Chương 16:
Thư phòng Dưỡng Tâm Điện,
Đúng lúc này, con trai của hắn Đinh Phúc Trí cầu kiến. Đinh Liễn gật đầu cho vào. Đinh Phúc Trí vào phòng. Cùng đi vào là Trịnh Tú. Hai người quỳ xuống làm lễ quân thần rồi tâu:
“Phụ hoàng. Nhi thần đã tìm thấy Đỗ Thích. Nhưng ..hắn đã ch.ết. Dấu vết cho thấy hắn bị đâm một nhát xuyên tim. Hiện tại đã mất manh mối truy tr.a hung thủ. Kính xin phụ hoàng trách tội”.
Đinh Điền và Đinh Liễn nhìn nhau. Trong lòng thầm hô "Quả thế".
“Trịnh Tú, ông điều tr.a thế nào?”
“Thần đã tr.a ra rất nhiều nội ứng nhưng những người này chỉ thừa nhận là được sai sử cung cấp thông tin tình báo. Còn việc ám sát thì không hề biết. Thế nên rất khó có bằng chứng để buộc tội bọn họ”.
“Uhm. Như vậy đi. Ngày mai các ngươi hãy làm thế này...thế này. Phối hợp như thế...như thế. Nhớ kỹ là phải bí mật. Sau chuyện này, thế lực của hai nhà Lê, Nguyễn sẽ do Trịnh Tú, Nguyễn Bặc, Lưu Cơ chia nhau tiếp nhận. Để chắc ăn, các ngươi phải đủ tàn nhẫn, không để người sống”.
Trịnh Tú hai mắt sáng rỡ. Quả nhiên, đầu cơ đúng là có hồi báo. Phen này xong chuyện, thao thiết thịnh yến đủ họ Lưu của hắn tiêu hóa rất lâu. Lê Nguyễn ở Thanh - Nghệ - Tĩnh là bá chủ. Tài sản, ruộng đất rất nhiều.
“Kế sách là như vậy. Các người hãy đi chuẩn bị cho kịp. Nhớ kỹ phải bí mật và diễn cho nhuần nhuyễn”.
Ba người quỳ xuống bái tạ, cáo lui.
Đinh Liễn rộng rãi hứa chia cắt thế lực ba gia tộc cho ba gia tộc khác là có ý đồ.
Thứ nhất, hắn muốn có sự trung thành và giúp sức của gia tộc Nguyễn Bặc, Lưu Cơ, Trịnh Tú. Muốn con ngựa chạy phải cho con ngựa ăn là lẽ đó.
Thứ hai, hắn muốn để cho các gia tộc khác lấy đó mà làm gương, cũng như có ấn tượng tốt về hắn.
Thứ ba, hắn muốn ba gia tộc kia cõng nồi cho hắn. Nếu có tai họa ngầm thì cũng sẽ tìm ba gia tộc kia mà không phải tìm hắn phiền phức.
Thứ tư, sắp tới hắn sẽ cải cách, sẽ có rất nhiều cách kiếm tiền nên không thèm chút tiền trinh ấy.
-------
Cùng lúc này, tại một căn phòng mờ tối. Lê Hoàn và Phạm Cự Lãng đang ngồi thầm thì. Lê Hoàn đập tay lên bàn:
"Sự sắp thành lại bại. Thật tức ch.ết ta. Phạm Cự Lãng, ngươi bảo ta phải làm gì bây giờ?"
Phạm Cự Lãng trầm ngâm, sắp xếp lời nói rồi thưa:
“Tướng quân. Việc thất bại vốn không do tướng quân hay do ai mà là do ông trời. Kính xin tướng quân bớt giận. Hiện nay Dương Vân Kiên và Nguyễn Minh đều bị bắt nhưng không đáng lo. Đinh Liễn không có bằng chứng thì dù có nghi ngờ cũng chỉ là phạt cách chức mà thôi. Dù sao thế lực hai nhà Dương, Nguyễn không phải là trò đùa.
Tôi đã cho người khử Đỗ Thích nên manh mối cũng đã đoạn. An toàn của chúng ta vô lo. Có điều thế lực của ta cũng vì thế mà tổn hại nặng nề. Âu cũng là lẽ công bằng. Đã bước đi trên con đường này thì phải giác ngộ sự trả giá tương ứng”.
“Đinh Liễn chắc chắn sẽ không để yên. Chắc chắn sẽ lợi dụng đại thế gây sự với chúng ta. Tướng quân cũng chuẩn bị hy sinh một số người để bảo toàn bản thân. Chỉ cần còn tồn tại, chúng ta sẽ có cơ hội lật bàn. Đợi sau lễ tang của Đinh Bộ Lĩnh, kinh đô dỡ bỏ phong tỏa. Chúng ta thoát ra sẽ như rồng về biển cả. Với uy tín của tướng quân, thiếu gì cơ hội làm nên nghiệp lớn. Một sự nhẫn nhịn khi cần thiết, giá trị bằng cả mười vạn quân”.
Lê Hoàn yên lặng, Phạm Cự Lãng nói hoàn toàn có lý. Đại thế đã mất. Giờ phải nhẫn nhịn và chịu tổn thất. Đợi qua giông bão, thiếu gì cơ hội trở lại. Đại trượng phu co được, giãn được. Muốn thành nghiệp lớn thì tối kỵ dùng dằng như đàn bà. Lê Hoàn là người có nhiều dã tâm và rất ích kỷ. Thế nên sự an toàn của bản thân sẽ là trên hết. Nắm được tâm lí này Phạm Cự Lãng đã khống chế được cái tâm của Lê Hoàn.
--------
Thư phòng,
Sau khi ba người Đinh Điền, Trịnh Tú, Đinh Phúc Trí đi ra. Đinh Liễn trở lại bàn sách, ngồi xuống ghế trầm ngâm.
Đinh Liễn cầm một số bản tấu chương nói về một số nơi có hiện tượng yêu quái xuất hiện bắt người, ma quỷ hiện thân làm hại chúng sinh. Hiện tượng trùng tang ở Bắc Ninh, hiện tượng Cửu vĩ hồ mê hoặc trai làng ở Bắc Giang. Nếu như là kiếp trước hắn sẽ cười khẩy mỉa mai. Coi đây là bịa đặt, mê tín. Nhưng hiện giờ hắn lại không chắc chắn.
Hắn là người thường, siêu năng lực không có. Đối phó với người thường còn có cách. Đối phó với các sinh vật có khả năng đặc biệt thì hắn bó tay. Chỉ còn cách trông cậy vào Phật Môn và Đạo Môn. Nhưng " nhờ vả" Nhị môn này như thế nào lại cần phải suy nghĩ và có học vấn. Hắn có chút quy hoạch nhưng cần nói chuyện thực tế mới biết được hay không.
Đang suy nghĩ mông lung thì có tiếng thái giám ngoài cửa báo:
“Muôn tâu bệ hạ. Đại sư Khuông Việt đã tới”.
“Mời vào...”
Két két
Cánh cửa được mở ra, đại sư Khuông Việt chầm chậm đi vào. Khuôn mặt bình thản, đầu hơi cúi xuống, tay cầm tràng hạt. Đinh Liễn nhất thời không nói. Trong lòng hắn khá phức tạp. Một mặt hắn cũng có chút hận đại sư Khuông Việt vì chính người này đã "tóm" hắn từ thế giới kia qua đây.
Xuyên việt có nhiều kiểu nhưng xuyên qua theo cách này hắn cũng có chút hơi sốc. Cũng may, tâm trí hắn là người trưởng thành nên còn kìm nén tốt, nếu không đã nhảy bổ vào nện cho một trận.
À, mà có nện cũng nện không lại. Đại sư Khuông Việt chính là cao thủ đỉnh cấp của Đại Cồ Việt lại biết thi triển Đại Thần Thông, chấp một trăm Đinh Liễn cũng đánh không lại. Ngoài việc nhẫn nại, hắn còn biết làm sao nữa.
Hắn thở dài một tiếng mới cất tiếng nói:
“Ta nên gọi ngài là sư phụ hay đại sư đây?”
“Bệ hạ muốn xưng hô bần tăng thế nào cũng được. Chỉ là một cái tên, có gì khác nhau đâu?”
Đinh Liễn hơi khựng lại. Nói chuyện với mấy người tu hành quả là mệt óc. Không thích nói thẳng mà cứ vòng vo, luẩn quẩn. Hắn là người hiện đại thích nói thẳng cái vèo, đâu giống tư duy người cổ đại, hở miệng ra là nói xa, nói gần, nói tránh, nói né. Nhức đầu thật.
“Vậy...lúc bình thường ta gọi ngài là sư phụ. Lúc làm việc gọi ngài là đại sư vậy”.
“Thiện...”
Đại sư Khuông Việt tu hành theo phái thiền tông nên câu cửa miệng là Thiện hoặc Thiện tai chứ không phải là A Di Đà phật như phái Đại Thừa.
“ Vậy sư phụ...ta mới đến thế giới này...không biết người như sư phụ có tồn tại nhiều không?”
Ý Đinh Liễn là hỏi xem thế giới này có những người tu tiên hay biết thần thông quảng đại hay không? Thời đại của hắn hầu như chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ nhìn tận mắt. Đọc tiểu thuyết thì có chứ ngoài đời thực thì không. Hắn muốn biết chân tướng để còn quy hoạch tương lai phát triển theo hướng nào.
“Thế giới vốn rộng lớn, vạn linh, vạn tộc san sát thì chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra cả. Người có phép thuật, thần thông tuy rằng cực ít nhưng không phải là không có. Tùy theo vị trí địa lý, văn hóa, tôn giáo...mà có những người có khả năng khác nhau”.
"Nhiều là nhiều bao nhiêu, ít là ít bao nhiêu?".Đinh Liễn hít sâu một hơi hỏi lại.
Đại sư Khuông Việt từ tốn giải đáp: “Trăm ngàn vạn linh may ra có một. Nhưng nếu tính cả thế giới thì quả thật không ít. Ta cũng không rõ ràng có bao nhiêu?”
“Sư phụ có thể nói rõ được không? Ta cần biết rõ mọi chuyện để tính toán sau này”.
“Theo Đức Phật giảng dạy thì vạn vật đều có linh. Nghĩa là từ cây, cỏ, hoa, lá, đất, đá, núi, sông, biển, hồ, côn trùng, chim chóc, động vât...thậm chí mặt trăng, mặt trời, các vì sao, vũ trụ đều có linh”.
“Sư phụ, Linh mà ngài nói là chỉ linh hồn hay linh tính?”
“Đức Phật không thừa nhận có linh hồn. Linh đây là linh tính, linh trí hay còn gọi là Thức”.
“Thức ư? Nó là gì?”
“Thức là một thứ không có tên, không hình, không bóng, không dạng, không kích cỡ, không thể miêu tả, Đức Phật tạm gọi là Chân Như hay A lại da thức. Bên Đạo Môn gọi là Đạo.
Trong cuốn Đạo đức kinh có đoạn: " đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh phi thường danh. Có nghĩa là: Có một vật hỗn độn mà thành trước cả trời đất. Nó yên lặng, vô hình, đứng một mình mà không thay đổi vĩnh cửu, vân hành khắp vũ trụ không ngừng, có thể coi nó là mẹ của vạn vật trong thiên hạ. Ta không biết tên nó là gì, tạm đặt tên cho nó là Đạo. Đạo mà diễn tả được thì đó không còn là đạo bất biến nữa, tên mà gọi ra được thì đó không còn là tên bất biến nữa".
“Nó là bản chất hay bản nguyên của vũ trụ?”
“Đúng mà không đúng. Bản nguyên đúng là Chân Như nhưng Chân Như không phải là bản nguyên. Nói cách khác, cánh tay là của ta nhưng ta không chỉ là cánh tay”.
------