Chương 23: Không kềm chế được
Edit: Thu Lệ
Sáng sớm hôm sau, lúc thức dậy đã không thấy bóng dáng Vương Lang đâu, Tiểu Bạch Liên nói, sáng sớm hắn đã mang theo A Xương xuất cung đến Tử Quang Các rồi.
Tử Quang Các là nơi Thái tử dùng phần lớn thời gian để đọc sách, còn có rất nhiều khi, Vương Lang sẽ gặp gỡ vài người nói đôi câu. Lần này, hắn đến Tử Quang Các, không phải chỉ là đi học mà còn có một số việc phải làm.
Ta miễn cưỡng rửa mặt, lại thiên tân vạn khổ đội mặt trời đã lên cao đi thỉnh an Hoàng Quý Phi, Hoàng Quý Phi còn hỏi ta, "Sao hôm nay lại không thấy Thái Tử Gia?"
Tên tiểu tử Phúc Vương này, truyền lời cũng thật nhanh, chỉ là, hiện giờ thao tác của thái tử không được tốt, vốn cũng không lừa gạt người bao nhiêu.
Ta nói theo sự thật, "Thái Tử Gia đã xuất cung đến Tử Quang Các để học từ sáng sớm."
Từ nét mặt của Hoàng Quý Phi, có thể thấy bà ta không tin tưởng lời ta nói chút nào —— chỉ là không tin cũng không có cách nào, ta chính là rõ ràng lừa bà ta, bà ta có thể làm gì ta?
Ôi chao, lúc nào ngồi cùng với Hoàng Quý Phi trong một gian phòng, tâm tình của ta đều sẽ tốt đẹp lên. Mắt thấy bà ta rõ ràng vô cùng chán ghét ta, nhưng vẫn phải làm ra gương mặt dịu dàng, ta liền cảm thấy cuộc sống này quả thật rất thú vị.
Dĩ nhiên, vào lúc này, ta không thèm nghĩ nữa, rõ ràng ta cũng chán ghét bà ta, nhưng vẫn phải làm ra dáng vẻ kính cẩn nghe theo.
Ra khỏi Trọng Phương cung, ta trở về Đông cung, ở trên đường lại gặp phải Thụy Vương, hắn đang muốn đi thỉnh an Trần Thục Phi, chúng ta đứng lại hỏi thăm nhau, hắn cũng hỏi ta, "Lục ca đâu?"
"Lục ca đệ đã xuất cung đến Tử Quang Các để học từ sáng sớm rồi." Ta vẫn dùng câu nói đó để trả lời hắn.
Dường như Thụy Vương cũng không quá tin tưởng, nhưng cũng không hỏi tới nữa.
Trở về Đông cung, mấy Mỹ Nhân cũng lục tục đến thỉnh an ta.
Trịnh Bảo Lâm cũng là người tới đầu tiên, nàng hỏi xin ta một chiếc bàn trang điểm mặt kính thủy tinh, nói là cánh cửa kia quá nhỏ, sợ rằng không hợp với bài biện trong Tây hậu điện.
Chỉ là một cái bàn trang điểm, ta đương nhiên cho phép nàng, chẳng những cho phép nàng, ta còn gióng trống khua chiêng lập tức sai người đến khố phòng lấy ra, chuyển đấy Tây hậu điện cho Trịnh Bảo Lâm.
Thái tử phi nha, phải hiền huệ một chút, chỉ một cái bàn trang điểm đã có thể đạt được thanh danh, ta cũng không có gì phải hẹp hòi.
Trịnh Bảo Lâm vẫn chưa đi, Lý Thục Viện đã tới, tháng sau là sinh thần của ta, theo thường lệ, mệnh phụ trong ngoài đều phải đến chầu mừng, nàng muốn xin ta khai ân hạ chỉ, để cho hai tỷ tỷ của nàng cũng có thể vào cung, gặp mặt nàng một lần.
Hai tỷ tỷ của Lý Thục Viện cũng gả cho Thư Hương Thế Gia, tỷ phu vẫn không có chức quan trong người, vì vậy bình thường cũng rất ít có cơ hội vào cung thỉnh an.
Từ nhỏ chúng ta đã chơi chung một chỗ với nhau, Lý Thục Viện rất ít khi có nét mặt cẩn thận để ý như vậy, thậm chí để lộ mấy phần đáng thương, đời ta không nhìn được nhất chính là mỹ nhân gặp rủi ro, lòng mền nhũn, cũng liền cho phép nàng.
Liễu Hiêu Huấn là hoàn toàn tới tìm ta chơi, nàng là người thứ ba bước vào trong phòng, liền thu xếp muốn cùng ta chơi cờ tướng.
Trịnh Bảo Lâm và Lý Thục Viện đều đã có mấy phần hài lòng, nhất là Lý Thục Viện, tuy rằng gương mặt đối với ta vẫn còn ai oán, nhưng dường như loại hận ý kịch liệt đó đã thu lại bớt từ khi lấy được d/đ/l;q"d lợi ích từ chỗ ta, ta thích Lý Thục Viện chỉ thích ở điểm này: đứa nhỏ này thật sự là quá đơn giản, quả thật nếu so với Hoàng Quý Phi nương nương thì càng dễ đối phó hơn nhiều.
Hai người kia vẫn chưa đi, bàn cờ tướng cũng chưa được bày ra, Mã Tài Tử đã tới.
Thật ra thì, cũng không phải lần đầu tiên ta hứng khởi mà chiếm đoạt ngày thị tẩm của những người khác.
Lúc trước, khi còn chưa biết Vương Lang vẫn chưa chạm vào bốn tiểu mỹ nhân mềm mại này, trong ngày bọn họ thị tẩm ta sẽ khiêm tốn một chút, để tránh bị người khác nói lòng dạ ta hẹp hòi, tranh thủ tình cảm với kẻ dưới. Bây giờ đã biết Vương Lang hoàn toàn không có ý định chạm vào người khác, ta cũng không ngốc, tại sao phải tỏ vẻ bản lĩnh nữa?
Chỉ có điều, đây là lần đầu tiên Mã Tài Tử bày ra vẻ mặt như vậy.
Nhìn qua, nàng ta đã có chút không nhịn được, trong đôi mắt ẩn chứa cảm xúc không nói rõ được, giống như vừa tức giận lại vừa ủ rũ, còn có một chút tuyệt vọng.
Ghê tởm, ngay cả lúc này, nhìn qua nàng ta cũng rất......
Rất mê người.
Có một số nữ nhân chính là như vậy, rõ ràng dáng dấp cũng không phải rất đẹp, nhưng lại vô cùng trêu chọc nam nhân yêu thích, thậm chí ngay cả khi cảm xúc nặng nề như vậy, nhìn qua cũng có mấy phần ngon miệng.
Thật không hỗ là tinh phẩm do Mục các lão đưa tới, ta nhìn trong bốn mỹ nhân Đông cung, cũng chỉ có nàng là hợp với khẩu vị của Thái Tử Gia nhất.
Nhất thời, ta lại có chút đố kỵ, nên cố ý ức hϊế͙p͙ Mã Tài Tử. "Mã Tài Tử đến rất đúng lúc, mấy muội muội cũng khoan hãy đi."
Lại tuyên bố ngay trước mặt mọi người, "Sang năm tuyển tú, Đông cung nhất định phải tiến thêm người mới, đến lúc đó phòng của mấy muội muội từng ở sẽ là của người mới. Vì vậy có cái gì riêng tư, thu/lêl"d.đ;l;q;d nhất định phải mang tới Triêu Dương cung đi, tránh cho đến sang năm còn phải quay lại tìm kiếm, vậy thì quá phiền phức."
Vẻ mặt của Mã Tài Tử và Lý Thục Viện thoáng một cái đã trắng xanh rồi.
Cho tới bây giờ chỉ thấy người mới cười, có ai nghe được người xưa khóc, sang năm tuyển tú mới vào Đông cung, Triêu Dương cung lại cách xa như vậy, cho dù Thái Tử Gia có tâm muốn nếm món ngon, đâu dễ dàng sẽ nhớ tới mấy người trong Triêu Dương cung chứ?
Nhất là Mã Tài Tử, núi dựa của nàng là Mục các lão dường như đã sắp về hưu, đến sang năm không có núi dựa, còn không phải là ta thích xoa nắn thế nào thì xoa nắn thế ấy hay sao?
Trong mắt Mã Tài Tử liền hiện lên một tia sáng.
Lúc nàng mở miệng nói chuyện với ta lần nữa, thái độ kiên định trước nay chưa từng có. "Nương nương...... Lại nói, tối nay là ngày thị tẩm của thiếp thân đấy."
Ngoại trừ Lý Thục Viện muốn hơn thua với ta ra, trong Đông cung còn không có một nữ nhân nào dám trợn mắt nhắc tới chuyện thị tẩm như vậy đấy.
Ta nhướng lông mày, "Ừm, thế nào?"
Mã Tài Tử liền đỏ mặt, cúi đầu xoa vặn vạt áo, "Bình thường, thiếp thân rất ít ra cửa, cơ hội nhìn thấy thiên nhan cũng không nhiều......"
Đây là đang uyển chuyển thỉnh ta không nên tranh đoạt ngày thị tẩm với nàng ta.
Ta cười ha ha, "Được, ý tứ của Mã Tài Tử, Bổn cung rất rõ ràng."
Vốn còn muốn bày tỏ phải đại độ hơn một chút, dưới bàn trà, Liễu Hiêu Huấn đá ta một cái, ta mới bỏ qua ý niệm này. —— đùa giỡn quá mức cũng không được tốt.
Vừa khẩn trương lại vừa trầm ngâm trong chốc lát, treo ngược suy nghĩ của mọi người lên thật cao, ta mới ‘có mấy phần không tình nguyện’ nói: " Mã Tài Tử cứ yên tâm đi."
Lúc này, Mã Tài Tử mới tỉnh táo lại, nàng nắm chặt tay, không nói gì nữa.
Ta lại an bài, "Trên địa phương tặng 100 vò Ngọc Lâu Xuân—— cũng thực sự nắm lấy khẩu vị của Thái Tử Gia, từ nhỏ hắn đã thích uống cái này. Chỉ là đưa tới 100 vò, một mình Thái Tử Gia phải uống đến năm nào tháng nào mới hết, các ngươi cũng chia một ít trở về thưởng thức đi. Uống được thì lại đến lấy tiếp."
Mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống ta cũng không chèn ép, có vật gì tốt đều có phần của mấy phi tần, mọi người tập mãi thành thói quen tạ ơn ta, mỗi người đến nhận phần của mình rồi đều lui ra ngoài. Lúc này, ta và Liễu Hiêu Huấn mới bày cờ tướng ra chơi.
Qua nửa ngày, hai người cũng không yên lòng, ta hưng phấn, Liễu Hiêu Huấn cũng hưng phấn, nàng vừa hưng phấn, vừa khích lệ ta.
"Nương nương thật là thần cơ diệu toán, tối hôm qua đặc biệt chiếm một đêm của Mã Tài Tử, sáng nay lại nhắc tới chuyện tuyển tú, có thể nói đều là bút pháp thần kỳ vẽ rồng điểm mắt."
Hiếm khi Liễu Hiêu Huấn lại có lời nói tốt với ta như vậy.
"Thật ra thì rất nhiều việc tất cả đều là một cách tự nhiên á." Ta ngượng ngùng khiêm tốn, "Chính là vừa làm mới nghĩ đến được, thì ra là còn có thể như vậy."
Mở miệng nói mới phát hiện có hai ý nghĩa, không đợi ta che giấu, Liễu Diệp Nhi đã cười khanh khách xuất hiện ba mươi hai nếp nhăn, cười đến nỗi ta phải ngại ngùng xấu hổ.
#
Sâu xa bên trong, cô cô ta nhất định đang phù hộ ta, hôm nay chuyện gì cũng đều rất thuận lợi.
Thái Tử Gia cũng không trở về vào canh ba, mà qua canh một hắn mới trở về Đông điện tắm rửa thay quần áo, sau đó Mã Tài Tử phái cung nữ tới, tiến vào Đông điện.
Chuyện thị tẩm, nói ra cũng là nghĩa vụ của Thái Tử Gia. Đến mấy ngày đó, Thái Tử Gia cũng thường vào phòng mấy phi tần nán lại một hồi. Cho nên ta mới cho rằng hắn và mấy Mỹ Nhân đã xảy ra chuyện gì đó. Lần này cũng không ngoại lệ, Thái Tử Gia lạnh nhạt đi theo các cung nữ, vào phòng Mã Tài Tử ở hậu điện.
Từ trong khe cửa, ta hài lòng rình coi tất cả chuyện xảy ra ở đây, quay đầu đánh Tiểu Bạch Liên một phát, "Đến chỗ Liễu Hiêu Huấn vui đùa một chút đi!"
Liễu Hiêu Huấn cư ngụ ở phía đối diện của Mã Tài Tử.
Tiểu Bạch Liên biết rõ thở dài, hỏi ta, "Nương nương lại nổi lên tâm tư gì rồi hả?"
Tuy rằng Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai đều rất cơ trí, nhưng chuyện này, ta cũng không nói cho các nàng biết: đường đường là một thái tử phi, lại muốn dùng ám chiêu để tính toán phi tần phía dưới, nói ra cũng thật không phải cùng mặt bàn với Thái Thượng rồi.
Như đã nói qua, ta thật sự là không nhịn được Mã Tài Tử, ta hận không được nàng sẽ bay xa xa sau một khắc, cũng đã không thể ra ngoài phiền ta. Ta chính là tùy hứng vô lại như vậy đấy...... Vậy thì thế nào chứ?
Ta vui mừng nói cho Tiểu Bạch Liên, "Em không phải biết à, lần trước Mã Tài Tử xuất cung cầu phúc dâng hương......"
Đã đem về một số thuốc không nên có.
Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai hai tay nâng má, nghe say sưa ngon lành.
"Tối nay là đêm thị tẩm cuối cùng của nàng ở Đông cung, đợi đến khi nàng vào Triêu Dương cung. Thái Tử Gia còn có thể vào phòng nàng nữa sao?" Ta khinh thường nói."Nếu tối nay không dùng thuốc......"
Vốn dĩ Thái Tử Gia chỉ làm qua loa, bây giờ là không có cách nào, mọi người ở cùng một chỗ, hắn trở lại, Mã Tài Tử không thể nào không biết.
Đợi đến sau khi dời cung, chẳng lẽ Mã Tài Tử còn sai người đến đây chờ cả đêm để bắt người như bắt trộm sao?
Tối nay, là cơ hội cuối cùng của Mã Tài Tử, coi như nàng còn do dự, dưới sự cố ý chèn ép của ta, sợ rằng cũng phải kiên định tâm ý.
"Mà Ngọc Lâu Xuân thì sao, em nghĩ tại sao Thái Tử Gia lại thích như vậy? Rượu này mùi vị rất nhẹ, đừng bảo là thuốc, chính là một chút xíu tạp chất, cũng sẽ khiến cho dư vị trở nên rất đắng." Ta lại vui vẻ nói một số chuyện cho hai cung nhân."Các em mới hầu hạ chưa được bao lâu, ta lại không thích uống, cho nên vẫn không biết. Mấy lão cung nhân hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, ai lại không rõ ràng điểm này."
Hoàng thượng đặc biệt thích uống Ngọc Lâu Xuân, cũng chính là bởi vì nó rất an toàn. Loại rượu này có thể trở thành là đặc cung hoàng gia, hơn phân nửa cũng là bởi vì điểm này.
Bình thường Thái tử cũng không thích rượu, muốn dẫn dụ hắn mắc câu, không những phải cần một chút rượu ngon ra —— mà còn phải hạ thuốc, dư vị của Ngọc Lâu Xuân sẽ trở nên vô cùng đắng.
Năm đó, khi chúng ta còn ở cung Hàm Dương, cô cô đã dạy ta và Vương Lang. Bà cầm một chai Ngọc Lâu Xuân, đổ ra mười ly rượu, trong mỗi một ly rượu đều bỏ thêm chút xíu đồ không giống nhau, ta chỉ có thể uống được năm sáu ly có thêm nguyên liệu, mà Vương Lang đều ném được mười ly.
Với sự nhạy bén của hắn, rượu vừa vào miệng, khẳng định là có thể phát hiện ra điều không đúng. Kế tiếp dĩ nhiên chính là Mã Tài Tử đã bỏ thuốc cho Thái Tử Gia, tội này không tính là nhỏ. Hơn nữa còn là chính nàng nảy lòng tham mà phạm tội, không có chút quan hệ nào đến ta.
Lòng ta tràn đầy vui mừng chờ tiếng rống giận từ trong hậu điện.
Chờ ta chờ, chờ ta chờ......
Đợi đến nỗi ta cũng có chút hoảng lên rồi, đánh Tiểu Tịch Mai một phát, "Em đến chỗ Liễu Hiêu Huấn nhìn một chút đi, tại sao Tiểu Bạch đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại!"
Tiểu Tịch Mai còn chưa lên tiếng trả lời, Tiểu Bạch Liên đã hoảng hoảng hốt hốt đẩy cửa điện xông vào.
"Nương nương, nương nương." Nàng gấp đến độ nói năng không rõ, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, mới nói cho hết lời. "Thái Tử Gia——"
Lời còn chưa nói xong.
Vương Lang đã bước vào phòng theo sau Tiểu Bạch Liên, tuấn nhan hắn đỏ bừng, cũng không biết là bởi vì say hay là do hiệu lực của thuốc, một đôi mắt sáng nhìn chòng chọc vào người ta khiến người ta sợ hãi.