Chương 15: Thu phục Đinh Điền
Thư phòng,
Đinh Điền tiếp lời:
“Thế nhưng Tiên Đế không ngờ tất cả đã quá muộn màng. Kế hoạch đã rất hoàn mỹ và đến lúc thu lưới. Con mồi đã lún quá sâu vào cái bẫy tinh vi không thoát ra được...cao, quá cao tay. Từng khâu, từng bước đan xen, bện chặt. Tất cả đều được tính toán tỉ mỉ, không bỏ sót. Không phục không được”.
“Thế nhưng bọn họ không lo chúng thần phát giác để rồi phản kháng phá hỏng mưu kế ư?” Đinh Điền có vẻ ngạc nhiên
“Phá làm sao? Tiên Đế có ba người thừa kế, một người đã ch.ết, một người hôm nay bị đầu độc ch.ết nốt. Vậy còn sự lựa chọn nào tốt hơn là đưa Vệ Vương lên ngôi? Đây căn bản không phải sự lựa chọn mà là không có sự lựa chọn nào khác.
Đương nhiên, hiện tại triều đình, quan quân, lòng dân đại đa số vẫn còn hướng về hoàng tộc. Nếu bị phát hiện, với tính cách của bác Điền và những người khác tất sẽ mưu đồ phản kháng. Đây không phải là cái cớ tốt nhất để diệt trừ những người trung thành với nhà Đinh ư?
Một mặt, hắn sẽ tìm cách đem quân gây chiến với ngoại bang để lấy cớ phân tán binh lực, hạ sát một bộ phận. Một mặt sẽ chụp mũ các bác là phản loạn rồi đem quân tiêu diệt toàn bộ. Các bác sẽ ch.ết mà lại còn bị bêu danh muôn đời, không phải tốt lắm sao?” (*)
Đinh Điền khuôn mặt co rúm, run sợ.
“Sau khi loại bỏ những thành phần trung thành với nhà Đinh, không còn ai ngăn cản. Lúc này nhà Tống sẽ thừa lúc vắng mà vào, đem quân xâm lược nước ta. Đây sẽ là một cái cớ tuyệt hảo để phế truất vua nhỏ, chính thức đăng tràng cướp ngôi làm Đế? Cho dù hắn không muốn đăng cơ thì những người tùy tùng theo hắn cũng đẩy hẳn lên. Đại sự đã định”.
“Thế nhưng hắn không sợ nhà Tống sang đánh, hắn sẽ bại trận mất hết cả chì lẫn chài ư? Trò chơi này quá nguy hiểm đi. Tính toán sai lầm một chút là vạn kiếp bất phục” Đinh Điền khuôn mặt co dúm lại
“Nhà Tống khí thế hung hung nhưng chắc chắn sẽ thua, bởi vì Nho môn không cho thắng. Làm ăn kinh doanh, kỵ nhất là trứng bỏ chung vào một giỏ. Nho môn sẽ không đặt cược thế lực của mình vào mỗi nhà Tống mà sẽ lan tỏa sang các tiểu quốc bên cạnh như Cao Ly, Thiên Chiếu, Đại Lý, Đại Cồ Việt. Cái này còn gọi là xuất khẩu văn hóa. Sự thật đã chứng minh các quốc gia kia đã sao chép gần như y nguyên hệ thống cai trị Nho môn của Thiên triều.
Cho nên đợt này, quân Tống mang sang Đại Cồ Việt sẽ chỉ là quân già yếu, bệnh tật hoặc người của các thế lực mới quy phục, chưa quy tâm. Đây là cái cớ hoàn mỹ để Hoàng Đế nhà Tống dọn sạch các nhân tố bất ổn, củng cố chính quyền.
Nên nhớ phía Bắc và Tây Bắc nhà Tống bây giờ còn có 2 quốc gia là nhà Tây Hạ và nhà Khiết Đan hùng mạnh uy hϊế͙p͙. Nhà Tống mới thống nhất không đủ sức tác chiến hai đầu. Hơn nữa trong mắt của họ chúng ta là vùng biên giới, man hoang, đất đai nhỏ hẹp, dân trí ít, chưa khai hóa, hay chống đối phản loạn, rất khó cai trị, là cái gân gà, nuốt vào thì khó, tiêu hóa không được, chiếm đóng làm cái gì.
Đương nhiên, nếu quân Đại Cồ Việt quá bùn nhão thì tiện tay thôn tính cũng không phải không thể. Dù sao, có vị hoàng đế nào chê lãnh thổ nhiều đâu. Không ăn ngay thì mài từ từ ăn. Sớm hay muộn cũng tiêu hóa hết”.
Đinh Điền trầm ngâm để tiêu hóa hết lượng thông tin khổng lồ vừa mới nghe. Sau cùng ông hỏi:
“Như vậy, bệ hạ đã nắm được ai là vị cao nhân Nho môn ẩn sau màn kia chưa?”
“Biết. Trẫm chắc chắn 9/10. Người này cũng không xa lạ gì với chúng ta”.
“Có phải...người kia là người họ Phạm?”. Đinh Điền dè dặt hỏi.
“Uhm. Phù hợp với tất cả dữ kiện thì chỉ có hắn”.
“Làm sao lại là hắn chứ?”
“Không có gì là không có khả năng. Nho môn đào tạo ra các mưu sĩ, phần lớn là những người giỏi bố cục, thủ đoạn thường dương mưu, xử lý mọi việc lỗi lạc vì sợ ảnh hưởng đến thanh danh về sau. Tuy nhiên, có một nhánh nhỏ trong Nho môn không đi theo con đường này, đó chính là nhánh Độc sĩ.
Nếu nhánh mưu sĩ chủ trương bố cục qua đó lấy đại thế đè người, thủ đoạn đại khai đại hợp, làm người chú ý trước sau, trọng giữ thanh danh. Thì nhóm độc sĩ lại chủ trương để đạt mục đích không từ thủ đoạn. Thiên địa làm bàn, vạn vật làm cờ. Bất cứ ai cũng có thể làm cờ bao gồm cả bản thân họ. Thủ đoạn vừa chính, vừa tà, nhìn vào kết quả, không nhìn quá trình.
Loại người này tư tưởng âm u, tính cách lạnh lùng, âm hiểm, tàn nhẫn, không ràng buộc, không giới hạn...nếu có thể hình dung tốt nhất thì độc sĩ chính là những con rắn độc ưa ẩn nấp trong bóng tối. Ngay cả những người trong Nho môn cũng không ưa, thậm chí sợ như sợ cọp, cách được bao xa thì bao. Dù sao, người không điểm mấu chốt là loại người đáng sợ nhất”. (**)
“Nhà họ Phạm quả là địa linh nhân kiệt. Người anh là mưu sĩ, người em là độc sĩ. Thả dây dài, câu cá lớn. Mỗi người theo một phe để đảm bảo vị thế bất bại của gia tộc. Quả là bàn tính hay”.
“Như vậy, anh em nhà họ Phạm có phải là nội ứng của Thiên triều?”
“Có lẽ không phải. Họ tuy là người Nho môn nhưng dòng giống lại là người Việt. Bản thân người Nho môn cũng chủ trương phụ tá Hoàng Đế, qua đó khống chế gián tiếp quốc gia, thực hiện hoài bão xây dựng một chế độ trong mơ mà không phải trực tiếp làm Quốc gia chi chủ”.
Đinh Điền hít một hơi, tay phải làm thủ thế ngang cổ
“Vậy phải chăng bệ hạ muốn?”
Đinh Liễn lắc đầu đáp:
“Không. Tại sao phải tiêu diệt chứ? Người sống có giá trị hơn người đã ch.ết”.
Đinh Điền khó hiểu hỏi:
“Tại sao bệ hạ không giết hắn? Hắn đã hại ch.ết Tiên Đế, hại cả bản thân Ngài. Thù giết cha lớn hơn trời. Hắn lại là độc sĩ, sức tàn phá và tính nguy hại quá lớn. Để hắn sống như để con rắn độc bên cạnh, làm sao có thể an tâm”.
Đinh Liễn nhìn Đinh Điền thật sâu: Thù giết cha lớn bằng trời, giờ giết hắn không phải quá lỗ vốn hay sao? Làm ăn sao lại có thể như thế? Không những trẫm để cho hắn sống, mà sống phải thật tốt. Trẫm muốn nghiền nát sức lao động của hắn để đền bù tổn thất hắn đã gây ra. Bác không thấy hắn rất có tài đó sao?”
“Nhưng hắn là độc sĩ, hắn biết hại người, thưa bệ hạ”. Đinh Điền cố gắng khuyên can
Đinh Liễn từ tốn nói” “Ngày xưa, khi còn cầm quân dẹp loạn, trẫm có gặp gỡ một người thương nhân Tây vực. Trong khi giao lưu ông ta có nói ở quê hương ông ấy thường bắt rắn độc sau đó lấy nọc độc của nó, điều chế ra một loại huyết thanh để giải độc cho những người bị rắn cắn. Lúc ấy trẫm ngộ ra được một chân lý. Độc có thể giết người, nhưng độc cũng có thể cứu người. Quan trọng là mục đích dùng độc của ngươi là gì? Vật tẫn kỳ dụng là vậy.
Mục đích của hắn là phát triển Nho môn, vậy trẫm sẽ tạo điều kiện cho hắn phát huy sở trường này. Dù sao, một vương triều muốn lớn mạnh thì phát triển giáo dục tư tưởng là tất yếu. Đây là đại thế. Giờ có sẵn nhân tài, không trọng dụng lại bỏ gần tìm xa ư? Hơn nữa, người ta chỉ sợ hãi khi người ta chưa hiểu biết, giờ đã biết hắn là ai, thủ đoạn là gì thì có chi mà sợ. Chỉ cần chặt đứt vây cánh, xóa bỏ các con cờ, lật đổ bàn cờ hắn dựng lên thì hắn cũng chỉ như hổ mất nanh mà thôi. Không có chi mà ngại”.
“Với lại, thù giết cha thì sao chứ? Việc ân oán này không to bằng lợi ích quốc gia, lợi ích của muôn dân trăm họ. Trẫm tuy bất tài nhưng bụng dạ dung người thì vẫn phải có”.
Đinh Điền chấn động. Không ngờ bệ hạ lại có tầm nhìn cao xa như thế, tấm lòng rộng lượng, tâm hệ thiên hạ thương sinh. Đây chính là Thánh nhân. Đại Cồ Việt có phúc, hoàng tộc có phúc. Nghĩ như vậy, Đinh Điền vội quỳ xuống hô lớn:
“Bệ hạ thánh minh, bệ hạ thánh minh”.
Đinh Liễn nhìn thấy bộ dáng Đinh Điền như vậy thì biết đã thu phục được tâm của lão tướng này rồi. Trong lòng vô cùng vui mừng đắc ý: "Hừ hừ, xong. Đã thu phục được người làm công đầu tiên, không uổng công ta nói khô cả nước bọt từ nãy giờ. Lão âm hàng, thật không dễ dàng lắc lư a...người Cổ Đại quả không dễ lừa dối. Thù giết cha ư? Cũng không phải cha ta a. ch.ết thì đã ch.ết rồi, còn để lại cục diện rối rắm cho ta phải dọn. Hừ hừ."
Đinh Điền lúc này thò lấy ra một mảnh giấy hai tay đưa cho Đinh Liễn. Đinh Liễn tò mò mở ra thấy một chữ "thập" được ghi bằng máu. Đinh Điền nói:
“Chiều nay lúc bệ hạ lâm chung có gọi cho Thần, Nguyễn Bặc, Lưu Cơ, Trịnh Tú vào căn dặn. Dương Vân Nga giả truyền thánh chỉ kêu thêm cả Lê Hoàn cùng đi. Lúc nắm tay thần dặn dò, bệ hạ có lén giấu cho thần mảnh giấy này. Mảnh giấy này ghi chữ Thập, có lẽ là chỉ Thập Đạo Tướng Quân. Những suy đoán của bệ hạ quả nhiên là chính xác”.
“Bây giờ, bệ hạ, Ngài muốn thần phối hợp thế nào?”
Đinh Điền mắt lóe lên ánh sáng sắc lẹm. Đinh Bộ Lĩnh vừa là anh, vừa là bạn, vừa là nghĩa Quân - Thần. Nay đã biết kẻ thủ ác là ai, hắn làm sao không hận thù cho được. Chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ ra tay. Nay, cơ hội không phải đã tới rồi ư?
“Bọn chúng chắc mẩm chiến thắng trong tay nên đều tụ lại Hoàng cung để ép bá quan tuân theo ý muốn để hái quả đào chiến thắng. Ai ngờ trẫm phúc lớn, mạng lớn khởi tử hồi sinh vô tình phá vỡ âm mưu của bọn chúng.
Hiện tại, Trẫm đã đăng cơ. Bọn chúng nhất định sẽ tìm cách xóa sạch dấu vết, bao gồm cả việc tráng sĩ chặt tay để thoát thân. Thực hiện kế hoạch này có ít nhất bốn nhà Dương - Lê - Nguyễn - Phạm cấu kết. Thế nên, việc bảo toàn dòng họ và giữ vững địa vị là chủ yếu.
Theo trẫm suy đoán, nếu để bọn chúng chạy thoát thì sẽ như thả hồ về rừng. Đầu tiên, chúng sẽ kích động dân chúng, móc nối các thế lực chống đối nổi loạn, không loại trừ mượn tay ngoại bang can thiệp. Tất cả là để cho ta phân tán tinh lực, không còn chú ý hoặc chú ý một cách sơ sót. Thập chí ngay cả đường lui trốn ra nước ngoài lưu vong cũng đã chuẩn bị.
Hồi chiều nay, ta đã dùng đại thế để tước binh quyền của tay chân Lê Hoàn là Nguyễn Minh và Dương Vân Kiên. Bác hãy liên lạc với chư vị đại thần, ngày mai trong buổi Triều Hội hãy làm như thế...như thế. Sau đó, sắp xếp Trịnh Tú cùng Ngự lâm quân làm như vậy...rồi như vậy...”
Đinh Liễn cúi đầu thì thầm vào tai Đinh Điền. Đinh Điền vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng thì nổi sóng to gió lớn. Không ngờ Đinh Liễn lại có thể nghĩ ra độc kế như thế. Chẳng lẽ, người sau khi thoát ch.ết sẽ lại thông minh thêm? Vậy mình có nên thử một mình...nghĩ đến đây Đinh Điền giật mình, toát hồ hôi lạnh.
---
P/s: Dựa trên các sự kiện chính sử, tác đã vẽ lên một bức tranh hợp lý và logic nhất có thể phù hợp với mạch truyện.
(*) Phần này diễn biến tiếp sau đó là như vậy. Chính sử có ghi chép.
(**) Theo một số chứng cứ thì Nho môn quả là có 2 trường phái Mưu sĩ và Độc sĩ.