Chương 2: Thần thông Đại Lục Đạo luân hồi (***)
Dưỡng Thân Điện,
Một lúc sau...
Năm người Bặc , Điền, Cơ, Tú, Hoàn vội vàng chạy tới.
Khi mọi người vào phòng, Hoàng Đế mở mắt ra nhìn, thấy theo sau còn có Lê Hoàn, hai con ngươi chợt co lại. Ho lên hai tiếng, Hoàng Đế nắm lấy tay Đinh Điền thì thào: "Tôi cùng các ông không phải anh em nhưng lại hơn hẳn anh em. Chúng ta dựng nghiệp từ thuở cơ hàn, tình nghĩa này đến trời đất cũng phải rơi lệ. Nay tôi tới đại nạn, biết khó tránh mệnh trời, tôi có mấy lời ủy thác cho các ông, mong các ông cố gắng thêm chút nữa giúp tôi".
Chúng thần nghe Hoàng Đế nói thế thì vừa khóc, vừa mếu máo. "Bệ hạ cứ căn dặn, chúng thần thề sẽ vâng mệnh bệ hạ, dù có phải tan xương nát thịt".
Đinh Bộ Lĩnh khóe miệng hài lòng: "Có những lời này của các ông tôi cũng an tâm ra đi. Nếu đại nạn này thằng Liễn qua khỏi thì các ông hãy trung tâm phò tá nó. Đây cũng là điều nó nên được. Nếu không xong, thì việc triều đình các ông tự quyết. Giặc đôi khi ở ngay bên cạnh. Các ông phải cẩn thận. Khụ khụ..."
Đinh Điền vội vàng vuốt ngực cho Hoàng Đế dễ thở: "Lê Hoàn. Ngươi nắm việc quân cơ rất quan trọng. Ngươi sẽ cùng các ông ấy trung thành phò tá Tân Đế dù người đó có bất kỳ là ai phải không?"
Hoàng Đế hai mắt nhìn thẳng vào Lê Hoàn gằn giọng nói: "Tuân lệnh bệ hạ. Thần cúc cung tận tụy phò tá Tân Đế dù người đó có là ai."
"Khụ, khụ. Tôi cũng an tâm. Hy vọng nếu có kiếp sau, anh em chúng ta lại có thể nâng cốc chung vui..." Nói xong, tay Hoàng Đế buông ra rơi xuống. Long khí tiêu tan.
"Bệ hạ....bệ hạ..."
.....
"Hoàng Đế băng hà. Bách quan vào chầu. Cùng lo hậu sự..."
Tiếng hô lớn từ trong cung dần truyền ra.
"Nam Việt Vương băng hà. Bách quan cùng lo hậu sự..."
Một lúc sau lại thêm tiếng hô thông báo mới vang lên.
Nếu chuyện dừng tại đây thì bánh xe lịch sử sẽ diễn ra y như nó đã từng diễn ra. Tháng sau, Đinh Toàn mới 6 tuổi lên ngôi Tân Đế, Hoàng Thái Hậu Vân Nga nhiếp chính. Lê Hoàn tự xưng Phó Vương sáng tối thông ɖâʍ với Thái Hậu, đuổi giết trung thần. Năm sau lại giật giây Dương Vân Nga, phế truất Hoàng Đế con, tự xưng làm Đại Hành Hoàng Đế khai sáng triều Tiền Lê 980 - 1009.
------
Động Am Tiên - Tuyệt tình cốc
Một lão đạo sĩ trung niên râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt đứng ở cửa Động nhìn về phía Tràng An, một tay để sau lưng, một tay bấm ngón: "Hazz . Ta nhìn thấy thiên tượng Quần tinh vẫn lạc, Minh Phượng thét gào, Ác giao thôn Long (*). Vận khí triều Đinh tiêu tán nhanh như sao băng. Sớm thì năm nay, muộn thì sang năm, thay triều đổi đại. Tuy nhiên, bằng thủ đoạn âm hiểm, tàn nhẫn có hại cho khí vận tự thân. Triều mới cũng không quá hai ba đời đoạn diệt".
Tăng lục Đạo sĩ Trương Ma Ni lên tiếng than nhẹ.
Đứng đằng sau là một thanh niên cũng mặc áo đạo sĩ, có khuôn mặt hao hao giống như đạo sĩ đứng phía trên tên Trương Đạo Sơn vội vàng lên tiếng.
"Liệu cha có thể tác động để thay đổi số mệnh được không? Dù sao Hoàng Đế bệ hạ cũng có ơn với cha con ta. Hơn nữa vợ của con cũng là con gái ông ấy. Xin cha tìm cách cứu giúp".
Trương Ma Ni thở dài bất lực: "Con đánh giá quá cao khả năng của ta rồi. Mệnh trời khó mà trái. Cha tuy có chút đạo hạnh nhưng để thay đổi mệnh số cả một triều đại thì lực bất tòng tâm. Thủ đoạn của thần tiên là vùng cấm của người phàm. Bảo toàn tự thân trong mưa gió bão bùng mới là ứng theo thiên mệnh, thuận theo tự nhiên".
Lúc này một tiếng nói chợt cất lên. Một chùm sáng xanh từ thiên không bay xuống, hiện lên một đạo sĩ râu dê, mặc áo bào màu xám: "Cha ngươi nói đúng đấy. Bệ hạ và Nam Việt Vương vừa mới băng hà, long khí đã tiêu tán. Tuy bệ hạ có ơn với ta và cả Đạo giáo nhưng việc này cũng không thể nhúng tay. Nhúng tay tất bị thiên khiển. Giờ chỉ có cách nằm gai nếm mật, chờ đợi thời cơ".
"Văn đạo hữu". Trương Ma Ni quay sang chắp tay lễ
"Trương đạo hữu". Văn đạo nhân chắp tay trả lễ.
" Văn thúc thúc" Trương Đạo Sơn cung kính
-----------
Chùa Trấn Quốc,
Nhà chùa hôm nay không tiếp khách hành hương. Cả khuôn viên chùa vắng lặng. Một vài cơn gió lướt qua mang theo mưa phùn cùng hơi lạnh mùa đông. Từng hàng cây hoa đại (*) đã rụng hết lá, trơ cành. Tất cả khung cảnh hiện lên như một bức tranh thanh tịnh, đầy ý thiền.
Trong Đại Hùng Bảo Điện, không khí trang nghiêm, 1080 ngọn nến được thắp sáng và xếp theo hình hoa sen có 81 cánh. Ở giữa đài sen là chín cột đá cao ba tấc, khắc bộ kinh Phật bằng tiếng Phạn cổ.
Giữa tâm đài sen là Tăng thống đại sư Khuông Việt đang ngồi trên bồ đoàn, trước mặt có một con cóc gỗ lớn và một cái cối kim loại ánh màu đồng. Ngồi đằng sau ngài là 108 tăng chúng đang ngồi kiết già, hai tay chắp trước ngực, đeo tràng hạt màu gỗ.
Bỗng nhiên, Khuông Việt đại sư mở mắt, ánh sáng chợt lóe: "Bắt đầu đi, Phật môn ta nợ nhân tình của Đế Quân đến nay đã hơn 1500 năm, bây giờ cũng đã đến lúc cần phải hoàn trả nhân quả. Hơn nữa, chúng ta tuy thân trong cõi sa môn nhưng máu thịt chảy trong huyết quản lại là hậu duệ của Ngài. Độ dân, cứu nước, trách nhiệm này Phật môn ta tất phải bụng làm dạ chịu."
"Om ma ni pad me hum...Óm ma ni pad mê hùm...Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam mô A rị da. Bà lô yết đế thước bát ra da. Bồ Đề tát đỏa bà da. Ma ha tát đỏa bà da. Ma ha ca lô ni ca da. Án Tát bàn ra phạt duệ. Số đát na đát tỏa. Nam mô tất kiết lật đỏa y mông a rị da. Bà lô kiết đế thất Phật ra lăng đà bà. Nam mô na ra cẩn trì. Hê rị ma ha bàn đa sa mế. Tát bà a tha đậu du bằng. A thệ dựng.Tát bà tát đa (Na ma bà tát đa). Na ma bà dà. Ma phạt đạt đậu đát điện tha. Án! A bà lô hê. Lô ca đế. Ca ra đế. Di hê rị. Ma ha Bồ Đề tát đỏa. Tát bà tát bà. Ma ra ma ra. Ma hê ma hê rị đà dựng..."
Tiếng đọc kinh vang lên khắp cả sảnh đường, âm thanh trầm bổng du dương giống như một khúc nhạc thiền trên Thiên giới. Tiếng niệm kinh to dần, xuyên thấu ra ngoài khuôn viên chùa, bay thẳng vào không trung, lao lên chồng mây dày đặc giữa bầu trời.
Trong điện, 1080 ánh nến bỗng chốc lắc lư loạn xạ, dù không có gió thổi nhưng vẫn nhảy nhót như lên đồng. Chín cột kinh đá giữa tâm sen tự quay quanh tâm của chính nó. Tốc độ quay cũng từ chậm tiến dần đến nhanh. Những hàng kinh chữ Phạn được khắc trên đó bắt đầu phát sáng. Tiếng mõ kêu "cốc, cốc, cốc" cùng tiếng niệm kinh tiết tấu cũng trở nên gấp gáp hẳn.
Hào quang trên đầu Khuông Việt Đại sư và 108 tăng chúng sáng dần lên. Ban đầu chỉ có màu trắng ngà, sau đó xuất hiện thêm màu xanh, màu đỏ, màu tím, màu vàng, màu chàm, màu lam, màu cam, màu hồng...
Giữa bầu trời, tầng mây dày chuyển động xoay tròn, cảnh tượng cứ như có một thiên thần phía trên đang cầm gậy quấy quấy. Sau đó, từ tâm vòng xoay, tầng mây được tách, lộ ra nền trời màu xanh thẳm. Một tia sáng thông qua lỗ thủng chiếu xuống dưới hạ giới.
"Keng" . Tiếng chuông nhỏ bên tay Khuông Việt Đại Sư vang lên. Chín cột sáng to như chum nước từ nóc điện thờ phóng lên trời, xung quanh hàng kinh chữ chữ kim quang xen lẫn rất nhiều tia sét quấn quanh.
Khi chín cột sáng xuyên qua tầng mây, Lục đạo luân hồi đồ xuất hiện quay tròn. Xung quanh khắc rất nhiều hình ảnh Phật Đà, bồ tát, thanh văn, la hán tượng trưng cho thập phương chư Phật. Phía trong là các ô nhỏ đại diện cho sáu cõi luân hồi: địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh, người, Atula, Trời. Tâm của Lục đạo luân hồi đồ là một vòng tròn Thái cực có hai con nòng nọc trắng đen quấn quýt lấy nhau không rời.
Chùa Vạn Pháp,
Đại sư Vạn Hạnh đang quét rác ở sân chùa chợt dừng lại ngước nhìn lên trời thì thào: "Bắt đầu rồi. Hy vọng sư huynh sẽ thành công. Nếu không Phật môn sẽ tổn thất vô cùng to lớn. Chúng ta cũng không mong phải sử dụng phương án dự phòng".
Nói xong, Đại sư Vạn Hạnh nhìn sang chú tiểu mặc áo bông chạc năm tuổi: "Công Uẩn, Con mang bó củi nhỏ vô bếp để chiều sư nấu cơm cho con ăn".
"Dạ, Sư phụ" Chú tiểu ngoan ngoãn nghe lời
.........
Chùa Tam Chúc - Hà Nam,
"Sư huynh ơi sư huynh. Nghịch thiên sẽ gặp Thiên phạt. Có đáng hay không?"
Lời thì thào là của đại sư Đỗ Pháp Thuận vang lên trong không gian vắng lặng.
Nước Champa,
Ở sâu trong lòng đất, tại một không gian hư vô, có một Long cung trôi nổi. Phía trong đại điện, ngồi trên bảo tọa là một người thanh niên mặc áo Long bào đang bị hơn ngàn tia sáng từ hư không xuyên qua thân thể. Khuôn mặt người thanh niên này mờ ảo không rõ, trên đầu mọc lên 2 nhánh sừng hươu bằng thủy tinh, mỗi nhánh lại chia ra 9 nhánh nhỏ vạt về phía sau. Miệng nhếch lên thì thào:
"Ồ, Kế hoạch đã khởi động rồi ư. Xem ra Đức Phật Thích Ca cũng giữ chữ tín. Phật môn thật không thể coi thường. Ta cũng hy vọng đám con cháu biết cố gắng. Hơn 3500 năm, 3500 năm rồi, thời gian thật quá dài..."
Long Đế Quân ngước mắt nhìn lên, ánh mắt xuyên qua không gian nhòm xuống kinh đô Tràng An.
"Cái gì thế này, ha ha ha, một màn bi kịch. Hai cha con nhà này quả thật là bi kịch. Cha tung hoành cả đời về già lại bị vợ cắm sừng, không những nuôi nhầm con kẻ khác nay lại bị độc cho đến ch.ết. Con vợ cũng là kẻ lăng loàn tâm địa rắn rết, không những đã ngoại tình, nay lại nhẫn tâm ra tay giết chồng.
Thật ngoan độc...đúng là độc nhất lòng dạ của đàn bà. Cũng may bà nương nhà ta tính tình tuy nóng nảy nhưng vẫn một lòng trung trinh, nếu không mấy ngàn năm qua ta cũng phải đội nón xanh biết bao nhiêu lần ...hắc hắc"
....
P/s:
(*) Quần tinh vẫn lạc, Minh Phượng thét gào, Ác giao thôn Long. Thời xưa, người của đạo môn có tài xem thiên tượng để dự đoán cát hung của một nhân vật quan trọng hay của một triều đại. Câu sấm này ứng với lịch sử câu chuyện: Ác giao là chỉ Lê Hoàn, Long là chỉ Đinh Tiên Hoàng, Minh Phượng là chỉ Dương Vân Nga, Quần tinh vẫn lạc là chỉ nhóm tứ trụ và trung thần nhà Đinh.
(**) Cây hoa Đại là loại cây thường được trồng ở sân chùa, đình, đền, miếu. Hoa có màu trắng, hồng, vàng, mùi rất thơm.
(*) Màn hư cấu này là một trong những tưởng tượng đắc ý của tác. Xin vui lòng không nghĩ là thật.