Chương 3: Dung hồn chuyển sinh
Chùa Trấn Quốc,
Phía trên bầu trời, từ xa nhìn lại, khung cảnh vô cùng hùng vĩ, chín cột kinh lớn chống lên tấm Lục Đạo Luân Hồi Đồ đang xoay tròn. Hàng mưa điện rủ xuống, ánh sáng chói lòa.
Phía dưới, Khuông Việt Đại Sư và 108 tăng chúng bỗng ngẩng đầu, giữa trán các ngài hiện lên một con mắt nằm dọc. Hai mí mắt dần tách ra hai bên lộ ra con ngươi màu hoàng kim. Một tia kim quang phóng ra con người đó chiếu lên bầu trời. Chùm tia sáng đó đánh mạnh vào Thái cực đồ tạo thành âm thanh ầm ầm như tiếng sấm. Thái cực môn như bị chịu quá sức nên dần tách ra một khe hở nhỏ.
"Chưa đủ". Khuông Việt Đại sư quát lên.
"Om ma ni pad me hum. (x 9 lần)"
108 vị tăng chúng tụng to câu thần chú. Sau đó hai tay bắt ấn Luân Hồi. Tiếp đó, cơ thể của họ phát ra ánh sáng màu trắng , đây chính là Phật lực sau nhiều năm tu hành Phật pháp. Phật lực như một ngọn lửa, cơ thể như một bấc đèn, cháy lên. Sau giây lát, toàn bộ Phật lực theo Thiên Nhãn liên tục đánh mạnh vào cánh cửa Luân Hồi.
Được sự tiếp sức của 108 cột sáng Phật lực, đồ hình âm dương nòng nọc nhanh chóng tách ra, cánh cửa Luân Hồi rộng mở.
Phía dưới, sau khi Phật lực phóng hết. 108 vị tăng chúng trực tiếp hóa đạo, cơ thể các ngài hóa thành từng hạt ánh sáng tan biến. Khuôn mặt các ngài vẫn bình tĩnh, trang nghiêm, ánh mắt tràn ngập sự từ bi, hỷ xả .
Ánh sáng hóa đạo tan hết, thứ còn lại duy nhất là hàng vạn viên tinh thể xá lợi đủ mọi màu sắc đang trôi nổi giữa hư không.
Khuông Việt đại sư bình tĩnh, hai tay phất mạnh, tất cả xá lợi từ phía sau bay tới trước mặt. Ông kết Ấn Liên Hoa và 107 ấn kết khác, Phật lực từ người ông tỏa ra bao quanh. Chúng tụ vào tâm, dần dần hóa lỏng trộn lẫn vào nhau tạo nên một đóa hoa sen chín màu, có tám mươi mốt cánh. Đài sen ở giữa nổi lên, có chín hạt sen xếp thành ba vòng 5 : 3 : 1 trên đó. Hư ảnh của 108 vị bồ tát đang ngồi kiết già tụng kinh trôi nổi lên trên đóa hoa sen.
Khuông Việt đại sư lại phất tay, một cái bảo tháp lưu ly chín tầng mini xuất hiện . Một giọt máu đỏ tươi từ bảo tháp bay ra rơi vào trên đài sen, sau đó thấm vào hạt sen mất tích.
- Đi
Khuông Việt đại sư quát nhỏ, đóa sen chín màu (cửu thải) vụt bay về hướng Trường An trong nháy mắt.
Tiếp đến, Phật lực màu trắng tràn ra bao quanh tay, bàn tay đại sư Khuông Việt hóa màu hoàng kim. Trên bầu trời, hư ảnh một bàn tay phóng lớn từ phía dưới chui vào cánh cửa Luân Hồi đang mở.
Có tiếng nói từ bên trong cánh cửa Luân Hồi vọng ra: "Thả ta ra, sư cụ. Đừng bắt ta đi. Ta không muốn xuyên việt, không muốn chuyển sinh đâu hu hu..."
"Nơi này khỉ ho cò gáy, lạc hậu, mông muội, muốn ăn không có đồ ngon, muốn chơi không có đồ chơi ta chuyển sinh làm gì. Ta muốn ăn gà rán Texaz, King BBQ, bún chả Obama, vịt quay Bắc kinh, Shushi Nhật Bản, gan ngỗng Pháp. Ta muốn uống Cocacola, C2, O°, trà sữa, cà fe Highland...Ta còn muốn lướt fb, chơi tiktok, đi bar...tha ta đi sư cụ..."
"Cái gì...nơi này có thể tu luyện thành Tiên, thành Phật á, lại có thể trường sinh hàng ngàn hàng vạn năm? Thôi, ta không ham. Sống có mấy chục năm ta đã áp lực không thở nổi, sống lâu để làm cái gì? Sống đến mấy ngàn năm thì thần tiên cũng muốn quỳ a."
"Thảo nào ta xem phim thấy thần tiên nào cũng chui vô rừng sâu núi thẳm trốn trốn, tránh tránh...mau thả ta đi, ta không muốn làm thần tiên đâu..."
Tiếng nói vang vọng khắp không gian, khóe miệng đại sư Khuông Việt giật giật, khắp đầu và trán gân xanh nổi lên. Bàn tay thò vào cánh cửa Luân Hồi hơi khựng lại rồi nhanh chóng rút ra. Khi bàn tay rút ra gần hết thì thấy hàng ngàn tia sáng đang trói lấy một linh hồn hình rồng đang giãy giụa. Long hồn này màu trắng, thân Kỳ lân, đuôi bò, cổ rắn, đầu rồng, vảy cá, quái dị vô cùng.
Lúc này, Long hồn đang cố gắng lao ngược vào trong. Bốn chân ngắn bơi bơi phía trước trông rất cute. Nỗ lực giãy giụa như đã có tác dụng. Một số sợi dây ánh sáng đã bị đứt, thấy thế Long Hồn giãy dụa càng mạnh hơn. Đại sư Khuông Việt quát lớn: "Vạn Hạnh, Pháp Thuận, hai vị sự đệ còn không mau giúp sư huynh một tay".
Hai tiếng thở dài vang lên, hai bàn tay hoàng kim khác xuất hiện. Phật lực phóng ra, quấn vào thân long hồn kéo mạnh ...
"A...a...a...ba con lừa trọc, ta đã nhớ kỹ các ngươi..."
Cánh cửa Luân Hồi khép lại, mờ dần đi rồi tan biến, chín cột kinh ánh sáng cũng hao hết năng lượng lịm tắt, bản thể bằng đá phía dưới thì vỡ thành phấn vụn. Long hồn thu nhỏ nằm hôn mê ngay tại bàn tay phải đại sư Khuông Việt . Ông phất tay còn lại, một Long hồn khác từ bảo tháp mini bay ra chui vô Long Hồn đang nằm. Hai long hồn tan vào nhau nhanh chóng như nước va vào sữa , thuận lợi đến lạ thường.
Đại sư Khuông Việt thở dài: "Cùng một linh hồn mà sao tính cách khác nhau đến thế, phải chăng kiếp thứ chín đã xảy ra sự cố gì? Không tính ra, không tính ra. Thiên cơ mù mịt, Phật pháp cũng không phải vạn năng. Thôi. Nhân tận lực, thành tại Thiên. Đi..."
Lập tức, Long hồn lóe lên, bay vụt về phía Trường An...
---
Hoàng cung Hoa Lư,
Kinh đô Tràng An,
Sau khi Hoàng Đế và Vương gia băng hà, thân quyến hoàng tộc bao gồm các vị Hoàng Hậu, công chúa, phò mã, cùng hàng chục con cháu đã nhập cung và tập trung bên ngoài Dưỡng Thân Điện. Phía trong phòng, các cung nữ đang chuẩn bị nghi thức tắm rửa thay quần áo cho di thể.
Phía bên trong điện Thái Hòa, một cuộc tranh luận nảy nửa của bá quan văn võ đang xảy ra.
"Hiện tại bệ hạ đã băng hà, hung thủ thì chưa bắt được, cũng chưa biết ai là chủ mưu đứng sau việc này. Theo các ngài thì chúng ta nên lo tang sự trước rồi định Đế vị sau hay là định Đế vị xong rồi mới làm tang sự?" Lên tiếng là Thái Phó Lưu Cơ - một trong tứ trụ triều đình.
“Quân một ngày không có tướng như không có quân hồn, quốc một ngày không vua như không có quốc hồn. Lo quốc tang cho bệ hạ là đại sự nhưng dù sao bệ hạ băng hà cũng là sự đã rồi, không thể thay đổi. Nên việc cần kíp nhất là xác định Tân đế và làm lễ đăng cơ. Với lại, cha mất thì con trai chủ trì, như vậy cũng là danh chính ngôn thuận.”
Nội giáp Phạm Cự Lãng phát biểu, khuôn mặt nhìn lướt qua mọi người , hơi tạm dừng chỗ Lê Hoàn.
Thái sư Nguyễn Bặc đứng lên lớn tiếng phản đối: "Tôi phản đối. Việc đăng cơ không phải vội vàng. Bệ hạ băng hà không theo lẽ thường. Kẻ thù thì đang ẩn tàng có khi ngay trong chúng ta. Nếu vội vàng xác định Tân Đế há không phải trúng kế của gian ư. Cho nên, một mặt vẫn tổ chức quốc tang cho bệ hạ bình thường, một mặt tích cực điều tra, bắt kẻ chủ mưu sau màn để trả lại công bằng cho bệ hạ và Vương gia".
Sau đó, cuộc cãi vã qua lại tiếp tục. Phe hoàng hậu Vân Nga thì liên tục đòi làm lễ đăng cơ cho hoàng tử Đinh Toàn. Phe Nam Việt Vương thì liên tục phủ quyết, ý tứ tìm kẻ chủ mưu. Phe trung thành của Đinh Bộ Lĩnh thì đung đưa không ngừng. Lê Hoàn cùng Đinh Điền thì trầm ngâm không nói.
Liếc nhìn quan lại cãi nhau như cái chợ bán thức ăn, Lê Hoàn nhếch mép cười lạnh: "Hừ, đại cục đã định. Sớm hay muộn cũng một kết quả mà thôi. Cứ cãi nhau đi, ta như xem kịch. Ha ha. Một lũ ngu xuẩn."
Khuôn mặt Đinh Điền thì tràn ngập sự sầu lo: "Kéo dài cũng không phải cách mà lại gia tăng biến số. Thôi thì cứ quyết định đăng cơ Tân Đế để ổn định lòng người, rồi sau đó tìm cách lựa mưu mà động." Nghĩ vậy, ông đứng lên. Mọi người thấy vậy liền im phăng phắc. Ông liếc nhìn mọi người một vòng rồi chậm rãi nói:
"Bệ hạ trước lúc lâm chung đã gọi chúng ta vào để dặn dò. Chúng ta phận làm thần tử thì nên làm tròn trách nhiệm của một bề tôi. Nay thiên hạ mới thống nhất chưa lâu, Long khí mới hình thành, quốc vận còn mỏng, căn cơ còn yếu, xã tắc chưa thật sự quy tâm, các nơi vì sợ uy của Bệ hạ mà thần phục nhưng ngấm ngầm vẫn còn mang lòng phản nghịch".
Dừng lại một chút, Đinh Điền trầm giọng nhấn mạnh:
“Nguy cơ loạn trong giặc ngoài đã hiện ra. Thế nên việc ổn định quốc gia xã tắc là điều cần làm trước tiên. Xác lập Tân Hoàng để ổn định dân tâm và triều cương sau đó tiến hành lễ tang và xử lý kẻ gian để làm an lòng Tiên Đế. Các vị thấy sao?”
"Định Quốc Công nói phải. Chúng tôi không có dị nghị". Quần thần thấy Tể tướng Đinh Điền đã quyết nên cũng thôi tranh cãi mà đồng ý.
"Lê Hoàn. Ý ông thế nào?"
"Cứ làm theo ý của ông. Dù sao đây cũng phù hợp với di chúc của Tiên Đế. Tôi cũng đã cam kết tận trung phò tá cho dù bất cứ ai làm Quốc quân. Thế nên tôi không có ý kiến".
"Vậy chúng ta cứ quyết định như thế. Tiên Đế di ngôn chính xác như sau: "Nếu đại nạn này Liễn nhi qua khỏi thì các ông hãy trung tâm phò tá. Đây cũng là điều Liễn nhi nên được. Nếu không xong, thì việc triều đình các ông tự quyết".
"Hiện nay người thừa kế mà Tiên Đế ủy thác không may cũng băng hà, người thừa kế còn lại và duy nhất là Vệ vương Đinh Toàn. Thế nên Vệ vương Đinh Toàn sẽ lên ngôi Hoàng Đế. Vì ngài mới có sáu tuổi, còn quá nhỏ để đảm đương trách nhiệm lớn nên năm người chúng ta sẽ cùng phụ chính cho đến khi Tân Đế trưởng thành. Các vị thấy thế nào?"
"Chúng tôi đồng ý". Bách quan hô lên.
Bỗng một tiếng nói cất lên. "Bổn cung không đồng ý".