Chương 98: Đôi đũa thần kỳ
Thư phòng Dưỡng Tâm Điện,
Sau khi chắc chắn không ai làm phiền, Đinh Liễn bắt đầu triệu hoán Yêu tinh hệ thống :
“Yêu tinh hệ thống, mau ra đây ta gặp...”
“Chủ nhân, người ta đây nè...láp ...láp...”
Ánh sáng chợt lóe, yêu tinh hệ thống trong bộ dạng ngái ngủ, nửa hở nửa kín váy áo hiện ra. Cả khoảng ngực trắng lồ lộ xăm một đóa Liên Hoa Cửu Sắc, thần thái mê hồn khiến Đinh Liễn muốn phun ba lít máu mũi.
“Khụ khụ... Ngươi muốn dụ dỗ ta sao mà ăn mặc dạng này hả?”
“Người ta đang buồn ngủ mà. Ai bảo chủ nhân gọi ta giờ này chứ?”
“Hệ thống mà cũng buồn ngủ ư? Tại sao ta chưa bao giờ nghe thấy qua?”
“Chủ nhân. Đó là do ngươi kiến thức đoản. Ai nói hệ thống là không cần ngủ? Ngủ chính là lúc bảo trì hoặc thay đổi chức năng. Không phải chủ nhân vừa nhận được thông báo đó ư?”
Đinh Liễn á khẩu: Có lý ah...
“Thế giờ cho ta hỏi nè. Cái gì là Bảo vật trấn áp Văn Minh: Đôi Đũa Thần Kỳ?”
Yêu tinh hệ thống đưa tay lên miệng ngáp ngáp:
“Cái đó hả. Xin mời chủ nhân xem...”
Bỗng chốc cả căn phòng sáng trưng, không gian như rung lắc, một chùm ánh sáng màu tím sậm trôi nổi lấp lánh. Một đôi đũa hiện ra trước mắt Đinh Liễn. Đôi đũa phân chia hai màu đen trắng lấy điểm giữa làm ranh giới.
Đầu đôi đũa hình tròn, màu trắng điêu khắc hình rồng. Đầu đuôi đũa hình vuông màu đen khắc hình phượng. Khi bàn tay Đinh Liễn chạm vào, ánh sáng màu tím chợt thu lại ẩn vào bên trong. Một đôi đũa cổ phác mang theo hơi thở tang thương thời mãn hoang khiến cho ai chứng kiến cũng xúc động mãnh liệt.
Đôi môi Đinh Liễn hơi khô khốc: "Yêu tinh hệ thống, ta muốn biết rõ về bảo vật này. Hãy giải thích cho ta. "
“Vâng. Thưa chủ nhân”.
Yêu tinh hệ thống bắt đầu giới thiệu về bảo vật:
“Cái gọi là Bảo vật Trấn áp Văn Minh là một loại chí bảo khí vận. Bảo vật thông thường vốn phân chia thành nhiều loại, có nơi chia thành Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hồng, Hoang tức 8 cấp. Có nơi thì chia thành Hậu thiên, Tiên thiên, Chí bảo, Hỗn Độn, mỗi cấp lại chia hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, tuyệt phẩm”.
“Chủng loại bảo vật cũng đa dạng như đao, kiếm, bút, đỉnh, chuông, ấn...”
“Nếu phân chia theo chức năng còn có loại tiến công, loại phòng ngự, phụ trợ, kỹ năng hoặc tiềm năng...”
“Nói chung là đủ loại pháp bảo, chí bảo. Còn Đôi đũa thần kỳ là một loại Bảo vật đặc thù”.
Đinh Liễn ngạc nhiên: "đặc thù à? "
“Đó là bảo vật trấn áp văn minh. Nó là một trong những bảo vật đại diện cho cả một nền văn minh nông nghiệp trồng lúa nước”.
" Trâu bò vậy á? Ngươi có thể giới thiệu chi tiết cho ta được không?".
Yêu tinh hệ thống khuôn mặt nghiêm túc.
“12.800 năm trước Trái Đất vốn không phải như bây giờ mà rộng lớn hơn 50%. Trên Trái Đất vốn tồn tại một nền văn minh bậc 2 tên là Atlantis”.
Đinh Liễn trợn mắt lên, hô hấp dồn dập: " Người Atlantis, đại lục Atlantis ư? Chúng có thật à?"
“Đương nhiên là có thật. Nền văn minh này mới vào giới hạn của nền văn minh bậc 2 và đang tích lũy năng lực để chế tạo một siêu thần khí trấn áp Mặt Trời”.
“Tuy nhiên, sau đó không hiểu vì sao mà hành tinh mẹ Trái Đất lại bị đảo cực đột ngột gây ra một vụ sóng thần cực kỳ khủng khiếp. Toàn bộ Bắc Cực biến thành Nam Cực, và nguyên sơ Bắc Cực thì bị chìm xuống đại dương. Đại lục Atlantis cũng bị cơn đại Hồng Thủy nhấn chìm”.
“Hậu duệ của họ trôi nổi khắp các châu lục còn lại và sau đó hình thành nên các nền văn minh hậu Atlantis như Văn minh Sumer, Văn Minh Ai Cập, Văn minh May a. Riêng Nam Cực thì bị tuyết băng bao phủ hoàn toàn. Đặc điểm chung của các nền văn minh này là các kiến trúc hình Kim Tự Tháp mà chủ nhân đã nhìn thấy ở kiếp trước”.
“Sau tai nạn khủng khiếp đó, loài người bị phân tán khắp mọi nơi. Chiến tranh, dịch bệnh, mâu thuẫn, đói nghèo đã làm cho sự phát triển văn minh thụt lùi. Từ nền văn minh bậc 2 đã lùi xuống bậc 1, rồi bậc 0 hay nói cách khác là trở về thời đại đồ đá, thời đại nguyên thủy”.
“Nhắc tới câu hỏi tại sao nền văn minh Atlantis lại bị thụt lùi thì có rất nhiều giả thuyết trong đó có một truyền thuyết về một tòa tháp tên là Babel. Câu chuyện về Babel (hay còn gọi là Babylon) được ghi lại trong sách Sáng Thế. Theo đó, sau trận Đại hồng thủy, hậu duệ của Noah đã di cư về phía Đông và định cư tại một vùng đất có tên là Shinar.
Thời bấy giờ, con người vẫn còn dùng chung một thứ tiếng. Họ dự định xây dựng nên một ngọn tháp cao lớn làm biểu tượng của loài người tên là tháp Babel, và vọng tưởng rằng thông qua đó có thể chạm tới Thiên đàng mà không cần nhờ đến ân huệ của Chúa.
Nhận thấy sự cuồng vọng của con người, Chúa trời đã dùng quyền năng của mình để giáng tai họa xuống. Ngài khiến cho những người công nhân xây dựng ngọn tháp bất chợt nói những ngôn ngữ khác nhau, khiến họ không còn có thể giao tiếp với nhau được nữa. Việc xây dựng ngọn tháp Babel bị đình trệ, nhân loại tản mát thành những nhóm có ngôn ngữ riêng, và rồi cuối cùng phát triển thành những quốc gia riêng biệt. (*)
Đinh Liễn quả thật mở rộng tầm mắt khi nghe về truyền thuyết về tháp Babel. Cũng rất thổn thức khi biết một nền văn minh tiên tiến như Atlantis lại bị đánh về nguyên hình và tản mát ra hàng trăm quốc gia, hàng ngàn dân tộc. Câu chuyện tháp Babel có lẽ nói về mâu thuẫn giữa các sắc tộc với nhau khi người lãnh đạo biến mất. Nó cũng chứng minh chân đế hay căn cơ của nền văn minh này quá yếu ớt trước thiên nhiên và thời gian.
" Rồi Bảo vật Đôi đũa có liên quan gì đến nền văn minh này?" Đinh Liễn ngẩng đầu lên hỏi Yêu tinh hệ thống.
“Thưa chủ nhân, loài người sau khi bị đánh về thời đại nguyên thủy thì một vòng lặp lại của xã hội lại bắt đầu. Các nhóm dân cư nhỏ tụ họp nhau lại thành các sắc tộc và thành lập các các bộ lạc. Họ săn bắn và hái lượm để sinh sống qua ngày.
Một số bộ lạc sống ở Thảo nguyên thì tiến hóa theo văn hóa du mục nay đây mai đó. Một số bộ lạc sống ở rừng núi thì tiến hóa theo văn hóa săn bắn, hái lượm. Một số bộ lạc sống ở đồng bằng ao hồ thì phát triển nền văn minh trồng trọt và thuần hóa dã thú.
Trước đây, tất cả mọi người đều ăn bốc hết tức là dùng tay để làm tất cả mọi thứ từ cầm, nắm, bóp, moi, móc. Cho đến một ngày, tại lưu vực hai con sông Hoàng Hà và Trường Giang có một bộ tộc lớn tên là Bách Việt.
Bách ở đây có nghĩa là trăm, tức chỉ số nhiều. Cụ thể có thể là vài chục hoặc vài trăm sắc tộc lớn nhỏ. Việt là chữ Khoa Đẩu ghép lại từ 3 chữ lớn là Long, Phượng và Nhật tức rồng, phượng và mặt trời. Ý nghĩa của chữ Việt là hậu duệ của Rồng và Tiên, sống chung dưới một bầu trời.
Bách Việt thì nôm na có nghĩa là rất nhiều bộ tộc rồng tiên cùng đoàn kết dưới ánh Mặt Trời. Họ thường điêu khắc cuộc sống sinh hoạt của mình lên các thần khí gọi là Trống Đồng. Hình Mặt Trời luôn ở rung tâm. Mặt Trời có 8 cánh tượng trưng cho tám hướng. Trên mặt trống có rất nhiều vòng tròn đồng tâm có nghĩa các vòng hào quang chiếu khắp muôn nơi.
Trên Trống Đồng có điêu khắc một vật tổ của người Bách Việt đó là con chim Lạc Hồng. Thực ra, Lạc Hồng là linh vật của sắc tộc Lạc Việt, tộc lãnh đạo bộ tộc lớn Bách Việt.
Truyền thuyết kể rằng, người Lạc Việt sống ven các đầm lầy, hồ, ao phía Nam sông Dương Tử. Cứ vào mùa Đông, họ lại thấy từng đàn chim di cư từ phương Bắc bay về phương Nam tránh rét. Chúng có bộ lông màu Hồng (Đỏ) và có tiếng kêu cạc cạc ( Lạc) nên tộc này gọi là Lạc Hồng.
Người Lạc Việt cho rằng đến con chim còn biết bay về phương Nam tránh rét thì tất nhiên nơi ấy là nơi đất lành chim đậu. Vì thế mà bộ tộc Lạc Việt liền lấy chim Lạc Hồng làm linh vật và cùng di chuyển theo.
Vì lấy chim Lạc Hồng làm linh vật nên người Việt quan sát rất kỹ tập tính sinh hoạt của loài chim này và học tập theo chúng. Chim Lạc Hồng thường kiếm ăn ở hồ ao, đầm lầy. Chúng lấy cái mỏ dài của mình chọc xuống đầm lầy để bắt cá tôm. Cặp mỏ dài rất linh hoạt, chúng có thể gặp đủ mọi loại thức ăn với các loại hình dạng bất quy tắc trừ nước.
Điều này khiến cho người Lạc Việt vô cùng sung sướng vì tìm thấy được điểm chung. Đó là thức ăn của người Việt Nam chính là các loại ngũ cốc có những hạt rất tròn, nhỏ bé như hạt đậu, hạt đỗ, hạt gạo...Nếu có thể sáng tạo ra một vật phỏng chế như đôi mỏ của linh vật Lạc Hồng thì hay đến mấy. Theo một lẽ tự nhiên, từ đó đôi đũa ra đời. Đôi đũa giúp người Việt gắp thức ăn một cách linh hoạt mà đôi khi ngay cả đôi tay cũng khó có thể làm được.
Ngoài ra, việc cầm đôi đũa cũng khiến người Việt thoát khỏi tình huống xấu hổ là vừa dùng tay đi vệ sinh hoặc cầm đồ bẩn lại dùng để bốc ăn. Rất mất vệ sinh. Và chính đôi đũa đã đẩy văn hóa của người Lạc Việt lên một tầm cao mới: Văn Minh.
Từ dùng tay đến dùng công cụ, từ bậc thang lợi dụng vật có sẵn đến chế tác công cụ, từ mất vệ sinh đến vệ sinh. Đây chính là sáng tạo, đây chính là văn minh. Trên thế giới có thể có nhiều nền văn minh nông nghiệp nhưng nền văn minh dùng đôi đũa thì chỉ nơi đây mới có. Có thể nói, đôi đũa của người Lạc Việt chính là thần khí đỉnh cao văn minh nông nghiệp. Là niềm tự hào muôn đời của người Việt. Còn đôi đũa, nghĩa là còn dấu ấn của người Việt trên thế gian.
--------