Chương 30: Kiêu Hùng Ngã Xuống

Phủ Thập đạo Tướng Quân,
Trịnh Tú thấy Lê Hoàn đã ra, liền lớn tiếng nói.


“Bổn quan tuân mệnh bệ hạ điều tr.a vụ án ám sát Tiên Đế. Nay bằng chứng đã đầy đủ, bổn quan đến bắt người làm gì mà sai? Lê Hoàn, ông cấu kết bè phái Nguyễn Minh, Dương Vân Kiên, Phạm Cự Lãng mưu đồ phản nghịch, thông ɖâʍ với thái hậu Dương Vân Nga ám sát Tiên Đế. Ông vừa bất nhân, bất trung, bất nghĩa thì phải tội gì. Mau mau bỏ vũ khí đầu hàng để nhận được sự khoan hồng của bệ hạ”.


“Nói láo. Ngươi vu cáo mệnh quan của triều đình. Bằng chứng đâu? Hay ngươi muốn lấy việc công báo tư thù? Ta tuy có xích mích với ngươi nhưng đâu đến nỗi ngươi phải chụp mũ hại người”.


“Lê Hoàn, ngươi ngậm miệng lại. Ngươi nên nhớ, người đang làm trời đang nhìn. Trên đầu ba thước có thần minh. Ngươi có làm chuyện tày đình này hay không thì trong lòng ngươi rõ ràng hơn ai hết. Được rồi, người muốn bằng chứng đúng không? Ta cho ngươi xem bằng chứng. Người đâu, mang ra”.


Lê Hoàn thấy Trịnh Tú nói cứng thì trong lòng hoảng sợ. "Bằng chứng gì cơ, không phải nhân chứng, vật chứng đều đã tiêu hủy ư? Làm sao lại có bằng chứng? Hổng ở khâu nào? Ai giữ lại? Phạm Cự Lãng, Nguyễn Minh hay Dương Vân Kiên? ".


Ba viên ngự lâm quân đi vào. Người đi đầu cầm một cuộn giấy. Hai người sau bê một cái rương gỗ.
Trịnh Tú lúc này mới dõng dạc:


available on google playdownload on app store


“Đây là lời thú tội của thái hậu Dương Vân Nga, cung nữ Cẩm Tú, các hoạn quan và cung nữ khác. Dương Vân Nga đã xác nhận tư tình với ngươi, bị ngươi xúi giục đầu độc Tiên Đế và bệ hạ nhằm chiếm ngôi Hoàng Đế. Tất cả âm mưu từ giết hại thái tử Đinh Hạng Lang, cho đến ám sát Tiên Đế, sau này là Nhiếp chính và tiến ngôi đều ghi rõ.


Ngày giờ nào gặp nhau ân ái, tín vật, thư từ qua lại đều được Dương Vân Nga lưu giữ lại trong rương làm kỷ niệm. Dương Vân Nga bị ngươi cho ăn thuốc lú, dùng tình quá sâu nên những gì liên quan đến ngươi đều được giữ lại, bản ý là lưu giữ kỷ vật, bây giờ lại là bằng chứng tố cáo tội ác của ngươi. Người còn cãi chày cãi cối nữa không?”


“Mau bỏ vũ khí đầu hàng. Nếu không giết ngay không cần luận tội”.
Vợ con Lê Hoàn choáng váng. Không ngờ Lê Hoàn lại gây ra tội lỗi tày trời như vậy. Mọi người khủng hoảng khuỵu xuống.


Lê Hoàn lúc này mới rõ ràng. Hóa ra thành cũng bởi Dương Vân Nga, bại cũng bởi Dương Vân Nga. Hắn dùng tình quá sâu với nàng, giờ lại trở thành bùa đòi mạng. Không được, hắn phải chạy trốn. Hắn còn trẻ, còn có thế lực ngoài kia. Chỉ cần chạy thoát thì những gì hôm nay mất đi sẽ còn cơ hội lấy lại được. Mất vợ thì lấy vợ, mất con thì đẻ thêm. Còn người là còn tất cả. Đại trượng phu co được giãn được. Nghĩ thế, hắn quát lên:


“Đây là bằng chứng giả tạo. Ta cần đi gặp bệ hạ để kêu oan. Người đâu, lập tức phá vòng vây”.
Nói xong Lê Hoàn cùng hơn 20 gia binh cầm kiếm xông lại cửa ra vào. Khí thế hung hung. Đinh Phúc Trí giơ tay hạ ra lệnh.
“Tội phạm chống cự. Thần nỏ doanh. Bắn ch.ết bọn chúng”.


Hơn một trăm cây nỏ trên tay ngự lâm quân hướng về phía nhóm Lê Hoàn phóng xạ. Từng chùm tên bay vun vút. Mỗi cây nỏ của quân đội bắn được chín mũi tên. Hơn trăm cây nỏ cùng bắn tạo thành hơn 1000 mũi tên phô thiên cái địa.


Trước khi đi tới đây, Đinh Liễn đã lường trước được việc Lê Hoàn phản kháng. Với sự vũ dũng của hắn và sự bảo vệ của gia binh, ngự lâm quân chỉ có đao kiếm e rằng khó chế ngự được, có khi lại tổn thất lớn. Thế nên, Đinh Liễn cho phép Đinh Phúc Trí vào Kho quân dụng cầm thêm 200 cây nỏ và 2500 mũi tên đảm bảo.


Quả nhiên, dự liệu của Đinh Liễn là hoàn toàn chính xác. Lê Hoàn và hai mươi gia binh xông tới phải đối mặt với một cơn mưa tiễn. Lê Hoàn mộng bức. Không ngờ Đinh Liễn muốn giết hắn mà ngay cả thần khí trấn quốc cũng mang ra sử dụng.


Hắn cầm kiếm xoay tít phòng thủ, đánh bay rất nhiều mũi tên bắn tới. Nhưng sức người có hạn, tên lại quá nhiều, trong tích tắc sơ hở hắn đã bị hơn 30 mũi tên cắm đầy người.


Để bắt Lê Hoàn, Đinh Liễn cũng đã tính toán thời gian thật kỹ. Lúc này đầu giờ chiều, mới ăn xong và ngủ trưa, Lê Hoàn sẽ cởi bỏ áo giáp, phòng thủ sẽ là yếu nhất, tinh thần không được tỉnh tảo. Ngự lâm quân sẽ dễ dàng chế ngự.


Quả nhiên, Lê Hoàn đã bị bắn như con nhím, hai chân khuỵu xuống, mắt mở trừng trừng, máu rơi phun khóe miệng, hơi thở khó nhọc. Các thân binh cũng không khá gì hơn, thân thể cắm đầy nỏ tiễn, đã ch.ết hết. Gia quyến của Lê Hoàn không được che chở nên loạt tiễn đã bắn hạ bọn họ đổ rạp như lúa đổ.


Lê Hoàn cố ngẩng đầu lên, miệng dặn ra từng tiếng thì thào " Tại sao nàng...có...thể...phản bội lại ta?".
Trịnh Tú lúc này thấy thế cục đã định liền bước tới hai bước nói với Lê Hoàn:


“Nàng yêu ngươi rất sâu, nhưng cũng chính vì yêu sâu nên hận càng nhiều. Ngay giây phút ngươi im lặng không nói một lời ngăn cản việc tuẫn táng, nàng đã tuyệt vọng và bắt đầu oán hận ngươi. Ngươi nói ngươi yêu nàng, có thể hy sinh mọi thứ vì nàng nhưng ngay cả một câu nói đỡ cho nàng ngươi cũng không thể thốt ra. Như vậy là ngươi yêu nàng ư?


Không, ngươi chỉ là đang lợi dụng nàng. Đến khi nàng không còn tác dụng, ngươi sẽ vứt bỏ nàng như vứt một cái giẻ rách. Phụ nữ ấy mà, khi yêu có thể ngoan như mèo, nhưng khi hận thù thì cũng độc không kém. Ngươi không nghe cổ nhân nói: trên đời chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi hay sao?”


Lê Hoàn tỉnh ngộ, bi thảm cười ha ha...
“Thì ra là vậy...thì ra là vậy...ta quả thật...đã phụ nàng...xin lỗi...”


“Hãy xuống địa ngục mà nói lời xin lỗi. Dương Vân Nga đã đi trước ngươi một bước. Cô ta chắc đang chờ đợi lấy ngươi. Nhưng người lẽ ra phải nhận lời xin lỗi là Tiên Đế chứ không phải nàng. Tiên Đế ban cho các ngươi đủ mọi thứ từ danh đến lợi”.


“Tất cả đều đạt tới quyền lực tột đỉnh. Vậy mà các ngươi lòng lang dạ sói, làm những việc trái với lương tâm khiến cho nhân thần công phẫn. Nuôi chó, chó còn biết ơn, nuôi các ngươi quả thật không bằng nuôi chó”.


Nói đoạn Trịnh Tú rút kiếm chém đầu Lê Hoàn. Đầu Lê Hoàn bay lên vài mét rồi rơi xuống bùn đất, hai mắt còn mở trừng trừng. Máu từ cổ phun lên trời như mưa sau đó đổ ập xuống. Trưa mùa đông mà khí trời âm trầm như địa ngục.


Tại sao Trịnh Tú tức giận đến vậy. Bởi ông ta nhóm tứ trụ và Đinh Bộ Lĩnh tình như anh em, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Nay chiến hữu bị hại, ông ấy không hận thù sao được.
Đinh Phúc Trí liếc nhìn toàn trường sau đó hô.


“Lục soát thật kỹ, đào ba thước đất cũng phải tìm. Tất cả người nhà Lê Hoàn đều phải giết. Ai vắng mặt, lập tức truy sát. Những người còn lại theo ta đi thu lưới”.


Tiếp đó ngoại thành gà bay chó chạy. Tất cả quan lại cùng phe của Lê Hoàn đều bị bắt giam. Người nào phản kháng đều bị chém ngay tại chỗ. Riêng Nguyễn Minh và Dương Vân Kiên và người nhà đều bị giết sạch. Gà chó không tha.


Sau đó Nguyễn Bặc, Trịnh Tú dẫn theo một nhóm quân chạy về Thanh Nghệ Tĩnh quây bắt những người thuộc bốn gia tộc Lê - Phạm - Nguyễn - Dương. Sự tình tại Hoàng cung Hoa Lư cơ như tạm thời kết thúc.
----


P/s: Chương này, Lê Hoàn đã phải đền tội. Câu chuyện Lê Hoàn và Dương Vân Nga có rất nhiều dị bản và gây ra nhiều tranh cãi. Các độc giả có thể tìm hiểu thêm.


Thành thật mà nói Lê Hoàn lúc này mới 32 tuổi những đã làm Thập đạo Tướng Quân tương đương với chức vụ Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng ngày nay. Ngoài việc được Đinh Liễn nâng đỡ thì tài năng cũng không thể phủ nhận.






Truyện liên quan