu.


Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé. 
"Em lại cắn tôi rồi."


Tần Nghiêu Huyền cười nhẹ tiếp tục đùa bỡn ngực nàng, móng tay lượn vòng quầng vú, ngón tay dùng sức nắm lấy mân mê, kéo dài ra sau đó buông tay để nó co lại.
"Đừng... Đừng như vậy..."
Hành động ɖâʍ loạn như vậy, Đào Hoa đỏ mặt tía tai, cô cảm thấy núm ɖú trước ngực rất đau.


Tần Nghiêu Huyền vẫn tiếp tục vuốt ve, cô không tự chủ xoay mông, côn th*t lại cứng rắn và thô to thêm một vòng, vào lúc Đào Hoa loạn ý tình mê lại bắt đầu một vòng tấn công mới.


Tinh dịch và d*m thủy trong hoa huy*t văng khắp nơi, Đào Hoa nhìn bộ dạng hưởng thụ của Tần Nghiêu Huyền, chẳng mấy chốc cô cũng bị cuốn theo, không nói được những lời cự tuyệt nữa chỉ có thể ô ô a a thở gấp.


Thời gian hoan ái quá lâu, cảm giác sung sướng và trướng đầy cũng tăng vọt, d*m thủy không ngừng tràn ra ngoài có thể chứng minh rằng cô sắp đến cực hạn.
"A... Ừ... A... Ha ha... Tôi muốn tiểu..."


Lại một cơn khoái cảm ập tới, giờ ngay cả sức lực nắm tay lại Đào Hoa cũng không có nổi, chỉ mặc cho Tần Nghiêu Huyền hung hăng dùng sức xuyên xỏ qua, tâm trí nàng đã rơi vào trạng thái mơ hồ.
"Lên giường..."


Không làm được bên bệ cửa sổ nữa rồi, trên ghế sa lông cũng dính đầy dịch thể của cả hai, thậm chí là ván gỗ nhỏ làm bàn ăn cũng bị cả hai vận động mạnh đến mức phát ra âm thanh kẽo kẹt luôn rồi.


Trong phòng tràn ngập mùi vị hormon tanh nồng, Đào Hoa không mở mắt nổi nữa, nhưng Tần Nghiêu Huyền vẫn không biết mệt mỏi, tốc độ ra vào không hề chậm đi.
"Được rồi..."


Trong tư thế giao hợp, hắn ôm lấy Đào Hoa, mỗi bước đi côn th*t lại nặng nề đánh vào sâu trong cô. Quá mức kích thích làm cho Đào Hoa vừa khóc vừa rên rỉ, trong đầu chỉ còn lại khoái cảm khi bị xỏ xuyên qua, thậm chí còn không phát hiện cô đã nằm lên giường rồi.
"Tại sao lại nằm giường của anh?"


Trong phòng không bật đèn, Đào Hoa chỉ thấy lờ mờ ga giường màu xám. Chiếc giường mềm mại dán vào đường cong của cô, lúc hắn nâng thân thể cô lên, đầu v* sưng đỏ giống như đang cọ lên tơ lụa.


Đây không phải giường của Đào Hoa nhưng thật sự rất thoải mái, gối đầu cũng mềm mại làm cho cô chỉ muốn ôm lấy, an ổn ngủ một giấc say.
"Nghiêu Huyền... Tôi mệt quá... Tôi chỉ muốn ngủ... ngủ..."


Toàn thân cô vẫn run rẩy, hoa huy*t phấn nộn vẫn không ngừng chảy nước, thậm chí còn xoắn chặt dục vọng của hắn không buông nhưng lại nói loại lời mất hứng này. Tần Nghiêu Huyền lè lưỡi ɭϊếʍƈ hôn cổ cô, nhột nhột làm Đào Hoa chỉ có thể lại rên rỉ cầu xin khoái cảm nhiều hơn nữa, lúc này hắn mới hài lòng tiếp tục.


Tinh dịch và d*m thủy đã thành vũng nước đọng trên giường, nhưng khi nào Đào Hoa nhắm mắt lại bị trêu chọc, không thể không ham muốn.


Tần Nghiêu Huyền lại bắn lần nữa mới mở đèn lau chùi thân thể cho cô, nhìn đôi mắt khép hờ của cô, cánh môi màu hồng cũng không khép lại, nước miếng thuận theo khóe miệng chảy xuống ga giường.
Hắn đưa tay vào miệng cô, xấu xa đùa nghịch cái lưỡi mềm mại khiến cô phát ra âm thanh nghẹn ngào, nức nở.


"Tiếp tục nào."
Tần Nghiêu Huyền nâng đầu Đào Hoa lên, mở hàm răng cô ra, đem côn th*t dính đầy dịch thể của hai người đưa vào miệng cô. Cảm giác chặt chẽ mơ hồ đau đớn làm cho toàn thân hắn run lên.
"Ô ô..."


Quy đầu cắm vào sâu trong miệng cô, ngay cả lưỡi cũng không có chỗ trống chỉ có thể khó khăn di chuyển không ngừng, Đào Hoa theo bản năng phun ra nuốt vào, cảm giác buồn nôn ngày càng mãnh liệt, cô muốn né tránh nhưng côn th*t lại cắm vào sâu hơn. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cuối cùng khi bị hắn xuất ra trong miệng cô cũng chẳng có sức lực mà nôn ra nữa.


"Hoa nhi?"
Tần Nghiêu Huyền mớn nước cho cô nhưng cô không thể nuốt xuống, toàn thân giống như bị giày vò quá độ, lúc thất thần vẫn còn hơi run rẩy.
Cho đến khi phía xa chân trời phát ra ánh sáng màu trắng bạc, tia nắng ban mai tiến vào phòng, Đào Hoa mới hồi phục tinh thần nhìn căn phòng như chiến trường.


"Tần Nghiêu Huyền!"
Dưới thân cô bị hắn nhét một dương v*t bằng điện đang không ngừng xoay tròn ngăn chặn chất lỏng chảy ra! Thảo nào cô luôn có cảm giác đang bị nhồi nhét vào. Trên giường còn vương vệt nước đọng, Đào Hoa mắc cỡ tới mức muốn chạy trốn.


Vậy mà cô ngất đi trong trạng thái ɖâʍ dịch vẫn còn chảy!
"Sao? Tỉnh rồi? Sao em không ngủ thêm một lát?"
Vòng tay qua hông nàng đi xuống khe mông, nhẹ nhàng ấn dương v*t bằng điện vào sâu hơn, Tần Nghiêu Huyền vẫn không biết thỏa mãn ɭϊếʍƈ môi dưới: "Em có sức lại rồi, chúng ta lại làm một lần nữa đi."


"Ai muốn làm chứ? Anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi... Túng dục như vậy không sợ yếu thận sao?" Đào Hoa sợ tới mức vội lắc đầu, ngồi bật dậy, rút dương cụ ra ném lên giường.


Đến lúc này, Đào Hoa mới nhìn rõ giường của Tần Nghiêu Huyền rất lớn, dù bốn năm người ngủ trên giường cũng không thành vấn đề.
Chăn gối đều bằng tơ lụa xa xỉ, đáng tiếc lúc này đều dính dịch thể của hai người.
"Tôi phải về rồi."


Cố gắng chống đỡ thân thể bủn rủn, Đào Hoa trèo xuống giường, chân giẫm lên tấm thảm mềm mại dưới sàn. Tần Nghiêu Huyền cũng không ngăn cản, dựa vào đầu giường nhìn bộ dạng vội vàng hấp tấp rời đi của Đào Hoa.


Đào Hoa khó nhọc bước đi, cô vô cùng sợ hãi, phòng ngủ lớn đến mức cô không tưởng tượng nổi, trên tường phủ kín hoa văn tinh xảo, bên vách tường còn treo đồ trang trí. Ra khỏi phòng ngủ là một bức tường xây bằng đá và quầy rượu, bóng đèn bật sáng lóa, trên bức tường treo đầy những tác phẩm nghệ thuật vô cùng quý giá.


Đây đâu phải dáng vẻ nên có của một phòng ở trong một khu nhà cũ nát? Nơi này giống như một tòa nhà mang danh nghĩa nghệ thuật kiến trúc thì đúng hơn.    
Đào Hoa thậm chí còn thấy ở giữa phòng có điều hòa, khó trách thông thoáng dễ chịu như vậy.


Đẩy cửa điện tử, bước ra bên ngoài, Đào Hoa nhìn xung quanh vẫn thấy trên vách tường là những tờ rơi, tờ quảng cáo, cô quay đầu lại nhìn căn phòng xa hoa sau lưng, có cảm giác mình đang đứng giữa hai thế giới.


Dù sao xung quanh cũng không có ai, Đào Hoa xoa xoa lưng, trở về phòng lập tức ngã lên giường ngủ một giấc.


Nhưng vừa mới ngủ ở một chiếc giường thoải mái như vậy, lúc này Đào Hoa không thể chịu nổi chiếc giường gỗ của mình. Cô lại nhớ đến xúc cảm của ga giường êm như mây, mùa hè mà có thể nằm chăn bông dày, trên giường có gối ôm có gối đầu vô cùng dễ chịu.


Cô vừa trở mình thì khắp người đều đau, xương cốt như muốn tan giã.
"Hức... Đều do giường của Tần Nghiêu Huyền quá thoải mái."
Cắn chăn nuốt mồ hôi và nước mắt vào trong bụng, mặt trời đã lên cao, buổi chiều còn có cuộc phỏng vấn nhưng Đào Hoa không tài nào ngủ được.
Onggg...


Con muỗi bay vo ve bên tai vô cùng khó chịu, Đào Hoa vùi đầu vào trong chăn, được một lúc thì vì mồ hôi chảy đầm đìa mà lại thò đầu ra.
Chuyện khiến cô suy sụp nhất chính là con muỗi đã cắn vào môi dưới của cô rất đau.


Tần Nghiêu Huyền vừa thay xong ga giường và chăn màn, trong phòng tắm vang lên âm báo nước ấm đã vừa vặn thì nghe tiếng gõ cửa.
"Có thể cho tôi ngủ nhờ một buổi tối không?"
Đào Hoa nén nước mắt chỉ môi dưới bị sưng lên, ủy khuất mong mỏi nói: "Chỗ tôi có muỗi, tôi lại không có màn."


Hôm qua bị hắn hôn hôm nay lại bị con muỗi cắn một cái, mắt Tần Nghiêu Huyền híp lại, ôm eo Đào Hoa kéo vào trong nhà. Cửa vừa khép lại đã dùng sức hôn lên môi cô.
"A!"


Đôi môi bị đau được hắn dùng lưỡi ɭϊếʍƈ láp, giữa lúc hôn môi áo ngủ đã bị Tần Nghiêu Huyền lột toàn bộ, hôn xong cô đã trong tình trạng trần trụi.
"Chưa tắm sao?"
Phát hiện thấy giữa hai chân cô còn dính đồ của hắn, giọng Tần Nghiêu Huyền dịu dàng hơn: "Em có muốn tắm cùng tôi không?"


"Tôi không muốn."
Hai người trần như nhộng sẽ phát sinh ra chuyện gì đó, cô tạm không có sức lực nói tới, nhưng tắm uyên ương cô cũng đã thấy đủ xấu hổ rồi. Đào Hoa lắc đầu: "Tôi tự mình tắm."
"Nhưng em không còn đủ sức mà."


"Tôi chỉ ngủ trọ, nếu tôi làm dơ khi tôi tỉnh ngủ tôi sẽ dọn dẹp."
"Đây không phải nhà trọ của em." Tần Nghiêu Huyền cười nhẹ, nhìn Đào Hoa kinh ngạc, hắn ôm cô lên: "Nếu như em muốn ngủ giường của tôi, em phải cho tôi cái gì chứ? Tối hôm qua tôi cảm thấy em nói không sai, chúng ta rất hợp nhau."


Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé. 
"Không không không! Chúng ta không hợp nhau một chút nào!"


Ít nhất là thể lực cũng khác nhau rồi! Cô bị ném vào bồn tắm, vừa giãy giụa muốn bò ra ngoài thì lại bị nước ấm vỗ về da thịt, cảm giác sảng khoái khiến cô không thể cưỡng lại, nằm bên bồn tắm thở dài hạnh phúc.
Dường như có một đóa hoa đang nở rộ trong lòng cô.
"Tắm sạch sau đó ngủ."


Tần Nghiêu Huyền cởi áo ngoài ngồi sau lưng Đào Hoa, ngón tay trượt vào hoa huy*t sưng đỏ, mới đầu chỉ làm moi tinh dịch ra ngoài, sau đó là mô phỏng động tác giao hợp ra ra vào vào.
"Nếu tôi dùng bồn tắm lớn quyến rũ em thì sao?"


Hắn lại tấn công rồi, ba ngón tay chui vào trong hoa huy*t thăm dò, hơi nóng của ȶìиɦ ɖu͙ƈ lại bốc lên, ánh mắt Đào Hoa trong hơi nước càng thêm đáng yêu, "Tôi không muốn chịu trách nhiệm với anh, Tần Nghiêu Huyền, anh đừng khi dễ người khác! Tôi chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ... Anh mà làm tiếp tôi nhất định sẽ báo cảnh sát đấy!"


"Cảnh sát sẽ không bắt tôi, cũng sẽ không buộc tôi tội cưỡng gian." Hắn nói hời hợt nhưng vô cùng chắc chắn.


Đào Hoa nghẹn lời, đáp: "Tôi đi cướp ngân hàng, sau đó đi ăn cơm tù, anh muốn một tên tội phạm chịu trách nhiệm trinh tiết cho anh sao? Tôi không tin người ở trong ngục anh cũng có thể ép... ép tôi làm chuyện này..."
Cô càng nói càng nhỏ, còn bồi thêm câu tôi rất nghiêm túc.


Tần Nghiêu Huyền cười ra tiếng, bả vai rung lên làm mặt nước lay động.
"Chuyện này đúng là không thể." Tần Nghiêu Huyền rút ngón tay ra, ôm Đào Hoa vào ngực, "Tôi còn chưa nếm thử xong em đã muốn chạy trốn? Giờ tôi sẽ làm ch.ết em trong bồn tắm."
"Đừng..."


Tuy rằng lời hắn nói là lời nói đùa, nhưng Đào Hoa lại cảm thấy sợ, cô cảm nhận được dưới mặt nước dục vọng của người đàn ông đã thức tỉnh đang cọ xát bên mông cô.


Cô thật muốn cho bản thân mình một cái tát. Lại từng nói không chừng tình một đêm cũng tốt! Cô không muốn quyến rũ Tần Nghiêu Huyền mà chỉ muốn làm bạn bè với hắn thôi mà.
A, tuy rằng kỹ thuật giường chiếu của hắn không tệ, nhưng cô chỉ muốn ngủ nhờ một giấc thôi.


"Được rồi, ngâm lâu sẽ chóng mặt đó."
Vỗ nhẹ mông cô ý bảo đứng dậy, Đào Hoa lưu luyến rời khỏi bồn tắm, cái khăn trắng mềm xốp bọc lấy thân thể cô, sau đó bị ôm lên nhét vào ổ chăn
Ngủ trong tình trạng trần truồng.


"Áo ngủ của tôi!" Đào Hoa thấy Tần Nghiêu Huyền cũng không ngại ngùng mà trần truồng chui vào chăn, cô túm chặt chăn không buông.
Nhưng Tần Nghiêu Huyền không quản hành động đó của cô, vươn tay trượt lên da thịt cô sau đó ôm chặt cô không buông.


Đào Hoa giãy giụa thì nghe hắn hỏi: "Em có sức rồi à? Làm tiếp nhé?"
"Đừng! Tôi ngủ, ngủ... Anh cách xa tôi một chút được không... như này làm sao tôi ngủ được? Ô ô, anh đừng quấy, anh sắp ba mươi tuổi rồi nên nghĩ đến sức khỏe đi!"


Rón rén dịch ra mấy centimet, Đào Hoa không dám nhìn gương mặt của nam nhân trước mặt, nói thầm hai ba câu đã đi vào giấc ngủ.
Còn Tần Nghiêu Huyền thì đen mặt nhìn cô chằm chằm.
Tại sao hắn lại có cảm giác, tiểu cô nương không chịu nổi lão nam nhân?






Truyện liên quan