Chương 64: Không định làm chuyện khác một chút sao?

Nhận ra được tình huống không đúng, bạn bè của Xa Hưng Đức ngơ ngác nhìn nhau. Chắc vì đợi đã lâu, lại thấy cục diện này hơi mất mặt, nên người có vóc dáng gầy gò ngồi bên cạnh hắn không nhịn được hỏi: "Anh Đức, chuyện này là sao?"


Người này vừa nói xong, những người còn lại cũng mồm năm miệng mười lên tiếng trách móc.
"Chính anh nói là mời khách nên bọn tôi mới đến."
"Không có tiền thì đừng khoe khoang khoác lác chứ! Người ta đâu có biết anh là ai!"
" Được rồi, đi thôi đi thôi."


Xa Hưng Đức không nén được giận, gượng gạo cười cười: "Không phải ——", thấy những người khác thật sự đứng dậy chuẩn bị đi, hắn hơi nóng nảy, nhìn về phía Tang Diên: "Báo cảnh sát cái gì chứ! Chút tiền này cũng không muốn bỏ ra, anh như vậy mà còn muốn yêu đương với cháu gái tôi sao? !"


Tang Diên lười để ý đến hắn, tiếp tục nói với Dư Trác: "Có báo không?"
Dư Trác lập tức móc điện thoại trong túi ra: "Lập, lập tức."


"Đợi một chút !" Vẻ mặt Xa Hưng Đức ngày càng cứng ngắt, giọng điệu cũng mất đi vẻ nịnh hót lúc nãy, hùng hùng hổ hổ nói: "Anh có bị bệnh không? Chỉ là vài ngàn đồng thôi, tôi con mẹ nó thiếu gì vài ngàn đồng này. . ."
Động tác của Dư Trác cũng dừng lại.


Tang Diên không hé răng, từ trên cao nhìn xuống hắn.
"Tôi trả! Nhưng bây giờ tôi vẫn muốn uống tiếp, vẫn còn muốn ở đây tiêu tiền!" Xa Hưng Đức rõ ràng cảm thấy mất mặt, thẹn quá hóa giận nói: "Tại sao anh lại đem nhiều người như vậy đến ảnh hưởng tôi và bạn bè tôi uống rượu?"


available on google playdownload on app store


Tang Diên hoàn toàn không dao động, vẻ mặt thoáng giãn ra: "Xin lỗi, xem ra là tôi hiểu lầm. Vậy chúc quý khách tiêu tiền vui vẻ."
Nói xong, Tang Diên nói khẽ với Dư Trác: "Bảo Đại Quân để mắt đến hắn."


Anh cũng không đứng ở đây nữa, xoay người đến ngồi trước quầy bar. Hà Minh Bác theo thói quen rót một ly rượu đặt trước mặt anh, rồi nhìn về phía Xa Hưng Đức, sẵn dịp hỏi: "Anh, chuyện gì vậy? Lại là người này?"
Tang Diên không uống, quét mắt nhìn điện thoại, thờ ơ nói: "Đến gây chuyện thôi."


Hà Minh Bác lại hỏi: "Không phải đó là cậu của chị dâu sao?"
". . ." Tang Diên nâng mắt, chầm chậm nói: "Chị dâu của cậu không biết hắn."
Khi Ôn Dĩ Phàm chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc, vừa vặn gặp Phó Tráng đi ra ngoài phỏng vấn trở về.


Anh đang nghịch chai nước trên tay, vừa nhìn thấy Ôn Dĩ Phàm đã theo thói quen chạy đến nói chuyện với cô: "Chị Dĩ Phàm, chị chuẩn bị tan việc à? Anh Tang Diên đến đón chị sao?"
Ôn Dĩ Phàm cười: "Ừ."


"Em có nghe Mục Thừa Duẫn nói, là có người quấy rối chị. Thật là mẹ nó đáng sợ quá." Phó Tráng thì thầm, "Chị sau này tan việc phải chú ý một chút, nếu anh Tang Diên không có thời gian đến đón chị, thì chị cứ nói với em một tiếng, em đưa chị về."


Ôn Dĩ Phàm đứng dậy: "Không có chuyện gì đâu."


Phó Tráng rất khoa trương: "Tại sao lại không có! Gần đây em cũng thấy có người lảng vảng gần đây, nhưng cũng không biết có phải là hắn không. Em có hỏi bảo vệ ở dưới lầu, thì họ nói là mỗi lần hắn đi ngang thì có nhìn lên lầu, nhưng cũng không đứng lâu."
Nghe vậy, Ôn Dĩ Phàm dừng bước lại.


Phó Tráng có vẻ lo lắng: "Chị, chị rất đẹp, hơn nữa lại hay tan việc muộn. Khu vực gần đây lại toàn là quán rượu, chị phải cẩn thận một chút mới được."
Ôn Dĩ Phàm nhấp môi, sắc mặt rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường, cười với anh.
"Chị biết rồi."
***
Ra khỏi đơn vị.


Ôn Dĩ Phàm nhìn thấy xe của Tang Diên ở vị trí quen thuộc. Cô đi qua ngồi lên ghế phó lái. Cô nhìn về phía Tang Diên, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, trừng mắt: "Anh uống rượu?"
Tang Diên khởi động xe: "Không đâu."


"Có phải anh vừa tụ tập với nhóm Tô Hạo An không? Thêm một thời gian nữa rồi anh cũng không cần đến đón em mỗi ngày đâu." Ôn Dĩ Phàm nhẩm tính một chút số tiền cô đang gởi ở ngân hàng, nghiêm túc nói, "Em thấy giá xe đang giảm, nên định mua một chiếc. Đến lúc đó em có thể tự lái xe đi làm, hơn nữa cũng thuận tiện cho công việc của em hơn."


Tang Diên liếc nhìn cô: "Định khi nào thì đi chọn?"
Ôn Dĩ Phàm ôn tồn nói: "Đợi đến ngày em được nghỉ đi."
Tang Diên: "Được, đến lúc đó anh đi chung với em."
Ôn Dĩ Phàm cười: "Được."
Bên trong xe lại rơi vào yên lặng.


Đi thêm một đoạn, Tang Diên chợt hỏi: "Ôn Sương Hàng, sao anh có cảm giác gần đây cảm xúc của em không ổn lắm?"


Ôn Dĩ Phàm đang ngẩn người, nghe anh nói vậy lập tức hoàn hồn. Cô quay đầu nhìn về phía Tang Diên, chậm chạp A lên một tiếng, thấp giọng giải thích: "Khoảng thời gian này việc trong đài hơi nhiều. Em sẽ cố gắng sắp xếp một chút, thêm một thời gian ngắn nữa là ổn thôi."


Tang Diên tựa như sẵn dịp trò chuyện với cô: "Em không thích công việc này sao?"


"Không phải, hơn nữa đâu có ai thích công việc của mình chứ." Ôn Dĩ Phàm cũng không biết bản thân có biểu lộ cảm xúc quá rõ ràng không, cô rất sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Tang Diên, cô vô thức mỉm cười: "Em về nhà ngủ một giấc sẽ ổn thôi."


Tang Diên lại tranh thủ nhìn cô một cái, không tiếp tục hỏi nữa.
"Ừ, về rồi ngủ sớm một chút."


Chuyện Xa Hưng Đức nhiều lần đến đài tìm cô, đối với Ôn Dĩ Phàm cũng giống như là một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ tung lúc nào. Dù cô cố gắng không để ý đến, nhưng vẫn có thể nhận thấy cảm xúc của mình có sự thay đổi rõ rệt.


Ngay cả việc đi vào giấc ngủ cũng khó khăn hơn trước.
Ôn Dĩ Phàm không nói chuyện này với bất kỳ ai.
Cô cảm thấy khó có thể mở miệng, cũng không muốn đề cập đến.
Ôn Dĩ Phàm cảm thấy chỉ cần giống như trước là tốt rồi.


Cô chỉ muốn tránh thật xa, không muốn liên quan gì đến những người này nữa, cô muốn sống cuộc sống của chính mình, không phải chịu sự ảnh hưởng của bọn họ.
Cô và những người này không có bất kỳ quan hệ gì.
Ôn Dĩ Phàm từ trước kia đến bây giờ, vẫn ôm suy nghĩ như vậy.


Nhưng suy nghĩ này, vào một buổi tối, đã bị một tin nhắn của Triệu Viện Đông đánh vỡ.
Ôn Dĩ Phàm vốn không định mở ra xem. Nhưng nhìn thấy hai chữ "quán bar", cô mơ hồ có dự cảm không tốt. Không đợi bản thân kịp phản ứng, cô đã nhấn mở ra.


【 A Hàng, con có bạn trai là chủ quán bar sao? Nhưng sao lúc trước mẹ lại nghe Giai Giai nói, là con đang yêu đương với trưởng phòng của con bé? Hôm nay bác gái con gọi điện thoại cho mẹ, nói là em trai của bác có đi gặp bạn trai con. Nói là chỉ muốn giới thiệu bạn trai con với bạn bè, nhưng thái độ của bạn trai con không tốt, còn lấy tiền rượu rất đắt nữa. A Hàng, con nói với bạn trai con, là phải cẩn thận tự bảo vệ bản thân.】


Ôn Dĩ Phàm nhìn chăm chú vào tin nhắn này, đầu óc chợt trống rỗng. Cô không biết chuyện này là do Xa Nhạn Cầm bịa ra, hay là thật có chuyện như vậy. Dù sao thì cô chưa bao giờ nghe Tang Diên đề cập đến.
Một lúc lâu sau, Ôn Dĩ Phàm buông điện thoại xuống, đứng dậy ra khỏi phòng.


Lúc này, Tang Diên vừa tắm xong, đang ngồi ở ghế sofa chơi game. Tóc anh vẫn còn ướt, da anh ở dưới ánh đèn hắt lên màu trắng lạnh. Vẻ mặt anh vẫn lười nhác qua loa, như chỉ tùy tiện tìm chuyện làm để giết thời gian.
Ôn Dĩ Phàm đi qua ngồi ở bên cạnh anh.
Tang Diên nâng mi lên: "Mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ?"


"Tang Diên," Ôn Dĩ Phàm nhìn anh, cố gắng hết sức để giữ giọng nói bình tĩnh: "Cái người tự xưng là cậu em đó, hắn có đến quán bar tìm anh sao?"
Tang Diên hoàn toàn ngừng động tác trên tay lại: "Ai nói với em?"
". . ."
Câu này cũng có nghĩa là ngầm thừa nhận.


Cô thậm chí không cần hỏi tiếp, cũng có thể đoán được Xa Hưng Đức sau đó đã gây chuyện.
Chắc chắn là đòi tiền anh, lấy danh nghĩa là cậu của cô. Hoặc là đến ăn uống rồi làm ầm lên không chịu trả tiền, để Tang Diên phải rơi vào tình huống khó xử trong mắt mọi người.


Lẽ ra anh không nên gặp những chuyện như vậy.
Tại sao anh phải vì cô mà rơi vào tình huống đó chứ.
Cổ họng Ôn Dĩ Phàm nghẹn lại, không thể nói nên lời. Cô rũ mắt, vô thức nắm chặt tà áo, rất nhẹ thốt lên: ". . . Xin lỗi, em sẽ nói với bọn họ."


Chú ý đến cảm xúc của cô, Tang Diên cau mày, lập tức ném điện thoại sang một bên. Anh nghiêng đầu quan sát biểu cảm của cô, chần chừ hỏi: "Ôn Sương Hàng, em xin lỗi chuyện gì?"
Ôn Dĩ Phàm nhìn vào mắt anh, vẻ mặt ngơ ngẩn.


"Khách đến quán bar vốn là tốt xấu lẫn lộn, đây là chuyện xảy ra gần như mỗi ngày." Tang Diên hiếm khi kiên nhẫn, nghiêm túc giải thích với cô, "Anh căn bản là không để chuyện này trong lòng, hiểu không?"
". . ."


Trong thoáng chốc, Ôn Dĩ Phàm cảm thấy như bản thân mình quay trở lại buổi tối sau khi Ôn Lương Hiền và cô về nhà từ cuộc họp phụ huynh. Trong đầu cô quanh quẩn lời của Xa Nhạn Cầm và Ôn Lương Hiền nói.
—— "Sương Hàng, cháu thật không biết nghe lời."


—— "Cháu không thể để cho chúng tôi bớt bận tâm một chút được sao?"
—— "Chúng tôi không có trách nhiệm phải nuôi cháu."
—— "Chúng tôi chỉ cần cháu nghe lời một chút, đừng gây chuyện nữa."
Ôn Dĩ Phàm.
Mày không được gây phiền toái cho người khác.
Nếu không, mày sẽ bị bỏ rơi.


Sau đó hai người lại nói gì thêm nữa, Ôn Dĩ Phàm cũng không có ấn tượng gì. Cô chỉ nhớ Tang Diên nói vài câu trấn an cô, cô cũng cố hết sức làm như không có chuyện gì khác thường.
Ôn Dĩ Phàm chơi một ván game với Tang Diên, rồi sau đó viện cớ buồn ngủ, trở về phòng.


Ngồi yên ở trong phòng suốt nửa tiếng, Ôn Dĩ Phàm lại mở WeChat lên, gởi một tin nhắn cho Triệu Viện Đông: 【 Mẹ gửi cho con số điện thoại của bác gái.】


Chắc là không ngờ lại nhận được tin nhắn từ cô, Triệu Viện Đông trả lời rất nhanh. Đầu tiên bà gởi một số điện thoại, rồi sau đó lại gởi hàng loạt tin nhắn chi chít chữ.
Ôn Dĩ Phàm không xem tin nhắn, chỉ trực tiếp bấm vào số điện thoại.
Vang lên ba tiếng chuông.


Xa Nhạn Cầm nhận, giọng nói rất to truyền qua ống nghe: "Ai vậy?"
Ôn Dĩ Phàm nói thẳng: "Các người muốn làm gì?"
". . ." Xa Nhạn Cầm an tĩnh vài giây, do dự đoán: "Sương Hàng?"


"Tôi không quan tâm nguyên nhân các người chuyển đến Nam Vu." Ôn Dĩ Phàm nhắm hai mắt, gằn từng chữ một, "Xin đừng liên hệ với tôi. Các người sống như thế nào, còn sống hay đã ch.ết đều không liên quan gì đến tôi."


Sau khi phản ứng lại được, giọng điệu của Xa Nhạn Cầm có vẻ không thoải mái: "Đứa nhỏ này cháu nói gì vậy? Vừa nhấc điện thoại lên đã rủa bọn tôi sống sống ch.ết ch.ết? Cháu nghĩ xem lời như vậy mà nói được sao?"


"Giữa chúng ta không có gì để nói. Nếu như em trai bà còn đến quấy rầy tôi, quấy rầy những người bên cạnh tôi." Ôn Dĩ Phàm xem như không nghe thấy lời bà ta, vẫn nói tiếp, "tôi sẽ trực tiếp lấy giấy chứng nhận rồi báo cảnh sát."


"Lại báo cảnh sát đúng không? Chúng tôi làm gì mà cháu đi báo cảnh sát?" Giọng Xa Nhạn Cầm cay nghiệt, "Tôi thật hối hận lúc ấy đã nhận nuôi cháu, lại nuôi ra một kẻ lấy oán báo ơn như vậy!"


"Bà nuôi tôi như thế nào?" Ôn Dĩ Phàm nói: "Để cho em trai của bà leo lên giường tôi mà không cản một tiếng là nuôi tôi sao? Xem tôi là công cụ để kiếm tiền là nuôi tôi à?"
". . ."


"Tôi đã làm gì," những cảm xúc tiêu cực và đau khổ chất chứa suốt nhiều năm, vào lúc này như bộc phát ra. Cô cố khống chế âm lượng, gằn từng chữ: "mà bị các người đối xử như vậy."
Cô đã không dựa vào bất kỳ ai, nỗ lực cố gắng sống thật tốt.


Thấy bây giờ mọi việc đã tạm ổn rồi.
Có thể thử một chút, nên mới dám yêu đương cùng anh.
Tại sao bọn họ lại phải xuất hiện lần nữa.


"Xa Nhạn Cầm, tiền bà làm phẫu thuật ngày trước, không phải là ba tôi cho bà sao?" Ôn Dĩ Phàm nói, "Lúc các người không đóng nổi học phí cho Ôn Minh, không phải ba tôi đưa tiền ra sao? Ôn Lương Triết mua nhà thiếu vài chục ngàn đồng không phải là ba tôi bù vào sao? Bà còn muốn như thế nào nữa?"


"Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy, rốt cuộc thì ai mới là lấy oán báo ân?"
Qua vài giây, Xa Nhạn Cầm rất thờ ơ nói: "Vậy thì cũng là do ba mày tự nguyện cho."
". . ."


"Mày không muốn liên lạc với bọn tao sao? Được thôi." Xa Nhạn Cầm nói, "Nghe nói bạn trai mày rất giàu có? Nếu mày muốn kết hôn với nó, thì bảo nó đưa mấy chục vạn tiền dạm hỏi. Còn nữa, cậu mày đến quán rượu của bạn trai mày mà còn phải trả tiền sao? Đó là đạo lý gì vậy?"


Ôn Dĩ Phàm cảm thấy hoang đường, nhưng cũng cảm thấy loại người như vậy nói ra những lời đó cũng là hiển nhiên. Khuôn mặt cô vô cảm, giọng điệu ôn hòa nhưng lại nói ra những lời cực kỳ cay độc.


"Muốn trông cậy vào tôi, thì bà lo dồn tiền mua bảo hiểm nhân mạng đi, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn lại bỏ mạng."
"Này! Mày dám nói như thế à!" Xa Nhạn Cầm nói, "Mày mà không chịu thì tao lại tìm mẹ mày!"


"Bà muốn tìm ai thì kệ bà, tôi không quan tâm. Tôi chúc bà sớm đến gặp ba tôi luôn đi!" Ôn Dĩ Phàm cười nhạt, "Tôi nói một lần cuối cùng, nếu các người lại đến quấy rầy những người quen của tôi, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát."
Cô cúp điện thoại, đem dãy số này kéo vào danh sách đen.


Trong phòng lại an tĩnh.


Trước đây, khi giao thiệp với những người này, Ôn Dĩ Phàm mới biết tính cách của mình lại có một mặt gai góc như vậy. Cô chỉ muốn đổ hết những suy nghĩ u ám nhất của mình lên bọn họ. Sau khi phát tiết xong, cô cũng cảm thấy mệt mỏi đến kiệt sức, chỉ cầm điện thoại rồi ngồi ngây người một chỗ.


Cô không biết làm như vậy có tác dụng gì không.
Chỉ cảm thấy, bản thân phải làm gì đó.
Đợi cảm xúc dần dần nguội lại, Ôn Dĩ Phàm lại bị một suy nghĩ khác chiếm lấy. Cô nhớ đến Tang Diên đang ở bên ngoài, cảm giác lo được lo mất bỗng nhiên ùa đến.


Cô không khống chế được chính mình, lại một lần nữa đứng dậy ra căn phòng.
Đèn của phòng khách vẫn sáng.
Tang Diên vẫn ngồi ở vị trí cũ, vẫn đang chơi game, nhưng trông anh hơi thất thần. Liếc mắt thấy cô, anh hơi nhướng mày, lại hỏi: "Làm sao vậy? Không phải là vừa mới gặp sao?"
". . ."


Ngữ điệu của anh vẫn nhàn nhạt: "Một ngày phải nhìn thấy anh bao nhiêu lần mới đủ đây?"
Ôn Dĩ Phàm thấy hơi cay mũi, khẽ ừ một tiếng, đi đến trước mặt anh. Rồi sau đó, cô giơ chân lên, tự nhiên bước lên ghế sofa, ngồi vào trong lòng anh, đối mặt với anh.


"Em thật là độc tài, " Tang Diên nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói, "Không cho anh uống rượu, hút thuốc, uống nước lạnh, thức đêm, bây giờ game cũng không cho anh chơi nữa sao?"
Ôn Dĩ Phàm lại nhìn anh một lúc.
Tang Diên bắt lấy cổ tay cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.


Ngay sau đó, tay kia của Ôn Dĩ Phàm bỗng nhiên quàng lấy cổ anh. Cô cắn môi anh, đầu lưỡi thuận thế luồn vào trong, quấn quít lấy đầu lưỡi của anh, động tác hơi trúc trắc vội vàng.
Như đang muốn xác nhận điều gì đó.


Cô cực kỳ chủ động, giữa đêm khuya này đột ngột tìm đến, làm rối loạn tâm trí anh.
Tang Diên bất động, để mặc cho cô tùy ý hôn. Ánh mắt anh sâu dần, rồi anh đem bàn tay cô ấn vào trước ngực mình, thuận theo dục vọng của chính mình mà hôn trả lại.


Giữa răng và môi anh là hơi thở mùi bạc hà nhàn nhạt, nụ hôn của anh vẫn mạnh bạo và lỗ mãng như trước. Môi lưỡi hai người quấn quít, thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh như có như không.
Ở trong không gian yên tĩnh này, như được khuếch đại lên.
Cực kỳ ái muội.


Môi cô bị anh ʍút̼ đến tê dại.
Cô cảm nhận được, đầu ngón tay anh đang di chuyển, từ gáy cô trượt xuống lưng, rồi xuống eo. Bàn tay anh dừng một lúc ở vạt áo cô, rồi thuận thế thăm dò vào trong, hướng lên trên. Tay anh đụng chạm mơn trớn làm cả người cô như phát hỏa.


Ôn Dĩ Phàm không kìm nổi mà cắn vào đầu lưỡi anh.
"Thế nào?" Tang Diên buông cô ra, hơi thở nặng nề, lời nói mang theo ý cười: "Lại muốn cắn anh chảy máu sao?"
". . ."
Đôi mắt anh đen nhánh, cằm khẽ nhếch, môi cũng đỏ bừng lên. Từng lời nói và hành động của anh như dẫn dụ, mê hoặc cô.


"Ôn Sương Hàng."
Ôn Dĩ Phàm nhìn anh chăm chú, không chớp mắt. Cô cảm thấy như tim mình trống rỗng, bên tai cũng không thể nghe thấy gì nữa. Nỗi sợ hãi vô ngần đang nhấn chìm cô, chỉ có cảm giác người đàn ông trước mắt này ngay lập tức sẽ rời bỏ cô.


Cô muốn giữ anh lại, muốn dựa vào gần anh một chút.
"Ừ."
"Em chuộc anh về, cứ ngồi ôm như vậy, mà không định làm chuyện gì khác sao?"
". . ."
Đầu ngón tay của Tang Diên lại nhẹ nhàng di chuyển, anh dùng giọng điệu khiêu khích, tán tỉnh cô.
"Ví dụ như, để anh phục vụ em?"






Truyện liên quan