Chương 97: Trẫm giao cho ngươi nhiệm vụ quan trọng!

“Trẫm muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ quan trọng!”
Đinh Liễn nhìn chằm chằm và Phạm Cự Lãng rồi nói:


Phạm Cự Lãng hai vai run lên. Hắn biết, bây giờ mới vào đề tài chính và cũng là mấu chốt quyết định sinh tử của hắn và gia tộc họ Phạm. Hắn không còn sự lựa chọn nào khác là phải chấp nhận và hoàn thành cho dù nhiệm vụ này có khó khăn đến đâu.


Phạm Cự Lãng quỳ phục xuống: " Tâu bệ hạ. Dù là bất cứ nhiệm vụ gì, hạ thần cũng sẽ hoàn thành. Cho dù thịt nát xương tan, núi đao biển lửa hạ thần cũng sẽ hoàn thành ".


Đinh Liễn cười cười: " Trẫm cần ngươi lên núi đao xuống biển lửa làm cái gì? Có điều, nhiệm vụ này không ngươi thì khó có ai có thể hoàn thành".
Phạm Cự Lãng hiếu kỳ: " Bệ hạ, xin hãy cho hạ thần biết phải làm gì?"
“Là nhiệm vụ đi sứ bên Đại Tống”.
“Đi sứ Đại Tống ư?”


Phạm Cự Lãng nói nhỏ.
“Ừ. Nhiệm vụ đi sứ Đại Tống, thông báo về việc Tiên Đế băng hà và Trẫm đăng cơ chính thống. Cùng với đó là hộ tống cống phẩm đến Khai Phong thành”.
“Nhưng có lẽ, nhiệm vụ của Thần không chỉ có bao nhiêu đó đúng không ạ?”


“Đúng thế. Ngươi phải dùng đủ mọi thủ đoạn để Tống Đế cho nước ta mở một đại sứ quán tại Khai Phong và các Lãnh sứ quán, cho phép mở cửa buôn bán giao thương giữa hai nước và mở một tiệm đá quý tại ngay kinh thành”.


available on google playdownload on app store


Phạm Cự Lãng ngạc nhiên hỏi: "Bệ hạ. Đại sứ quán, lãnh sự quán là cái gì ạ?".


“Đại sứ quán chính là nơi cư trú thường xuyên của đoàn ngoại giao bên ta ở Khai Phong thành. Thay vì lúc nào đi sứ mới trú tại Dịch quán của họ thì nay, xin phép họ cho mua một mảnh đất và xây dựng lên một trụ sở của riêng chúng ta ở đó. Lãnh sứ quán cũng có ý nghĩa tương tự nhưng vì đặt ở các châu, quận bên ngoài kinh đô”.


" Bệ hạ, ngài muốn đặt tổ chức tình báo ở đó ư?" Phạm Cự Lãng hai mắt sáng lên.
" Đến ngay cả ngươi cũng nghĩ như thế thì chắc chắn người Tống cũng nghĩ như vậy." Đinh Liễn cười cười.
Phạm Cự Lãng gật đầu: "Họ sẽ cho phép chúng ta đặt chứ?"


“Ngươi là quân sư, ngươi nghĩ xem Tống Đế có cho phép hay không?”
Đinh Liễn hỏi lại:
Phạm Cự Lãng cau mày suy nghĩ.


“Theo lẽ thường, Tống Đế sẽ không cho phép, nhưng đây là dương mưu, lại là đề xuất của một nước nhỏ, Tống Đế nếu từ chối nghĩa là thừa nhận sợ hãi chúng ta. Nếu làm cho có cũng sẽ bị nói là bụng dạ hẹp hòi. Cho nên vì mặt mũi, Tống Đế nhất định sẽ đồng ý và còn làm rất đàng hoàng để thể hiện cho toàn thiên hạ thấy. Nhưng cũng sẽ cắt cử người theo dõi gắt gao”.


Đinh Liễn gật đầu. Phạm Cự Lãng phân tích đúng như ý hắn.


“Nhưng Tống Đế chắc chắn sẽ không chịu thiệt thòi nên chắc chắn sẽ yêu cầu bên ta cũng phải cho mở một Đại Sứ quán ngay tại kinh thành, một mặt là giám sát, một mặt là gián điệp. Bệ hạ, chắc ngài đã đoán được hết rồi ạ?”


“Tất nhiên là vậy, nhưng vì nước ta nhỏ bé nên có thể họ chỉ cần đặt một cái tại kinh thành Tràng An. Ai cũng biết Khai Phong là trung tâm quyền lực của Đại Tống nếu bị đưa qua đây làm đại sứ thì coi như bị đi đày. Thế nên kiểu gì họ cũng sẽ tranh nhau đùn đẩy. Người bị sai đi chắc chắn sẽ không có chỗ dựa vững chắc hoặc chỗ dựa đã bị đổ. Điều này cũng sẽ có lợi cho chúng ta.


Phạm Cự Lãng hiểu ý gật đầu. Đinh Liễn nói tiếp: " Nhiệm vụ tiếp theo là xin phép mở cửa tiệm Đá quý ngay tại nước họ, tức mỗi đại thành thị. Nguyên nhân là chúng ta có nguồn cung đá quý. Người Tống rất thích những loại ngọc, đá này nên nhu cầu rất lớn.


Mục đích chính là thu vàng, bạc của Đại Tống mang về nước. Các cửa hàng này cũng là mạng lưới tình báo thứ 2 của chúng ta về Đại Tống. Một công đôi việc. Có đại sứ quán làm lá chắn mặt ngoài, cửa hàng Ngọc khí sẽ dễ dàng che dấu mục đích hơn".


" Hay, đây là liên hoàn kế, một âm, một dương, một sáng, một tối". Phạm Cự Lãng gật gù.


“Thứ ba, là ngươi phải thuyết phục Tống Đế mở cửa giao thương với nước ta. Nước ta vốn ít dân chỉ khoảng 3 triệu người trong khi Đại Tống có tới 7 - 80 triệu. Đây là một thị trường lớn để xuất khẩu hàng hóa. Sắp tới, chúng ta sẽ thông thương với mọi nơi, đặc biệt là phương Bắc. Cho nên đây là đại kế lâu dài. Nhất định phải hoàn thành.


Ngoài ra, đi theo hộ tống còn có đại sư Phật Môn, đạo sĩ Đạo Môn, nho sinh Nho Môn và một số nhân tài khác. Mục đích là giao lưu học vấn, sao chép kinh sách, sưu tầm tình báo.


Tin tình báo không chỉ gói gọn trong triều đình và quân sự mà là tất cả mọi thứ từ kinh tế, chính trị, văn hóa, nhân khẩu, y học, nông nghiệp, thủ công, tài nguyên, khoáng sản, chuyện ly kỳ...Những điều nguy hại cho chúng ta, chúng ta phải biết mà phòng ngừa. Những gì có lợi cho chúng ta thì phải tìm cách sở hữu hoặc hợp tác để làm giàu cho đất nước.


Hệ thống tình báo của chúng ta phải trải khắp đất nước đại Tống, tất cả mọi ngành nghề, tất cả các giai cấp. Các nước khác cũng thế. Trẫm dự đoán , tương lai Đại Tống nhất định sẽ tìm cớ xâm lăng đất nước ta cho nên phải phòng bị từ xa, từ sớm. Dù có bị đánh cũng không để bị bất ngờ.


Phạm Cự Lãng gật đầu mạnh: " Bệ hạ. Ngài thật có tầm nhìn xa trông rộng, hạ thần bội phục".


“Việc của ngươi là phải làm những điều trên. Sau khi hoàn thành về nước, trẫm sẽ để ngươi nhậm chức Phó bộ trưởng quốc phòng, kiêm thủ trưởng Bộ Tổng Tham Mưu. Vị trí này cực kỳ thích hợp với tính cách và tài năng của nhà ngươi. Ngươi năm nay mới 35 tuổi, con đường phía trước còn dài”.


“Vi thần tạ ơn bệ hạ khai ân đề bạt. Thần nguyện thần phục vĩnh viễn với bệ hạ. Như có hai lòng, xin cho ngũ lôi oanh đỉnh hồn phi phách tán”.
“Được. Trẫm chấp nhận dùng ngươi là đã có đủ sự rộng lượng. Ngươi cứ an tâm mà làm việc”.


“Dạ. Bệ hạ. Cho vi thần hỏi một chút Bộ Quốc Phòng rồi Bộ Tổng Tham mưu là gì ạ?”
“Ha ha. Ngươi không biết cũng là tất nhiên. Vậy để trẫm giải thích cho ngươi...”


Đinh Liễn và Phạm Cự Lãng cùng thảo luận về cơ cấu Bộ Quốc Phòng sắp tới. Phạm Cự Lãng lại càng kinh động như gặp thiên nhân. Hắn thở dài. Nếu trước đây Đinh Tiên Hoàng cũng làm như thế thì bọn hắn làm sao có điều kiện để mà chính biến. Quá chặt chẽ và hoàn hảo.


Một cơ cấu như thế chắc chắn sẽ giúp cho quân đội của Đại Cồ Việt xưng hùng bá chủ. Không sớm thì muộn, Đại Cồ Việt cũng sẽ trở thành một thế lực đáng gờm ở khu vực. Hắn hoàn toàn tin tưởng vào tương lai tươi sáng đó. Được vinh dự nằm trong bộ phận có thể lên kế hoạch quyết định sinh tử cho hàng ngàn, hàng vạn, hàng triệu người, hắn còn có mong cầu nào hơn.


Đinh Liễn nhìn Phạm Cự Lãng đã hoàn toàn thần phục thì cũng hài lòng: " ầm nhìn, mục đích, thủ đoạn, phương hướng trẫm đều nói cho ngươi nghe để ngươi thực hiện cho tốt. Hãy cố gắng mà hoàn thành. Chớ để trẫm phải thất vọng!".
Phạm Cự Lãng nói to: " Bệ hạ. Thần tuân mệnh".


“Ừ. Người đâu. Dẫn Phạm Công về lại gia đình tại thành ngoại. Sau khi xem xét, điều tra, Phạm Công không có bất cứ dính líu gì với nhóm phản nghịch. Cho nên từ nay được tha bổng. Ngoài ra, gia phong cho Phạm Cự Lãng làm Chánh sứ đoàn ngoại giao đầu xuân sang Tống đi sứ. Khâm mệnh”.


“Dạ. Chúc mừng Phạm Công”.
Tiểu Kim nhanh chóng chạy lên chúc mừng.
“Thần Phạm Cự Lãng xin bái tạ long ân”.


Đinh Liễn gật đầu, cùng tiểu Kim và Ngự lâm quân hồi thư phòng. Trên trời, dãy ngân hà vẫn sáng lấp lánh như một dải lụa. Dưới đất, cảnh núi rừng vẫn chìm ngập trong màn đen. Tiếng thú rừng từng hồi kêu rống. Dàn đồng ca ếch ương vẫn vang lên bản hòa tấu cuộc đời .


[Keng. Hệ thống thông báo: ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ bình định phản loạn, chính biến cung đình. Thưởng:
5.000.000 điểm Khí Vận Quốc Gia. Tổng điểm hiện có: 15.000.000 điểm.
Tặng một kiện Bảo vật trấn áp Văn minh: Đôi đũa thần kỳ
Khai mở Công pháp: Đại Vũ Trụ Vô Cực Tâm Kinh


Khai mở thần thông đa chức năng: Camera 360° phạm vi bán kính 1000 m.
Cập nhật chức năng hệ điều hành quốc gia : Bản vẽ chi tiết 3D].


Đinh Liễn giật mình khi nghe thấy nhắc nhở của Hệ thống. Hóa ra, sau khi thu phục Phạm Cự Lãng thì nhiệm vụ trấn áp phản loạn chính thức hoàn thành và khép lại. Vì là một trong nhiệm vụ chính nên phần thưởng rất phong phú.


Điểm năng lượng Khí Vận cũng tăng lên 50%. Với số lượng này, hắn có thể làm rất nhiều việc như cải tạo tường thành hoàng cung, xây dựng cung điện và cải tạo hoàn cảnh Hoa Lư cho nó giống nơi người ở. Ha ha ha.
-------


P/s: Tới chương này, nhiệm vụ thanh tẩy trấn áp nhóm đảo chính Lê Hoàn và Dương Vân Nga đã chính thức khép lại. Người duy nhất sống sót là Phạm Cự Lãng, một mưu sĩ. Phạm Cự Lãng sống nguyên là bởi có tài năng và sự thực dụng. Thứ nữa, một mưu sĩ tâm cuối cùng không phải là ngôi cửu ngũ nên Đinh Liễn vẫn có thể thu nạp mà dùng .


Giai đoạn tiếp theo sẽ là giai đoạn Đinh Liễn thành lập chính phủ mới. Một đời vua, một triều thần. Kính mời các độc giả tiếp tục đón xem.






Truyện liên quan