Chương 4: Người này đã xuất du

“Sư phụ, không đi, sư phụ, không đi.”


Tiểu oa nhi khóc nháo thành một đoàn, nàng sống ch.ết ôm cổ thanh niên, ngại không đủ còn một ngụm cắn vạt áo sư phụ, đánh ch.ết cũng không nhả ra. Một đám người vây chung quanh, đều là Diêu gia nha hoàn và phó dịch, mọi thứ đều đã thu thập tốt, cung nghênh chân chính duy nhất Diêu gia tiểu nữ chủ nhân hồi phủ. Trên danh nghĩa bá phụ cùng bá mẫu của tiểu oa nhi khoanh tay đứng một bên, không biết làm sao bây giờ. Nha hoàn hai cánh tay ôm thân hình nho nhỏ cũng không dám cứng rắn kéo, vẻ mặt khó xử. “Ngô ngô, ô ô.” Tiểu oa nhi cắn vạt áo, hướng vào lòng thanh niên, miệng còn phát ra ý tứ hàm xúc âm thanh ô ô. Đem nước mắt nước mũi toàn bộ cọ lên quần áo sư phụ nàng. Mọi người đều nhìn Thư Khinh Thủy xin giúp đỡ, kỳ vọng hắn khuyên vài câu. Thanh niên xem bộ dáng nàng, nở nụ cười: “Sư phụ không phải đi.” Tiểu oa nhi gật gật đầu. Thanh niên điểm điểm cái mũi nàng “Là ngươi phải đi.” Tiểu oa nhi cắn vạt áo hắn sống ch.ết lắc đầu, phát ra âm thanh ô ô kháng nghị lớn hơn. Thanh niên buông tiếng thở dài: “Nhị tam hoàng tử dư đảng đã thu thập sạch sẽ, cho nên Diêu gia hiện tại an toàn, ngươi nên trở về.”


Bá mẫu tiểu oa nhi sắc mặt có chút khó coi, mà bá phụ ngay cả đầu cũng cúi xuống, phảng phất như không có nghe thấy. Bọn họ chính là nông dân bình thường ở huyện xa xôi, sớm không thể nhớ Diêu gia kinh thành có cùng huyết thống, bởi vì cùng họ Diêu, mà một khi phúc, gà chó lên trời. Vui mừng lúc đầu đi qua, bọn họ chỉ còn dư sợ hãi. Nói như thế nào, ăn cơm như thế nào, quản lý gia nghiệp lớn như thế nào, đại biểu Diêu gia tiếp đãi chính quyền tận lập tới bái phỏng như thế nào không làm mất thể diện Diêu gia, tự nhiên hết thảy là đáng sợ không yên. Khi bọn họ lĩnh ngộ nhà mình chỉ là thay cho chân chính chủ nhân Diêu gia tị họa, chính xác mặt xám như tro tàn, suốt một năm đều bất an ngủ không xong. Nhưng mà ân đức Hoàng thượng, bọn họ tiểu dân hương dã có thể nào tâm sinh oán hận?


Vì thế nơm nớp lo sợ suốt ba năm qua, rốt cục bọn họ đã nghênh đón chủ nhân chân chính Diêu gia. Cho tới bây giờ chưa thấy mặt chất nữ trên danh nghĩa, có huyết thống cao quý thuần khiết Diêu gia nữ nhi, bọn họ trên danh nghĩa trưởng bối lại sợ hãi thân tình, kính sợ hơn từ ái, không biết nên ở chung đối đãi như thế nào. Cho nên tiểu oa nhi khóc nháo không chịu đi, bọn họ không dám cũng không biết làm thế nào để dịu đi. Thanh niên đem hết thảy đặt vào trong mắt, hắn vuốt ve lưng tiểu oa nhi trấn an, ý bảo cánh tay lớn của nha hoàn thu lại lui ra. Tiểu oa nhi còn vừa kéo vừa kéo, nhưng cũng dần dần an tĩnh lại. Thanh niên vỗ lưng nàng, nhợt nhạt cười: “Quên đi.” Sau đó đối với đám người vây quanh nói “Các ngươi trở về đi, mang những thứ đồ kia đem về.”


Trong nháy mắt, mọi người nhẹ nhàng thở ra. Thanh niên ôm tiểu oa nhi hướng vào trong phòng: “Hảo kéo, sư phụ không đi, ngươi cũng không đi, được.” Tiểu oa nhi gật gật đầu, rốt cuộc buông vạt áo hắn, lại cọ cọ, mệt nhắm mắt ngủ.
Lại một năm, Diêu Ái bảy tuổi.


———————————————–


available on google playdownload on app store


Diêu Ái cùng Thư Khinh Thủy ở mười ngày cấm đoán trôi qua, liền một người một ngựa ngao du. Không có người quy định tạm thời cách chức nhất định phải khổ đại cừu thâm, nhưng người khổ đại cừu thâm tạm thời cách chức lần này, lại có khối người. Gần nhất, Lý Hựu Đa, hắn là Hình bộ thị lang, là cấp dưới trực tiếp của Thư Khinh Thủy, vì thế Thư Khinh Thủy tạm thời cách chức, công tác liền chồng chất trên đầu hắn. Nếu chính là việc cũng không có gì, nhưng có chút công tác, tỷ như hình luật mới tăng sửa định, đề cập tới hình pháp án kiện quan lớn hoàng thân cuối cùng xét duyệt, hắn không dám cuối cùng đánh nhịp a. Vì thế hắn kiên trì đăng môn bái phỏng, lại bị báo cho biết đại nhân đã xuất hành. Hắn chỉ phải đứng ở của Thư phủ đón gió rơi lệ a.


Nói, Diêu Ái trong mắt Lý Hựu Đa cùng con mèo con giống nhau, đối với đại nhân của hắn, sư phụ nàng, lại dính lại cọ. Cùng với nhiều người khác đều giống nhau, đối với cái này hại rất nhiều người bao gồm án kiện của hắn, tuy rằng thân quan hệ thông gia với Cung đại nhân, hắn vẫn nửa tin nửa ngờ. Cho nên ba tháng sau, hắn thấy Diêu Ái vừa vặn gặp được bảy tám phần Cung thiếu gia mang theo hộ vệ rầm rì đối diện đi tới, hướng nàng xì một tiếng khinh miệt, không biết thầm mắng câu gì. Đã thấy Diêu Ái tươi cười tràn đầy tươi đẹp đến lóa mắt, người qua đường đều nhắm mắt lại tránh bị mù. Huống chi Cung thiếu gia không có lực ý chí gì, liền giật mình thất thần, vì thế nhanh chóng bị Diêu Ái dẫn đi như con gà con, một đường đến thanh lâu lạc hoa lâu lớn nhất hoàng thành. Hắn trợn mắt há mồm không kịp. Hắn thề, lúc ấy hắn tuyệt đối vì hảo tâm sợ bảo bối đồ đệ đại nhân của hắn lại dính dáng đến quan tòa, tuyệt đối không vì sợ đại nhân nhà mình lại mạc danh kỳ diệu tạm thời cách chức mười ngày nửa tháng mà vụng trộm theo sau.


Diêu Ái mang theo Cung thiếu gia nhảy vào tường sau thanh lâu, Cung thiếu gia phỏng chừng bị điểm huyệt, cả người giống cái bao tải bị nàng quăng vào kỹ nữ xuân hoa khuê phòng. Lý Hựu Đa cho mình và văn nhân, bản sự này, vì thế đưa bạc, theo cửa chính thanh lâu đường đường chính chính đi đến. Cũng vì vận khí hắn tốt, lỗ tai thính, làm bộ lơ đãng dò xét mấy gian, chợt nghe âm thanh cách vách.


“Ba, sai lầm rồi, động tác phải ôn nhu.”
“Ba, người kia ánh mắt gì, Tiểu Xuân dù cho xem, ngươi cũng không thể trơ mặt ra nhìn chằm chằm vào bộ ngực người ta.”
“Ba, không thể mượn cơ hội sờ tay Tiểu Xuân. Ba, động tác rất cứng ngắc, tay Tiểu Xuân cũng không phải quái vật, ngươi sợ cái gì?”


“Ba, Tiểu Xuân ngươi không cần cười, còn thật sự sờ.”
Sau đó hắn nghe được con thúc bá của lão bà của ca ca của biểu tỷ một bộ âm thanh lã chã chực khóc: “Vì sao nàng cười cũng muốn đánh ta?”
“Đó là vì ngươi động tác buồn cười, chọc nàng bật cười. Ba.”


( tiếng “ba” là âm thanh nhá)


Lý Hựu Đa yên lặng vì biểu đệ họ hàng xa này một trận bi ai, sau đó yên lặng lui ra ngoài, trong lòng yên lặng nghĩ, không hổ là thầy trò. Mà Cung thiếu gia lại biến thành thói quen công tử phong độ đối với nữ tử ôn nhu săn sóc thành thiếu niên lang (=))), đây là nói sau. Mà Cung thiếu gia có một ngày gặp một người mang theo ác phó đùa giỡn cô nương đoàng hoàng, thét ra lệnh gia đinh tiến lên giải cứu, chính mình cũng cùng tên chủ tử kia đánh thành lưỡng bại câu thương mặt mũi bầm dập, thấy cô nương kia khóc, thói quen mỉm cười ôn hòa nhẹ giọng an ủi, ôn nhu thanh thản, vừa không lỗ mãng cũng không ngại mọi người nâng cô gái dậy, cường trang suất khí cáo từ, trong lòng rơi đầy lệ nhưng vẫn có cảm giác thành tựu. Cô nươg kia quỳ xuống mặt đất, nguyện thành nô tỳ, thỉnh công tử hảo tâm thu lưu, Cung thiếu gia tâm hoa nộ phóng. Hắn trong lòng yên lặng phun: “Trách không được trước kia ta đùa giỡn con gái đoàng hoàng, luôn luôn có người thích chõ mũi vào chuyện người khác giả mình nghĩa khí. Nguyên lai được hời như vậy. Chính mình thực sự là oải quá, còn không biết thành toàn bao nhiêu người, toàn làm người mai mối.” Từ nay về sau, bên người Cung thiếu gia có thêm một mỹ tì, cái này nói sau.


——————————————–
Khe núi, dòng suối nhỏ, liệp hộ ốc.


Diêu Ái ngâm chân dưới suối, hưởng thụ chút dòng nước lạnh. Thuận tiện cầm chạc cây xâu cá trên đấy. Diêu Ái vỗ ngực nói chính mình việc nhà toàn năng. Từ nhỏ học giặt đống quần áo không nói, càng làm một tay hảo đồ ăn (Thảo Vũ:ồ nga…. Diêu Ái: dám nghi ngờ tỷ? muốn bị chỉnh ch.ết người không? Thảo Vũ *ra góc tường vẽ vòng tròn*). Trong đó các món về cá là tinh thông nhất, mặc kệ chưng nướng nấu hay làm canh, đều là sở trường. Không phải là nàng thích ăn cá, mà là Thư phủ mặc dù hoang vu lụi bại, dù sao tường xây vây quanh, không có món ăn thôn quê để nàng đánh săn thú, cho nên nàng một người ở nhà chờ sư phụ trở về thấy nhàm chán đành phải câu cá. Câu xong phải làm đồ ăn, mà phải đổi đa dạng các món, miễn cho khi ăn thấy ngấy. Cho nên Diêu Ái tự nhiên như vậy mà biến thành câu cá thêm làm cá điêu luyện.


Thư Khinh Thủy từ liệp hộ ốc đi ra, cười nói: “Ngươi như vậy không cần bắt cá, chúng ta sẽ bỏ qua cơm chiều.” Diêu Ái bỏ xâu cá xuống, đi chân trần chạy tới còn thật sự nói: “Sư phụ, chúng ta là liệp hộ ốc, không phải ngư dân, nên lấy săn thú mà sống.” Liệp hộ ốc là chỗ ở lúc lâm thời đi săn thú, bình thường có chút thực vật vật tư cho lữ nhân tùy ý dùng, có khi có cả cứu một người lạc trong rừng một mạng. Diêu Ái bọn họ cứ như thế chiếm một phòng nhỏ đơn sơ.Kỳ thật nói muốn đi ngao du, cũng sẽ nhìn xem nơi nơi đi dạo. Cái gì danh xuyên đại sơn, nàng vốn không giống khuê tú, không nên ở nhà học nữ công học, học cầm nghệ, học phụ đức, quanh năm suốt tháng căn bản nhàn rỗi đến hoảng hốt, cho nên sư phụ nàng cho phép nàng một người xa nhà, trong một tháng có thể qua lại các địa phương du lãm, mà kỳ thật có xem hơn cũng chỉ là đại đồng tiểu dị, không có gì mới mẻ. Huống chi có sư phụ bên cạnh, nàng làm sao có tâm tư chú ý tới sơn sơn thủy thủy hoa hoa cỏ cỏ? Thư khinh Thủy cũng phát hiện tâm tư nàng không yên, vì thế tìm một gian liệp hộ ốc, thời gian còn lại, hai người ngược lại cứ ở như thế. Diêu Ái hảo hảo một tiểu thư nhà giàu, kỳ thật bên trong sớm bị Thư Khinh Thủy dưỡng thành dã đồng. Loại hoàn cảnh đơn sơ này, nàng cũng không thấy vất vả, ngược lại còn cực kỳ cao hứng. Mà Diêu Ái yêu nhất trò chơi mới thượng hạng này — săn thú. Công phu kỵ xạ (vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên) của nàng đều là sư phụ dạy, trước kia đều ngắm bia, giờ phải đối mặt với con mồi chạy lung tung, tuy rằng trong lòng trước đó đã chuẩn bị, cũng bị lúng túng. Diêu Ái càng bị áp chế lại càng hăng tính tình không chịu thua. Cho nên mỗi ngày nghĩ cách làm thế nào bắt sư phụ bồi nàng đi săn thú, thử xem thân thủ có tiến bộ không. Bọn họ không biết, Lý Hựu Đa lúc nào đang ở phủ bọn họ đón gió rơi lệ.


Diêu Ái vui vẻ mang theo con mồi thu hoạch lớn xuống núi. Sư phụ ở đằng sau thản nhiên cười yếu ớt. Liệp hộ ở sườn núi trong phòng lại sáng. Diêu Ái quay đầu nhìn sư phụ, Thư Khinh Thủy nói: “Nghe hơi thở, bất quá là vài người còn trẻ có võ công, người nọ võ công tốt nhất bất quá tương đương ngươi.” Ngụ ý chính là, mặc kệ mục đích đối phương là gì, đều hảo hảo giải quyết. Diêu Ái cười tươi đẹp, trong lòng chợt hiện ra ý niệm trêu cợt trong đầu, đem con mồi hướng vào tay sư phụ, tự làm người mình bẩn. Lôi kéo sư phụ xông thẳng đẩy cửa nói: “Ai nha, chủ nhà, trong nhà có khách a.”






Truyện liên quan